Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương thầm mắng mình một trận, sau đó lắc đầu: “Có lẽ là uống nhiều rồi nên thấy khó chịu, em vào nhà vệ sinh một lát là được”.

Hạ Phương vào nhà vệ sinh quay lại đã là hơn mười phút sau, mà Tư Thành đã ngồi trước giường, đưa cho cô một cốc nước mất ong.

“Uống một chút đi để giải rượu”.

Hạ Phương muốn nói cô đã uống thuốc giải rượu, thật ra cũng không say lắm, nhưng thấy vẻ lo lắng trong mắt Tư Thành, cô vẫn gật đầu nhận lấy uống cạn.

Uống xong, Hạ Phương hít sâu một hơi, mệt mỏi nằm xuống giường, thấy Tư Thành cũng im lặng nằm xuống cạnh mình, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

“Không cần phải cảm ơn, chỉ cần em thoải mái, ngoan ngoãn đừng lộn xộn thì anh đã thấy vui rồi”, rõ ràng giọng nói của Tư Thành mang theo chút uất ức.

Anh tốt bụng quan tâm cô lại bị cô ghét bỏ, đương nhiên là anh phải thấy uất ức rồi.

Hạ Phương cười khẽ, sau đó xoay người nằm tựa lên vai Tư Thành: “Nếu em lộn xộn thì sao?”

Tư Thành cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt mê ly của Hạ Phương, tim cũng hẫng mất một nhịp.

“Vậy phải xem em lộn xộn kiểu gì. Nếu giống như lúc nãy, ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, thì anh không ngại đổi một cách khác để thức cùng em đâu. Ví dụ như làm một vài chuyện vợ chồng ấy, bà Tư thấy sao?”

Hạ Phương biết rõ nếu còn tiếp tục có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô đã không muốn kiềm chế nữa rồi.

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên ngực Tư Thành, lặng lẽ di chuyển: “Ông Tư định không giả vờ nữa à?”

“Anh giả vờ cái gì?”

“Hôm nào anh cũng chạy lên giường em chẳng phải là muốn ngày nào đó lợi dụng cơ hội ra tay với em à?”, nói xong, Hạ Phương lại đến gần Tư Thành hơi.

Không thể không thừa nhận người dàn ông này thật sự rất đẹp.

Không những đẹp mà mùi hương trên người còn rất hấp dẫn nữa.

Hạ Phương phát hiện từ sau khi Tư Thành nằm cạnh cô, cô đã không còn bị mất ngủ nữa.

Đây là một trong những lý do làm cô cho anh ngủ cùng với mình.

Còn một điều là cô muốn xem Tư Thành có đáng tin cậy không, có trung thực hay không.

Sự thật chứng minh Tư Thành không khiến cô thất vọng.

Nhưng cô lại bắt đầu hơi không chịu được nữa.

Người đàn ông này đúng là một yêu tinh!

“Ừm, em nói đúng”, Tư Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt lên ngực anh của cô, ánh mắt càng sâu thẳm hơn: “Nếu lúc trước em lộn xộn như thế này, có lẽ anh sẽ không nhịn được đến bây giờ mới ra tay”.

Có lẽ vì tựa vào ngực Tư Thành rất dễ chịu, khiến Hạ Phương không muốn rụt tay về, tiếp tục tựa mặt vào lòng Tư Thành, giọng nói hơi lười biếng: “Sự kiên nhẫn của ông Tư khiến em bắt đầu thấy nghi ngờ giới tính và năng lực của anh rồi đấy”.

Hạ Phương vừa dứt lời, tay của Tư Thành đã ôm chặt lấy eo cô: “Em đang muốn ám chỉ là anh thể hiện chút năng lực cho em thấy à?”

Hạ Phương hít một hơi, cọ cọ trong lòng Tư Thành: “Ông Tư muốn thể hiện thế nào đây?”

“Hôm nay bà Tư chuẩn bị sẵn sàng rồi à, hay là mượn men rượu muốn nhân cơ hội giở trò lưu manh?”, yết hầu của Tư Thành lăn lộn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Có trời mới biết những ngày qua anh đã chịu đựng khổ sở đến mức nào.

Rõ ràng là cô nằm bên cạnh anh, nhưng mỗi ngày anh đều phải kìm nén những suy nghĩ sắp phun trào kia.

Cảm giác đó như đang chiến đấu với bản thân mình vậy, buổi sáng thức dậy tinh thần cũng rất tệ.

Vì tôn trọng Hạ Phương, anh không muốn vô lễ với cô, nhưng nếu cô ngầm cho phép thì không cần phải nói…

“Ừ…”, Hạ Phương nói khẽ, sau đó ngẩng đầu hôn lên mặt Tư Thành: “Nói đúng rồi”.

Ý cô là đúng nửa câu đầu hay nửa câu sau?

Sắc mặt Tư Thành trở nên tối tăm, tay đang ôm eo Hạ Phương cũng hơi dùng lực, tựa như có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.

“Cô bé, nếu em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ không khách sáo đâu…”, giọng nói của Tư Thành rất kiềm nén, trán cũng nổi gân xanh.

Kết quả lại phát hiện Hạ Phương trong lòng dần trở nên yên tĩnh, hít thở cũng đều đều, dường như đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tư Thành cắn răng, đôi mắt đã đỏ bừng, Hạ Phương trong lòng như một quả cầu lửa sắp đốt cháy anh. Nhưng cô nhóc chết tiệt này trêu ghẹo xong lại… ngủ mất?

Chuyện thế này, rốt cuộc sao cô có thể ngủ được?

Cô thật sự không có suy nghĩ gì với anh sao?

Tư Thành cảm thấy vô cùng tổn thương, ngay cả trái tim cũng đang rỉ máu.


Còn Hạ Phương thì thật sự quên đi cảm giác nóng bức trong người, từ từ ngủ say vì mùi hương thoang thoảng trên người Tư Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK