Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi chắp tay với Tư Chính An: “Anh Tư thật sự là có phúc đấy, khà khà”.

Nghe ông Đổng nói vậy, những người khác mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm gì.

Bức tranh tự này thật sự chính là bản gốc xuất xứ từ tay Diêu Tử Tự, có trị giá mấy trăm triệu?

Quá sức chấn động.

Có người đã lấy điện thoại ra tranh thủ chụp hình, nhưng Tư Thành đã nhanh chóng cuộn tranh lại làm họ chỉ chụp được một nửa.

Chỉ mới mấy phút trước họ còn lấy nó làm cái đích để chê cười, nay người không cười nổi chính là bọn họ.

Nhất là những người từng mỉa mai Hạ Phương đều đang mặt đỏ tía tai, có người đã lén chuồn đi, có người lúng túng cười làm hòa với cô.

Hạ Phương cũng không so đo gì, chỉ cất giọng trong trẻo nói: “Tranh chữ của ông Diêu Tử Tự hiếm có khó tìm, ít ai từng nhìn thấy nên mọi người không tin cũng không có gì lạ”.

Đến đây, ngữ điệu cô thay đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Nhưng các vị cũng đã cho tôi một bài học về chưa biết thực hư thế nào mà đã đi đến kết luận bừa bãi. Sau này tôi sẽ cảnh giác hơn, tuyệt không đi vào vết xe đổ của các vị”.

Ý mỉa mai rõ rành rành khiến vô số người khó chịu ra mặt.

Hạ Phương lại dắt tay Tư Thành, nâng ly rượu lên rồi nói với Tư Chính An: “Con mời cha một ly”.

Điệu bộ đầy khí phách ngang tàng kia khiến ông cụ cười không dứt được: “Được! Hay lắm! Con dâu nhà họ Tư phải như con mới khiến chúng ta nở mày nở mặt!"

Những người khác nghe vậy thì không ai dám hó hé gì, chỉ có thể cúi đầu rời đi trong xấu hổ.

Hạ Phương không tiếp tục quấy rầy Tư Chính An nữa mà theo Tư Thành đi tìm một chỗ để nghỉ chân.

Nhờ màn kịch vừa rồi mà họ đã hấp dẫn vô số ánh mắt âm thầm theo dõi, có không ít người đã nhân cơ hội tiến tới bắt chuyện.

Hạ Phương lười xã giao bèn kéo Tư Thành ra làm bia đỡ đạn, bản thân thì ngồi trên sô pha tập trung lấp đầy bụng.

"Anh qua kia chào hỏi mấy chú bác bạn của cha, em ngồi đây đợi nhé?", Tư Thành thấy cô hoàn toàn không muốn dính vào hoạt động làm quen, bèn cười hỏi với giọng nhẹ nhàng.

Hạ Phương gật đầu: “Anh đi đi”.

Tư Thành vừa rời đi, Tư Vũ Dao nãy giờ vẫn đang quan sát chằm chặp bèn cắn môi, hạ quyết tâm rồi cầm một ly rượu đi tới.

Khi đến gần Hạ Phương, cô ấy giả vờ gọi to: “A, thì ra thím út ở đây ạ?"

Sau đó nhanh chân chạy đến.

Cô ấy định chọn một vị trí phù hợp rồi làm bộ như mình đạp trúng váy, hất rượu lên người Hạ Phương để cô bị bẽ mặt giữa quan khách.

Nào ngờ còn chưa đến nơi thì đã tự giẫm phải váy mình vì chạy quá nhanh.

Ly rượu ập về phía Hạ Phương, còn Tư Vũ Dao thì nhào vào trên bàn.

Hạ Phương nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, thấy một vật và một người đang lao tới.

Mà trên bàn lại đang đặt giá cắm nến với vô số những đầu kim nhọn bên dưới.

Hạ Phương đanh mặt, lập tức bật dậy, nhẹ nhàng tránh đi ly rượu rồi xoay người tiếp cận Tư Vũ Dao. Lưng cô khom xuống, tay duỗi ra, cánh tay trông gầy yếu nhưng lại tràn đầy sức mạnh, giữ lại cô gái đang trên đà ngã sóng soài ra bàn.

Sau đó lại là một cú xoay người đầy mạnh mẽ, Hạ Phương nâng Tư Vũ Dao dậy, bản thân lại ngã xuống đất.

Choang! Rốp! Xoảng! Vô số âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng tiệc.

Cho dù ngã nhưng tư thế của Hạ Phương vẫn xinh đẹp vô cùng.

Không hề mang lại cảm giác khó xem mà còn khiến người khác cảm nhận được vẻ đẹp trong đó.

Ít nhất những người đứng gần đều nghĩ như vậy.

Bao gồm cả Tư Vũ Dao.

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cô ấy ngồi ngây ra đó.

Cô ấy cứ ngỡ mình sẽ ngã vào bàn ăn, vừa xấu xí vừa thê thảm vô cùng, nhưng không biết Hạ Phương đã làm thế nào mà kịp thời xuất hiện đỡ lấy cô.

Đến khi Tư Vũ Dao hoàn hồn thì Hạ Phương cũng đã ngã xuống, người va vào bàn khiến trái cây và ly rượu đặt ở trên rơi xuống loảng xoảng.

"Thím út!", thấy Hạ Phương nâng mình dậy, Tư Vũ Dao mới vội vàng đưa tay ra đỡ, hốt hoảng kiểm tra một lượt từ đầu xuống chân: “Thím không sao chứ? Cháu... cháu xin lỗi... cháu không có cố ý...”

Mấy chữ cuối lí nha lí nhí vì chột dạ.

Hạ Phương làm như không nghe thấy, chỉ hơi mỉm cười nói: “Không sao, không bị gì cả”.

Tư Vũ Dao lại càng thêm áy náy vô cùng, trong lòng vừa bất an vừa tội nghiệp, chỉ biết khó chịu cắn môi.

"Có bị thương không?", Tư Thành rẽ đám đông ra, sải bước đi đến.

Dáng anh cao ráo, cử chỉ quý phái, khí chất sang trọng, nhưng động tác kiểm tra vết thương cho Hạ Phương lại kỹ lưỡng dịu dàng vô cùng khiến người khác phải trố mắt.

"Không đau gì cả", Hạ Phương hơi xua tay.

Nhưng Tư Thành đã bế bổng cô lên, dứt khoát bá đạo đến nỗi cô không thể chối từ.

"Nghe lời anh, anh đưa em đi kiểm tra", anh nói rồi vứt ánh mắt lạnh lẽo về phía Tư Vũ Dao trước khi đưa Hạ Phương vào phòng nghỉ ngơi.


Mà Hạ Phương cũng không muốn phải đối phó với mấy người bên ngoài, bèn mặc cho Tư Thành muốn làm gì thì làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK