Sau khi nghe xong, Tô Tử Ninh rất mừng rỡ, tối qua còn vội vã về nhà sửa bản thiết kế cả một đêm.
Sửa xong, cô ấy bắt đầu chờ mong phản ứng của Hạ Phương hôm nay khi thấy bản thiết kế này.
Vì căng thẳng chờ mong mà gần như cả đêm cô ấy ngủ không ngon, sợ Hạ Phương sẽ không hài lòng, cũng sợ cô cảm thấy thiết kế của mình quá ngây thơ.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Hạ Phương tới công ty, nhưng lại được bảo cô phải xử lý tài liệu trên bàn xong mới tìm cô ấy sau.
Có phải Hạ Phương quên mất chuyện đã dặn dò cô ấy lúc trước không?
Tô Tử Ninh vặn ngón tay, uất ức trở về chỗ của mình.
Thi thoảng còn nghiêng đầu nhìn Hạ Phương ở cách đó không xa, thầm nghĩ: Chắc phải mất hai ba ngày mới xử lý xong hai xấp tài liệu này nhỉ?
Thôi, cô ấy vẫn nên giải quyết xong công việc của mình đã, không thể vội được.
Tô Tử Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu bắt đầu tập trung giải quyết công việc.
Khoảng hơn mười một giờ sáng, Hạ Phương vẫn luôn tập trung xử lý tài liệu cuối cùng cũng duỗi người, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên có một trợ lý chu đáo rất tốt.
Tốc độ giải quyết công việc của cô cũng nhanh gấp đôi.
Công việc vốn cần cả ngày để xử lý, bây giờ còn chưa đến giờ nghỉ trưa đã xong.
Cô thầm quyết định phải thưởng cho Tô Tử Ninh, vì thế vẫy tay gọi: “Tử Ninh, đến đây một lát”.
Tô Tử Ninh vội đứng dậy đi tới cạnh Hạ Phương, khó hiểu nhìn xấp tài liệu đã được cô xếp hết vào một góc.
“Trả các tài liệu này về cho các bộ phận tương ứng theo phân loại đi”, Hạ Phương lười nhác tựa vào ghế, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trên người tản ra khí thế bá đạo vô hình.
Tô Tử Ninh thoáng sửng sốt, nhất thời không hiểu gì: “Hả?”
Hạ Phương nhướn mày: “Có nghĩa là tôi đã xử lý xong, có thể trả về cho họ rồi”.
Tô Tử Ninh há hốc miệng, trợn to mắt nhìn Hạ Phương với vẻ khó tin, còn tưởng là mình nghe lầm.
Cô ấy nghẹn họng một lúc lâu mới nói: “Ơ… Nhanh thế à? Đã xử lý xong hết rồi ư…”
Hạ Phương bị phản ứng đáng yêu của cô ấy chọc cười, cô nhỏ giọng nói: “Phải, nhờ có chú thích và tổng kết của em, nên việc xử lý của tôi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.
Lúc Tô Tử Ninh ôm xấp tài liệu ra khỏi phòng làm việc, cô ấy có cảm giác cả người lâng lâng.
Khi trả tài liệu về cho các bộ phận có liên quan, cô ấy còn lén lật xem, phát hiện mỗi tài liệu đều đã được phê duyệt bằng nét chữ rồng bay phượng múa của Hạ Phương, cô ấy lại càng thấy sùng bái Hạ Phương hơn.
Không hổ là sếp Phương, năng lực của cô quả nhiên vượt xa người bình thường.
Đây đúng là thần tượng của cô ấy.
Nửa tiếng sau, Tô Tử Ninh về đến phòng làm việc thì phát hiện không biết Hạ Phương đã đứng trước bàn làm việc của mình từ bao giờ, đang lật xem bản thiết kế cô ấy để trên bàn.
Đây là bản thiết kế cô ấy mất cả đêm qua để sửa đổi, sáng sớm đến đây in ra.
Không chỉ bản thiết kế mà một vài giải thích bên dưới cũng đã được sửa đổi.
Bản thiết kế này tinh xảo hơn bản ban đầu không ít, bản thân Tô Tử Ninh cảm thấy rất hài lòng.
Có điều thấy nét mặt Hạ Phương hơi nghiêm túc, trong lòng cô ấy ít nhiều hơi căng thẳng, cô ấy lo lắng tiến lên, vừa mở miệng, nhưng còn chưa nói gì đã thấy Hạ Phương bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Hạ Phương nhìn Tô Tử Ninh bằng ánh mắt sắc bén.
Tô Tử Ninh cứng đờ người, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
“Bản thiết kế này là em tự sáng tác à?”, giọng nói của Hạ Phương lạnh như băng, không nghe ra được cảm xúc.
Nhưng tim Tô Tử Ninh lại đập thình thịch, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Cô ấy cắn môi gật đầu: “Đúng thế sếp Phương. Theo nhiệm vụ chị đưa ra vào tuần trước, cả tuần này em vẫn luôn tập trung vẽ bản thảo này…”
“Linh cảm từ đâu ra?”, Hạ Phương hỏi.
Tô Tử Ninh chớp mắt, cúi đầu nói: “Từ nhỏ em đã sống cùng bà nội ở nông thôn, nhà bà nội cái máy khâu, khi còn bé quần áo em mặc đều do bà nội may cho, những chiếc váy xinh đó vẫn luôn dẫn đầu trào lưu trong thôn chúng em. Em từng cùng bà nội lên huyện đi chợ rất nhiều lần, thấy bà luôn ngây người đứng trước tủ kính của tiệm lễ phục, nhưng bà ấy chưa từng dám may cho mình một bộ váy như thế”.
“Khi đó em đã thầm quyết định sau này lớn lên nhất định phải tự tay may cho bà một cái váy. Lần này sau khi thấy chủ đề của chị, em lập tức nghĩ đến bà nội, nên mới ra được bản thiết kế này…”
Tô Tử Ninh nói xong thì gãi đầu: “Xin lỗi sếp Phương, em nói nhiều quá. Thật ra linh cảm thiết kế bộ váy này của em đến từ buổi triển lãm trang phục mùa xuân mà chị bảo em tham gia lần trước, vào mùa hoa nở ấm áp rực rỡ, nên chia sẻ ngọt ngào và hạnh phúc với người mình yêu. Màu đỏ đại diện cho vui mừng, đồ trang trí bên trên đại diện cho thành thục và chững chạc, là sự lắng đọng của tuổi tác và năm tháng…”
Nghe Tô Tử Ninh nói xong, Hạ Phương cũng đã hiểu.