Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu nhóm của họ do Ngô Bội Bội làm nhóm trưởng, còn cô ta là fan của Ngô Bội Bội, lúc nào cũng bảo vệ Ngô Bội Bội. Nhưng bây giờ Ngô Bội Bội lại có kết cục như vậy, thế là cô ta đã lập tức mất chỗ chống lưng.

Mặt khác, hai người còn lại trong nhóm của cô ta trước đây luôn bị Ngô Bội Bội chèn ép, hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng. Bây giờ Ngô Bội Bội đã bị sa thải, cuối cùng họ cũng có thể lấy bản thảo mà họ thiết kế trong khoảng thời gian này ra, mắt lấp lánh như nhìn thấy ánh sáng và hy vọng vậy.

Không ngoài dự đoán, tác phẩm của nhóm Tô Tử Ninh đạt giải nhất, được chọn để sản xuất thành bộ sưu tập mùa hè. Ngoài ra, tác phẩm của hai người ở nhóm Ngô Bội Bội cũng được chọn.

Nhìn chung, kết quả thi đấu lần này khá ổn. Ít nhất thì Hạ Phương cũng đã nhìn trúng một tác phẩm ưng ý.

Trước khi kết thúc, cô cũng nhắc nhở mọi người rằng thiết kế phải dựa vào trái tim, hãy tỉnh táo và nhớ rõ ý định ban đầu, đừng bao giờ xử lý vấn đề một cách mù quáng.

Tác phẩm của mỗi người là độc nhất.Mọi người đều có quyền bảo vệ tác phẩm của mình,cũng không thể ăn cắp chất xám của người khác. Đây là phẩm chất cơ bản nhất của một nhà thiết kế.

Nghĩ đến Ngô Bội Bội, mọi người đều hít sâu một hơi.

Tô Tử Ninh trở về văn phòng, mở tập tranh trên tay ra. Khi nhìn thấy tác phẩm của mình từng bị Ngô Bội Bội sao chép, trong mắt cô ấy đã ươn ướt.

Quả nhiên Hạ Phương đã biết tất cả, chị ấy cũng không nói gì, chỉ chờ cô ấy phát hiện ra thôi đúng không?

In tác phẩm của mình ở mặt sau, là để nhắc nhở bản thân hay nhắc nhở người khác?

Dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng biết Hạ Phương không hề phớt lờ hay để mặc cô ấy bị ức hiếp, trái tim như được mật ngọt lấp đầy.

Đặc biệt là cảnh Hạ Phương chỉ mất ba mươi giây để sửa lại video giám sát, thật sự rất ngầu!

Tô Tử Ninh cầm điện thoại di động gọi điện cho anh trai, vui vẻ kể cho anh mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Nghe thấy tiếng cười lười biếng ở đầu giây bên kia, Tô Tử Ninh vô cùng vui vẻ, tiếp tục luyên thuyên về việc Hạ Phương tốt bụng như thế nào, còn bảo nếu có cơ hội nhất định phải dẫn anh đi gặp cô ấy.

Người đàn ông ở bên kia nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng: "Đương nhiên, anh cũng muốn được gặp thiết kế trưởng tựa như thần tiên trong miệng em một lần..."

"Anh chắc chắn cũng sẽ thích chị ấy! Anh à, sếp Phương thực sự là cô gái mạnh mẽ, xuất chúng, xinh đẹp và khí chất nhất mà em từng thấy, hahaha, chị ấy vẫn còn rất trẻ nữa..."

Tô Tử Ninh không ngừng nói về Hạ Phương, người đàn ông ở đối diện cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn chăm chú lắng nghe.

…….

Họp xong, Hạ Phương không trở về văn phòng mà đi thẳng đến bệnh viện. Dạo này sức khỏe của mẹ đã tốt hơn rất nhiều nên có lẽ sẽ sớm được xuất viện.

Bây giờ Hạ Phương có thể trở về Kinh Thành được rồi.

Nhưng bên phía hai người Tần Túc và ông cụ Tư đều còn một số việc chưa giải quyết xong. Nên cô có thêm thời gian ở lại Giang Lâm để chăm sóc mẹ.

Vừa bước đến cửa phòng bệnh, cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Hạ Phương nheo mắt hỏi hộ lý ngoài cửa: "Có chuyện gì vậy? Ai đã đến đây?"

Hộ lý cúi đầu: "Bà Hạ từng đến, nhưng bà ấy đã đi rồi. Chỉ là…lúc rời khỏi đây, tâm trạng của bà ấy không tốt lắm..."

Triệu Lệ Chi !?

Bà ta còn dám tới đây sao?

Sắc mặt Hạ Phương tối sầm lại, cô mở cửa phòng bệnh bước vào. thấy mẹ đang nằm trên giường, mắt nhắm lại trông rất mệt mỏi.

Hạ Phương đau xót, bước nhẹ vào rồi đặt đồ ăn vừa mua lên bàn, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con có mua đồ ăn nhẹ, mẹ có muốn dậy ăn chút không?"

Nghe được giọng nói của Hạ Phương, Tiết Lan Hâm vội mở mắt ra, trong mắt hiện lên một chút lo lắng và hoảng sợ: "Tiểu Phương, sao con lại đến đây?"

“Con nhớ mẹ nên mới tới đây”, Hạ Phương cẩn thận đỡ bà dậy để nâng giường lên, nhưng Tiết Lan Hâm lại từ chối.

"Bây giờ mẹ ổn rồi, con không cần lo lắng cho mẹ", Nói xong, bà ấy ngồi dậy, bất an hỏi: "Con đến lâu chưa?"

"Mới đến thôi ạ", Hạ Phương mở hộp đồ ăn nhẹ trong tay rồi nói tiếp: "Mẹ ăn gì đó trước đi? Bữa tối phải đợi một lát nữa..."

Tiết Lan Hâm khẽ gật đầu, thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông xuống tất cả phiền muộn rồi cười nói: "Ừ, đã lâu rồi mẹ chưa ăn đồ ăn vặt cục cưng mua".

Hạ Phương lấy đồ ăn nhẹ ra đút cho Tiết Lan Hâm, cũng tự gắp cho mình vài miếng. Cô mỉm cười, trong mắt có chút lo lắng: "Vậy thì mẹ ăn nhiều một chút".

Tiết Lan Hâm không nói gì nhiều với Hạ Phương, chỉ bảo Triệu Lệ Chi tới khiêu khích bà khiến bà cảm thấy không thoải mái lắm.

Hạ Phương cũng không hỏi thêm gì nữa, an ủi Tiết Lan Hâm rồi rời đi.

Nhưng sau khi Hạ Phương rời đi, ánh mắt Tiết Lan Hâm tối sầm lại.

Bà nắm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi cố bình tĩnh.

Chỉ vài giờ trước, Triệu Lệ Chi còn đứng ở ngoài cửa hét to rằng mình biết chuyện thỏa thuận giữa bà và Hạ Khánh Dương. Tiết Lan Tâm giật mình, chỉ đành để bà ta đi vào.


Nhưng sau khi vào phòng, Triệu Lệ Chi lại bày ra vẻ mặt ảm đạm nói: "Tiết Lan Tâm, Hạ Khánh Dương đã kể hết cho tôi nghe rồi, bà định giấu mọi người đến bao giờ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK