Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương không uống rượu lười biếng lái xe, Tư Thành ngồi ở ghế lái phụ, anh chống cằm nhìn về phía Hạ Phương.

Hạ Phương bị nhìn đến mức hơi ngượng ngùng, cô liếc anh một cái: “Đẹp đến thế à?”

Tư Thành cong môi cười quyến rũ; “Ừm, đẹp lắm”.

Hạ Phương: …

“Anh có biết gì về nhà họ Lục không?”, Hạ Phương chuyển chủ đề, cô cảm thấy nếu cứ để Tư Thành trêu ghẹo như thế thì hai người họ sẽ không thể về nhà an toàn được.

“Em muốn biết cái gì?”

Dù Hạ Phương từng hẹn hò với Lục Anh Đường, nhưng hiểu biết của cô với nhà họ Lục cũng chỉ giới hạn ở nhà Lục Anh Đường.

Bố của Lục Trí Vân và bố của Lục Anh Đường là anh em họ, quan hệ hai nhà coi như gần gũi, nhưng nhà Lục Trí Vân nhiều đời làm quan chức nhà nước, nhà Lục Anh Đường thì kinh doanh, hai nhà vừa hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau.

Trước kia Hạ Phương chỉ biết Lục Anh Đường và Lục Trí Vân là anh em họ, nhưng không biết tình huống cụ thể của hai nhà.

Chỉ biết bố của Lục Trí Vân là quan chức, nhưng chức vụ gì, làm ở đâu cô đều không biết, cũng không có hứng thú quan tâm.

Có điều hôm nay cô và Tư Thành đánh người ta thê thảm như thế, ít nhiều gì vẫn phải hiểu rõ tình huống đại khái.

“Em cũng không biết gì nhiều ngoài việc nhà họ có mấy thế hệ làm quan chức”, Hạ Phương đáp: “Nhưng mà nhà họ phát triển ở thành phố Hạc bên cạnh, nghe nói là rất lớn mạnh, còn ở Giang Lâm thì em không rõ”.

Tư Thành cười khẽ: “Ồ? Mấy đời làm quan chức, bây giờ còn là thị trưởng tương lai của Giang Lâm, hối hận rồi à?”

Hạ Phương nhướn mày: “Hối hận gì cơ?”

“Từ chối con của quan chức bây giờ, quan lớn trong tương lai, còn vừa cùng anh đánh người ta… đắc tội người ta rồi”.

Hạ Phương bật cười: “Anh thành đang trêu em, còn đang trêu cả mình à?”

Cô lười biếng một tay chống cằm, một tay cầm tay lái, cất giọng hờ hững: “Chưa nói đến việc anh Thành thân phận cao quý, hoàn toàn không sợ những người xấu kia, dù anh chỉ là nhân viên phục vụ quán bar bình thường thì em cũng không hối hận”.

Tư Thành cười đáp: “Nói cũng đúng, Phương bảo bối vốn đã giàu rồi, hoàn toàn không cần dựa vào ai, càng không phải sợ ai cả”.

Hạ Phương liếc Tư Thành: “Ở bên cạnh anh Thành, em không dám nói là mình giàu”.

“Của anh chẳng phải là của em sao?”

Hạ Phương sờ cằm, hình như cũng có lý.

Tư Thành cười nói: “Chuyện nhà họ Lục để anh xử lý là được, em không cần lo lắng”.

Hạ Phương gật đầu: “Anh tự xem mà làm, đừng nương tay với loại người hèn hạ, vô liêm sỉ đó”.

Dù không hiểu gì về Lục Trí Vân, nhưng từ thái độ của anh ta với cô, cô có thể nhìn ra đối phương không phải kẻ tốt lành gì, không để anh ta nếm chút trái đắng, anh ta sẽ thật sự cho rằng có bố bảo vệ thì có thể tung hoành khắp Giang Lâm.

Đương nhiên sau lần này Lục Trí Vân chịu im lặng thì tốt, nếu vẫn còn làm loạn…

Hạ Phương thầm cười khinh thường: E rằng bố anh ta cũng sẽ bị con trai mình liên luỵ.

“Anh có chừng mực”, Tư Thành nói xong thì nhắm mắt lại, tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Ở bên kia, Sở Lâm Xuyên nhanh chóng đuổi theo người đàn ông đang đỡ Lucy Mộ Dung kia, thấy bọn họ đi tới cửa thang máy chuẩn bị đi lên lầu, anh ta cũng chen vào thang máy cùng.

Phát hiện Lucy Mộ Dung đang ngủ say, Sở Lâm Xuyên nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta với ánh mắt nghi ngờ.

Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, khoảng ba mươi lăm tuổi, lén lút thậm thụt, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Sao Lucy Mộ Dung có thể quen một người đàn ông như thé được?

Sở Lâm Xuyên không lên tiếng mà ra khỏi thang máy cùng hai người, phát hiện họ đi tới khách sạn trên lầu.

