Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bội Bội có giỏi ăn nói đến mấy thì gặp phải khách hàng không chịu hiểu lý lẽ như bà Lưu cũng đành chào thua.

Cô ta cắn môi ra chiều oan ức lắm, muốn mở miệng giãi bày nhưng lại không thể nào nói lý một cách bình thường với vị khách này được.

Vốn đơn hàng này được dự định giao cho người mới trong công ty - Hạ Chương.

Vì theo lời giám đốc là nó rất khó làm.

Ngô Bội Bội lại nghĩ rằng khó ở đây là yêu cầu thiết kế phức tạp.

Sau khi nhìn thoáng qua, thấy đây là yêu cầu về lễ phục thì lại có lòng tin hơn hẳn.

Bởi đó chính là thế mạnh của cô ta sau nhiều năm học thiết kế.

Nhà thiết kế lễ phục xuất sắc nhất thế giới hiện tại là CAN, người thứ hai thì được đồn đoán chính là tổng thiết kế Phương Hạ của LM.

Ngô Bội Bội cực kỳ sùng bái hai người này, cũng theo dõi bọn họ thường xuyên, nhưng trong mắt cô ta thì Phương Hạ thiết kế trang phục thường nhận rất đẹp, còn về lễ phục thì thua xa Can.

Sau đó, cô ta lại biết Phương Hạ chính là người mình đã gây gổ trong đợt tuyển chọn, thế là bao nhiêu tôn sùng và ái mộ cũng dần biến chất.

Khoảng thời gian vừa qua ở LM mang lại cho cô ta cảm giác ưu việt, sự thân thiện dễ gần của nhân viên LM cũng khiến Ngô Bội Bội cho rằng những gì cô ta từng ngưỡng mộ cũng chỉ đến thế thôi, sau đó là cái tôi của cô ta bắt đầu trở nên to lớn hơn.

Nếu cô ta đạt được thành tích xuất sắc trong mảng lễ phục thì sau này sẽ có cơ hội vượt mặt Phương Hạ đúng không?

Nếu có thể trở thành nhà thiết kế lễ phục cao cấp - không, phải là tổng thiết kế lễ phục của LM, thì có thể đứng ngang hàng với Phương Hạ, đúng không?

Nếu cô ta thể hiện vượt trội ở mảng mà Phương Hạ không giỏi thì sự nghiệp ở LM sẽ càng thăng hoa.

Nào ngờ, ngay từ đơn hàng đầu tiên đã vấp ngã.

Nhưng Ngô Bội Bội kiên quyết cho rằng vấn đề không nằm ở thiết kế của mình.

Bà Lưu tuy có yêu cầu cao nhưng cũng không thể làm khó sinh viên tốt nghiệp UCl như cô ta được.

Cửa ải khó nhất chính là bản thân bà Lưu.

Nếu không phải vì Phương Hạ đang vắng mặt khỏi Giang Lâm vì công tác, và những đơn hàng này là do chính tay Ngô Bội Bội giành lấy, thì cô ta sẽ nghi ngờ rằng liệu đây có phải là âm mưu của Phương Hạ hòng gây khó dễ cho cô ta không.

Bà Lưu này rõ ràng là một bà già quê mùa giàu xổi, không có gì gọi là phong phạm của giới thượng lưu. Ăn nói thì bỗ bã thô lỗ, thái độ ngang ngược vô lý, lại còn thích đổi trắng thay đen, khiến Ngô Bội Bội cảm thấy bao nhiêu giáo dưỡng mình học từ nhỏ cũng không đủ dùng.

"Sao? Hết cãi rồi à?", thấy Ngô Bội Bội cúi đầu, bà Lưu hả hê nói: “Không phải tôi xoi mói nhưng chút hoa tay của cô Ngô không làm ra thiết kế vừa mắt tôi được. Tôi đã đưa bản vẽ cho chồng và các con tôi xem, không ai khen nó đẹp hết, làm sao mà tôi mặc nó đây?"

"Tôi thấy cô cũng còn trẻ, thôi thì thế này, tôi cho cô thêm một cơ hội sửa lại theo yêu cầu của tôi. Thời gian có hạn, hy vọng sáng mai cô sẽ có bản thiết kế cho tôi, nếu lần này vẫn không được thì đừng trách vì sao tôi phải đi tìm lãnh đạo LM”.

Nói xong, bà Lưu kéo tay mẹ của Lưu Vi Vi nãy giờ đứng kế bên: “Em dâu à, hồi trước chị hứa nếu lễ phục của chị làm đẹp thì sau này khi nào Vi Vi cưới, chị cũng tặng em một bộ. Ai dè LM vậy mà cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, chị đây yêu cầu có bao nhiêu đâu mà cũng không làm được”.

Mẹ của Lưu Vi Vi nãy giờ im lặng, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố gắng cười: “Thì đấy, không phải quần áo kiểu gì cũng làm bật lên được vóc dáng và khí chất của chị. Như bộ chị đang mặc này, hợp như thể được làm riêng cho chị vậy. Lần này bỏ ngần ấy tiền mà còn không có được lễ phục như ý thì bị lỗ rồi còn gì nữa”.

Hừ, bà chị dâu này rõ ràng chỉ đang muốn khoe khoang thôi.

Tất cả là tại chồng của bà trước kia cứ nhường hết công lao cho người anh mà không chịu giành lại.

Bằng không người đang lên mặt hiện giờ là bà ta chứ làm gì đến lượt bà chị dâu phách lối?

"Chứ còn gì nữa, lễ phục mấy triệu bạc mà còn không bằng hàng vài trăm mua ngoài chợ thì chẳng lẽ chị chỉ đi mua cái thương hiệu thôi à?"

Hai bà vừa bình phẩm qua lại vừa lắc lư đi vào phòng ăn, để lại Ngô Bội Bội tức đến run người ở ngoài.

Quan sát xong một màn trên, Lucy Mộ Dung sinh ra lòng thương cảm cho Ngô Bội Bội, thầm than: “Làm thiết kế khổ thật đấy. Có ý tưởng trong đầu mà bị nói không hợp với yêu cầu của khách, làm theo yêu cầu thì lại bị nói không hiểu ý. Hầy, hồi đó cậu có từng bị như vậy không?"

Bà thấy thương cho sai người rồi đó, Hạ Phương khẽ cong môi.

Cô khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, hỏi lại: “Cậu nghĩ cô ta sẽ làm gì tiếp theo?"

"Có khi nào bị mắng cho mất tinh thần rồi không? Trông có vẻ cũng sàn sàn tuổi mình, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chắc là sẽ khóc một trận rồi dằn lại, trở về thức đêm sửa bản vẽ, để khách hàng tâm phục khẩu phục mới thôi”.

Lucy Mộ Dung vừa nói vừa làm động tác cố lên với Ngô Bội Bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK