Hạ Phương vừa ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi xe về thì một chiếc bốn bánh phổ thông đã chậm rãi lăn bánh tới.
Gương mặt tên yêu nghiệt nào đó hiện ra khi cửa kính xe hạ xuống khiến cô sững sờ.
Môi anh cong cong, biếng nhác ngả mình ra ghế, khẽ nghiêng đầu nói: “Lên xe”.
Hạ Phương bật cười, mở cửa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Vừa tan ca à?”
Tư Thành gật đầu: “Ừm”.
“Sao anh biết tôi ở đây?”, Hạ Phương hỏi.
“Tôi thấy em cầm thiệp mời mà”, Tư Thành nhướng mày.
Hạ Phương: …
Xe chậm rãi lăn bánh trong sự im lặng.
Tiếng nhạc êm ái du dương cất lên, nhưng âm thanh vốn nên xoa dịu tâm hồn này lại khiến đáy lòng Hạ Phương thắt lại.
Cô nhìn những tòa nhà trôi tuột về sau ngoài cửa sổ, nở nụ cười tự giễu: “Có phải tôi buồn cười lắm không?”
Tư Thành khẽ cong môi: “Sao lại nói thế?”
“Biết rõ tiệc đính hôn này là một cái bẫy mà vẫn đi, biết bọn họ không xem tôi là người nhà nữa mà vẫn khó chịu khi bị hại”.
Cô ngửa mặt nhìn lên trần xe: “Tôi hết thuốc chữa rồi đúng không?”
Tư Thành tuy không biết rõ sự tình xảy ra, nhưng xét thấy đám người nhà họ Hạ đầu óc có vấn đề và gã bồ cũ thần kinh không kém, e rằng Hạ Phương đã phải chịu oan ức nhiều.
“Em hối hận vì đã đi?”, anh hỏi.
Hạ Phương lắc đầu: “Không”.
“Thế thì còn chữa được”, Tư Thành không biết an ủi người khác nên chỉ nói được bấy nhiêu, sau đó cảm thấy không khí trên xe sượng trân nên phải tìm đề tài khác.
“Muốn ăn gì không?”
“Lẩu”, Hạ Phương đáp ngay tắp lự: “Lẩu cay Trùng Khánh”.
Tư Thành nhoẻn cười: “Ừm”.
Nửa tiếng sau, họ có mặt tại một tiệm lẩu khách ra vào tới tấp.
Hạ Phương vừa nhúng miếng thịt béo ngậy trong nồi nước dùng đỏ quạch nào là dầu với ớt, vừa giảng giải những “bí kíp” ăn lẩu cho Tư Thành nghe.
“Bắp bò không được để lâu, nếu không sẽ dai. Anh nhúng xuống, đảo qua đảo lại tầm tám giây rồi gắp lên, ăn kèm nước chấm đặc biệt tôi làm, đảm bảo ngon tuyệt vời!”
Cô đặt miếng thịt vào chén của Tư Thành, bản thân thì gắp một miếng khác, ăn đến vui vẻ vô cùng.
Nhúng thịt, chấm nước, đưa vào miệng. Một tiếng thở dài thỏa mãn phát ra, gương mặt trắng trẻo bị lớp khói mờ che phủ, trở nên mềm mại hơn nhiều.
Hạ Phương đang chuẩn bị tấn công tiếp thì thấy Tư Thành vẫn chưa đụng đũa: “Sao vậy? Để nguội là hết ngon đấy. Ăn đi rồi tôi làm cho cái khác”.
Tư Thành chần chừ lưỡng lự, cuối cùng cũng bấm bụng đưa miếng thịt đầy dầu mỡ kia vào miệng.
Vị cay nồng bùng nổ chui tọt xuống cổ họng khiến anh thiếu điều phun nó ra ngoài.
Cũng may có giáo dưỡng giúp anh nhịn lại, đoạn chầm chậm nuốt xuốt từng chút một, cảm nhận được thế nào là vừa cay vừa tê.
“Anh ổn không? Đây, uống trà hoa đi cho bớt cay bớt ngán”, Hạ Phương rót một tách trà đưa sang.
Tư Thành uống ực một hớp lớn. Cảm giác khi trà nóng va chạm cùng khoang miệng rần rật đem lại vị chua chua lại sảng khoái mà anh lần đầu tiên trải nghiệm.
Thấy yêu nghiệt hai má đỏ bừng, mắt còn lóng lánh nước làm Hạ Phương không khỏi cười rúc rích.
“Đừng nói anh không biết ăn cay nhé?”