“Ưm, oẹ…”, Lucy Mộ Dung bị người đàn ông đỡ lấy dường như rất khó chịu, trên đường đi nôn khan mấy lần.

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy mà còn cười xấu xa; “Đừng vội, sắp đến phòng rồi, lát nữa sẽ cho cô hưởng thụ đến mức nôn ra luôn, ha ha…”

Giọng nói của người đàn ông khiến Sở Lâm Xuyên vốn cảm thấy mình nghĩ xa quá đang định rời đi phải nhíu mày.

Anh ấy nhìn người đàn ông dẫn Lucy Mộ Dung vào một căn phòng, cửa phòng chưa kịp đóng lại, người đàn ông đã phát ra tiếng cười đắc ý: “Người đẹp cứ yên tâm. Anh đây sẽ lập tức thoả mãn cô, ha ha…”

Giọng điệu này rõ ràng có gì đó không đúng.

Sở Lâm Xuyên bước nhanh lên, nghe thấy cửa phòng đóng “ầm” lại, anh ấy cau mày, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn.

Quán bar và khách sạn này đều do Tần Hách mở.

Bình thường Sở Lâm Xuyên không hay đến, nhưng cũng khá thân với giám đốc của nơi này.

Trong lúc đợi giám đốc đưa thẻ phòng đến, Sở Lâm Xuyên đứng dựa vào tường định nghỉ ngơi một lát, nhưng chợt có cảm giác cơ thể nóng lên, mất hết sức lực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Anh ấy bị làm sao thế này?

Dù uống khá nhiều, nhưng sau khi nôn xong rõ ràng đã dễ chịu hơn, đang yên đang lành sao lại bắt đầu choáng váng rồi?

Anh ấy lắc lư đầu muốn mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảm giác nóng bức dâng lên trong người và sự sợ hãi vô hình khiến anh ấy có dự cảm chẳng lành.

Trước kia cũng từng thử bị người khác bỏ thuốc, nên Sở Lâm Xuyên biết rất rõ cảm giác này.

Anh ấy bị người ta hãm hại.

Nhưng ngoài ra ngoài nghe điện thoại và đến nhà vệ sinh, cả quá trình anh ấy đều ở trong phòng cùng Tần Hách, Tần Hách cũng thể hại anh ấy, nhân viên quán bar cũng không thể ra tay với anh ấy và Tần Hách, sao anh ấy có thể…

Anh ấy chợt nhớ ra khi nghe điện thoại trước cửa nhà vệ sinh, dường như có một cô gái trẻ tuổi đụng vào anh ấy.

Vừa khéo khi va phải anh ấy, cô gái kia làm như đứng không vững suýt thì ngã xuống, Sở Lâm Xuyên vội vàng đỡ cô ta dậy, bàn tay ướt đẫm của cô ta cũng không cẩn thận đánh lên mặt anh ấy.

Lúc đó anh ấy cảm thấy cô gái kia rất thơm, sau khi đỡ cô ta dậy thì cũng rời đi chứ không nghĩ gì nhiều, chẳng lẽ…

“Sếp Xuyên, chìa khoá anh cần đây…”, giám đốc khách sạn vội vàng cầm thẻ mở cửa tiến lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Sở Lâm Xuyên thì lo lắng nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt: “Anh cứ coi như không xảy ra chuyện gì cả là được”.

Dứt lời, anh ấy kìm nén cảm giác nóng bức đang làm loạn trong người, cầm thẻ đi thẳng đến phòng bên cạnh.

Anh ấy muốn xác nhận rốt cuộc Lucy Mộ Dung có phải bị người xấu dẫn tới đây không, nếu không phải thì anh ấy sẽ rời đi ngay.

Cửa phòng vừa mở ra thì thấy người đàn ông bên trong đang lắp một cái giá ba chân trước giường, bên trên là điện thoại để quay video khung cảnh trên giường.

“Đừng vội, ha ha, anh đây sẽ thoả mãn cô ngay, tiện nhân…”

Nghe gã ta nói thế, Sở Lâm Xuyên lập tức hiểu ngay.

Anh ấy bước nhanh về phía trước, nghe thấy người đàn ông quát lên: “Mày là ai? Ai cho phép mày vào đây?”

“Cút ra ngoài cho tao!”

Sở Lâm Xuyên càng chắc chắn là mình đã đoán đúng, nhìn hình ảnh xinh đẹp của cô gái đã bị xé rách lễ phục để lộ bờ vai trắng nõn, váy dài bị vén lên, đôi chân thon dài lộ ra trong không khí, còn bị đặt dang hai tay hai chân trên giường, anh ấy không nhịn được khẽ run rẩy.

Dục vọng khó khăn lắm mới kìm nén lại bắt đầu dâng trào một cách điên cuồng…

Chết tiệt!

Anh ấy phải đánh nhanh thắng nhanh!

Sở Lâm Xuyên thầm mắng một tiếng, cầm lấy giá ba chân dưới đất đập thẳng về phía người đàn ông kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK