Anh ta làm sao quên được người này từng hạ nhục Hạ Phương và Lucy Mộ Dung như thế nào, cứ để đó rồi từ từ sẽ tính.
Đi theo Hạ Phương, Tư Thành và Lucy Mộ Dung đến phòng làm việc của Tần Cối An, nhìn Hạ Phương ký hợp đồng mà không chút do dự, còn trả luôn một trăm triệu tiền nhà trong một lần duy nhất, Trương Phán Phán chỉ cảm thấy thế giới của mình bị đảo ngược.
Cô ấy từng nghe về nhà họ Tư giàu có nhất Giang Lâm.
Nhưng Hạ Phương lại là con gái của nhà họ Hạ.
Cái nhà mà được lên bảng tin thời sự vì rút ruột công trình và xây dựng nhà ở kém chất lượng mấy hôm trước ấy.
Đến hôm nay, ai ở Giang Lâm cũng biết bọn họ đã đứng trên bờ vực phá sản.
Vậy thì một cô gái chỉ mới đôi mươi như Hạ Phương có thể có bao nhiêu tiền chứ?
Rất nhiều người cho rằng đây là tiền của Tư Thành.
Nhưng Trương Phán Phán không nghĩ vậy.
Bởi vì thái độ của Hạ Phương khi thanh toán cực kỳ ung dung bình thản, tựa như hơn một trăm triệu kia chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá với cô vậy.
Sự tự tin và kiêu ngạo từ tận xương này không thể đến từ một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông để sống.
Trương Phán Phán còn cảm thấy Hạ Phương đang tỏa ra ánh sáng chói lòa, ngầu đến lóa mắt.
Khiến cô ấy âm thầm hạ quyết tâm sau này phải cố gắng học tập và làm việc thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để trở nên giống như Hạ Phương.
Thanh toán tiền nhà xong, Hạ Phương, Lucy Mộ Dung và Tư Thành cùng đi lên tầng cao nhất.
Căn siêu biệt thự trên đỉnh núi Tinh Hà này chiếm diện tích ít nhất gấp đôi căn nhà bên dưới của Hạ Phương.
Không chỉ có không gian rộng lớn mà diện tích kiến trúc cũng cứ gọi là bao la.
Bước vào cửa là có cảm giác đi vào cung điện ngay.
Biệt thự chưa được trang hoàng, Hạ Phương đã bắt đầu mường tượng khung cảnh xa hoa tráng lệ về sau, bắt đầu nghĩ xem nên thiết kế như thế nào, lại vừa nghĩ đến cảnh thức giấc giữa tiếng chim hót vang và hương hoa đua nở.
Quan trọng nhất là cũng gần biệt thự của mẹ nữa.
"Đúng là nơi tốt", Hạ Phương gật gù.
Tư Thành cười khẽ: “Em nói thế là anh yên tâm rồi”.
Hạ Phương vuốt cằm: “Việc trang trí để em làm nhé?"
"Em phụ trách thiết kế, anh phụ trách tính tiền", cái điệu bộ sợ bị cô giành luôn phần trả tiền này của anh khiến Hạ Phương dở khóc dở cười. Nhưng mới vừa chia tay với hơn trăm triệu, trái tim cô còn đang rỉ máu đây, bèn đáp.
"Đúng ý em đấy”.
Ai bảo thời buổi nay tiêu tiền thì dễ nhưng kiếm tiền thì khó làm chi.
Lucy Mộ Dung: Làm bạn với phú bà mệt ghê ta ơi.
Cảm giác thở cũng khó khăn á.
Đã vậy hai người này còn bày đặt giả vờ mình nghèo lắm, suốt ngày cứ xà nẹo với nhau.
Làm Lucy Mộ Dung thành nguyên một quả chanh chua lè chua loét.
Vất vả lắm mới rời khỏi Tinh Hà Loan, Lucy Mộ Dung lại được Hạ Phương hỏi có muốn đi ăn cơm chung hay không, mà sau đó cô ấy đã từ chối ngay tắp lự.
Ăn cơm chó cả buổi chiều rồi, còn bụng đâu chứa thứ khác nữa?
Cô nàng chạy như bay về phía chiếc xe cà tàng của mình, thở dài một tiếng rồi về nhà.
"Em định xử lý nhà họ Hạ thế nào?", ngồi trên chiếc Maybach quen thuộc của Tư Thành, Hạ Phương vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe Tư Thành cất giọng du dương hỏi bên tai.
Cô đáp: “Cho họ thêm vài ba ngày. Trước khi trở lại Kinh Thành, em sẽ bắt Hạ Khánh Dương phải ngoan ngoãn giao tập đoàn Hạ thị ra”.
"Cần anh giúp chứ?", Tư Thành nghiêng đầu, nhìn cô đầy mong đợi.
Hạ Phương xoa cằm: “Cần”.
Hai mắt Tư Thành sáng lên, vừa mở miệng thì lại nghe cô nói: “Biệt thự bên này sửa xong rồi, cho anh hai ngày lựa mấy món nội thất đẹp đẹp trong nhà chuyển sang đây, OK không?"
Tư Thành: ...
Thế thôi?
THẾ THÔI Á??!
Đường đường là chủ nhà họ Tư mà chỉ có bấy nhiêu tác dụng thôi??
Anh quyết định mặc kệ thế giới.
Vẻ mặt của Tư Thành khiến Hạ Phương che miệng cười trộm.
Trái tim cô chợt nảy lên trước sự đáng yêu này, bèn chồm sang thơm chụt một phát lên má anh rồi quay về chỗ như không có gì xảy ra.
Cú đánh lén khiến hai tay Tư Thành hóa đá trên vô lăng, suýt nữa đã không cầm lái được.