Tư Thành nhìn nụ cười tươi rói như hoa của cô, bất đắc dĩ liếm đôi môi sưng tấy: “Buồn cười lắm à?”
Hạ Phương tằng hắng để che đi tiếng cười, lắc đầu nói: “Làm gì có”.
Tư Thành nghiêng đầu, nhếch mép nói: “Muốn cười thì cười đi”.
Thế là Hạ Phương không nhịn được mà cười như nắc nẻ một hồi mới thôi: “Ầy, sao anh không nói sớm để tôi gọi lẩu hai ngăn?”
Tư Thành đã tao nhã nhấc đũa, gắp thịt, nhúng lẩu rồi đặt vào chén cô: “Tôi dùng cơm rồi, em ăn đi”.
Thế là Hạ Phương cũng không khách khí nữa, vừa gắp thịt vừa uống nước ngọt, đã vậy lại còn có nhân viên phục vụ đặc biệt nên cô càng cảm thấy ngon miệng hơn.
Bữa tối này Tư Thành chỉ dùng đúng hai miếng thịt, vậy mà lúc bước ra mặt vẫn đỏ bừng. Ngược lại, Hạ Phương tỉnh rụi như không, vừa đi vừa vươn vai cảm thán: “Quá đã!”
Tư Thành: …
Trên đường về nhà, Tư Thành im lặng, Hạ Phương cũng cúi đầu nghịch điện thoại.
Đến khi xe dừng lại dưới lầu rồi, Hạ Phương xuống xe mới phát giác sắc mặt Tư Thành không ổn.
Cô cau mày, vươn tay ra nói: “Đưa tay đây!”
Tư Thành cong môi: “Ồ, bạo dữ vậy?”
Hạ Phương trợn trắng mắt, kéo tay anh qua rồi cầm lấy cổ tay.
Đôi mày mảnh lập tức dựng lên: “Thấy khó chịu sao không nói??”
Tư Thành hết hồn, tự hỏi em ấy biết mình khó chịu sao?
“Bệnh cũ thôi, không đáng ngại”.
Anh đáp, nhưng thấy Hạ Phương không chịu buông tha thì bổ sung: “Về uống thuốc là được rồi”.
Nhưng cô lại lấy ra một viên thuốc màu đen đưa tới, cau có ra lệnh: “Nuốt xuống”.
Tư Thành chớp mắt, đang định đưa tay ra cầm thì đã bị cô nhét luôn vào mồm.
Vị thơm kỳ lạ lan tràn trong khoang miệng, anh vừa định hỏi đây là gì thì viên thuốc đã trôi tuột xuống cổ họng, hóa thành cảm giác mát rượi tưới khắp dạ dày.
Đúng là tan ngay trong miệng.
Tư Thành không kịp cản, đành lén khép miệng ngậm ngón tay Hạ Phương lại nhưng bị cô tránh thoát trong gang tấc.
Anh liếm môi cười cười với vẻ chưa thỏa mãn: “Vợ đút cho, có là thuốc độc tôi cũng chịu”.
Hạ Phương bị cử chỉ ngả ngớn này làm cho đỏ mặt rần rần, bèn tức tối xô anh sang bên rồi hậm hực bước vào thang máy: “Đau chết anh luôn đi!”
Tư Thành cười cợt theo sau: “Sợ em không nỡ thôi”.
Hạ Phương cho anh ăn bơ.
Dạ dày Tư Thành vốn đang quặn lên từng cơn vì bắp bò và dầu mỡ, nay bỗng dưng được một dòng nước ấm hòa vào, chỉ trong vòng vài giây đã không còn đau đớn, cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Ánh mắt anh nhìn Hạ Phương lại thêm mấy phần sâu xa, càng tin tưởng rằng cô gái trông cà lơ phất phơ này thật ra đang cất giấu rất nhiều bí mật khiến anh ngạc nhiên.
“Em học y à?”
Hạ Phương nhướng mày: “Không biết thì không đem thuốc bao tử theo được hả?”
“Vậy bắt mạch chỉ là cái cớ thôi?”, Tư Thành cười khẽ.
Hạ Phương nhếch môi: “Anh trai à, anh đề cao bản thân quá rồi đó”.
Anh trai?
Có gì đó lướt qua đôi mắt Tư Thành sâu thẳm của Tư Thành. Cộp một cái, anh vòng tay vây Hạ Phương giữa mình và vách thang máy, để mùi hương thoang thoảng đặc trưng của mình bao phủ lấy cô.
Vẻ oai phong ngang ngược này khiến Hạ Phương có một giây thất thần.
Chỉ thấy Tư Thành kề sát tới, cất giọng du dương dụ dỗ: “Gọi ông xã đi”.