Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trí nhớ của Hạ Khánh Dương, Tiết Lan Hâm luôn tao nhã lạnh lùng.

Bà gần như chưa từng giận dữ, cho dù có nổi giận cũng sẽ là dáng vẻ tôn quý và trịch thượng.

Nhưng ngoài đó ra thì phần lớn thời gian bà rất tao nhã ung dung, còn hiền thục dịu dàng.

Nhất là với con gái của mình, bà luôn dịu dàng nhẹ nhàng tựa mặt hồ mùa thu.

Nhưng lúc này bà lại đang nổi giận đùng đùng, quanh người đều tràn ngập khí âm u, hơi thở lạnh lẽo, gần như muốn đóng băng toàn bộ xung quanh.

Bộ dáng mạnh mẽ này xưa nay Hạ Khánh Dương chưa từng thấy.

Lúc này đây, ông ta cảm thấy người vợ hơn hai mươi năm của mình xa lạ đến mức không còn nhận ra được.

Ông ta như thể chưa từng quen biết bà...

"Hạ Khánh Dương, ông nói đủ chưa?", Tiết Lan Hâm vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân.

Nhưng nửa tháng nay được tịnh dưỡng rất tốt nên khí sắc của bà đã hồng hào hơn rất nhiều.

Nhất là dạo này ngày nào bà cũng bảo hộ lý dẫn mình xuống tầng tản bộ, bà có cảm giác như mình đã về được lúc khỏe mạnh nhất vào sáu bảy năm trước.

Không, có khi còn khỏe mạnh hơn khi ấy nữa.

Bà hùng hồn đứng ở đó, lạnh mặt nhìn Hạ Khánh Dương: "Ông đừng quên rốt cuộc là ai đã ép đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi thành như bây giờ. Lúc trước khi thân thể tôi còn tốt, tình cảm của chúng ta vẫn đẹp, con bé như nào ông còn nhớ không?"

"Tôi vừa bị bệnh thì ông đã lập tức đón tình nhân của mình cùng con gái riêng về nhà, bắt đầu dung túng cho hai mẹ con nhà kia sỉ vả và bắt nạt con gái của tôi, lương tâm của ông có từng thấy đau không?"

"Những năm qua, ông cầm tiền của Hạ Thị đi nuôi vợ và con gái ông, tôi chưa nói một câu nào. Ông dung túng cho họ vung tay quá trán, mỗi tháng đều mấy trăm nghìn tiền tiêu vặt, nhưng lại không cho được con gái tôi mấy trăm đồng, tôi có từng cãi nhau với ông vì chuyện đó chưa? Tôi chỉ yên lặng lấy tiền riêng của mình cho con gái, cho nó một cuộc sống vừa đủ, ông nói có đúng không?"

"Tôi và con gái đã khoan dung với ông biết bao, bởi vì thân thể tôi không tốt nên nó chưa bao giờ dám phản kháng lại ông. Cũng bởi vì từ nhỏ ông cưng chiều nó rất nhiều nên nó vẫn còn nhớ rõ, không muốn làm khó dễ ông, nhưng ông thì sao? Ông đã làm gì với con bé?"

"Lúc thì gọi Hạ Phương, khi thì bảo là con gái bà, được thôi, bắt đầu từ hôm nay, Hạ Phương là con gái của tôi, không liên quan một phân một cấc nào với ông cả. Ông đã không quan tâm sự sống chết của con mình, thì cũng xin ông đừng thấy sự tốt đẹp của nó rồi mơ tưởng được hưởng lợi lộc gì tay con bé".

"Hợp tác với nhà họ Tần là như nào trong lòng ông tự rõ, ông có tuân thủ hợp đồng, làm việc nghiêm túc không, ông cũng tự hiểu. Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, chính vì ông ăn bớt ăn bớt nguyên vật liệu, bây giờ mới bị nhà họ Tần tóm gáy, ông trách được ai?"

Tiết Lan Hâm nói một hơi dài, thấy sắc mặt Hạ Khánh Dương ngày càng khó coi thì nở nụ cười trào phúng: "Đã lớn rồi thì tự biết chịu trách nhiệm cho bản thân đi, ông đã chọn cách lạnh nhạt và hãm hại sỉ nhục con gái của tôi, vậy thì cũng phải chuẩn bị được cho lúc con gái của tôi bỏ mặc ông".

Nói xong, Tiết Lan Hâm đang định xoay người đi thì bỗng thấy Hạ Phương đang âm trầm đứng ở một góc hành lang.

Bà sáng mắt lên gọi: "Cục cưng của mẹ về rồi à".

Nói xong liền nhanh chóng đi đến chỗ Hạ Phương.

Hạ Phương vội đỡ lấy Tiết Lan Hâm, nhíu mày nói: "Mẹ lớn tuổi rồi mà sao vẫn như đứa nhỏ thế, hấp ta hấp tấp, ngã thì biết làm sao?"

Tiết Lan Hâm dịu dàng nhìn Hạ Phương, ôm cô vào lòng: "Thấy cục cưng của mẹ trở về nên mừng quá hóa vội, có ngã cũng không sao cả".

Hạ Phương: ...

"Nào để mẹ xem, ra ngoài đi công tác nhiều ngày như vậy có gầy đi không? Con quen ăn đồ ăn ở đó chưa? Đi làm có mệt không, có cực không?"

Rõ ràng ban nãy còn đang tức giận, mạnh mẽ khôn xiết, vậy mà lúc này ôm Hạ Phương lại như đứa bé vui vẻ, vô cùng dịu dàng.

"Không cực ạ, con vẫn khỏe", Hạ Phương dụi đầu vào lòng mẹ: "Mẹ nhìn đi, con còn tăng kí nữa đó".

Hạ Phương nói xong còn tự nhéo mặt mình, ý bảo mình sống rất tốt.

Thấy Hạ Phương đúng là mặt mày hồng hào, cười lên rất ngoan ngoãn đáng yêu, lúc này Tiết Lan Hâm mới nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt".

"Lúc trước Tư Thành có ghé qua, nói là nó cũng đi với con đến Kinh Thành, còn thông báo con đang bận vài chuyện ở đó, xem ra thằng nhỏ Tư Thành này cũng đáng tin lắm".

Tiết Lan Hâm lúc trước cứ nhắc đến Tư Thành là một mặt không hài lòng, luôn cảm thấy anh là kẻ dẻo mồm, không dựa dẫm được gì.

Nhưng bây giờ bà nói về Tư Thành thì luôn mỉm cười, tựa như đó mới là con ruột.

Quả thật Tư Thành từng nhắc với cô về chuyện này, bảo là có thời gian về Giang Lâm thì anh sẽ giành thời gian đi mua đồ bổ cho Tiết Lan Hâm, cũng đến thăm bà coi thế nào rồi.

Xem ra những món đồ bổ đó rất có thành ý, khiến Tiết Lan Hâm thay đổi cái nhìn về anh.

Không hổ là ông Tư của cô, làm chuyện gì cũng có tính toán từ trước

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK