Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngày đó chị cũng đã gặp bà Lưu kia trước cửa nhà hàng này rồi, cái người làm lố kia đó. Bà ta không chỉ béo mà còn xấu tính. Mấy năm qua ông cả nhà họ Lưu vẫn luôn liều mạng kiếm tiền ở bên ngoài, còn bà ta thì sao? Chỉ biết ăn với uống, lấy tiền đi trả nợ cho người anh nghiện cờ bạc của bà ta, còn lén lút làm đủ thứ chuyện”.

“Ngày đó ông cả nhà họ Lưu cãi nhau với bà ta một trận, tiếc là chị không có mặt ở đó, khung cảnh cực kỳ đặc sắc, trong tiểu thuyết còn chưa đến mức đó đâu”.

Lăng Nhất Nam nói xong thì lắc đầu, tỏ vẻ giễu cợt.

Hạ Phương rũ mắt xuống, không ngờ bà Lưu kia thật sự là một kẻ ngu như lợn, nhà họ Lưu được nhà họ Lăng để mắt, tương lai chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, cuối cùng một mình bà ta phá hỏng tất cả mọi chuyện.

Không thể nói là không lợi hại được!

Hạ Phương không khỏi thở dài: “Bà Lưu này đúng là ghê gớm”.

Lăng Nhất Nam cũng lắc đầu: “Đúng đó, em đứng xem mà ngơ người luôn, thậm chí còn không đành lòng nặng lời với anh cả nhà họ Lưu kia. Em từng gặp người báo bố báo mẹ, nhưng chưa từng gặp ai báo chồng như thế, nhà họ Lưu bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn vực dậy lần nữa là rất khó”.

Dù sao ngày đó Lăng Nhất Nam từng thưởng thức trà cao cấp của nhà họ Lưu ở phòng làm việc, cậu vẫn nhớ rõ hương vị đó, còn mang theo một túi nhỏ trở về, với hiểu biết và nghiên cứu của nhà họ Lăng với trà những năm qua, sau này muốn tạo ra hương vị này cũng không phải là khó.

Một khi nhà họ Lăng có thể trồng ra được Nham Trà cao cấp thì nhà họ Lưu gần như không thể phát triển ra khỏi Giang Lâm nữa.

“Vậy tình hình của nhà họ Lưu bây giờ là thế nào?”, Hạ Phương trước giờ không thích hóng hớt không nhịn được hỏi thêm mấy câu.

Lăng Nhất Nam hưng phấn nói: “Nhà em không thể tiếp nhận số trà kia, bọn họ gần như không thể tách hai loại trà ra. Thoả thuận đã chốt ban đầu với nhà họ Lưu bị huỷ bỏ, cũng không ký hợp đồng chính thức nữa”.

“Nhưng vì để cho nhà họ Lưu một con đường sống, nhà em sẽ không công khai những chuyện này. Việc còn lại phải xem anh em nhà họ Lưu xử lý thế nào thôi”.

Hạ Phương gật đầu.

Giá của lô trà thượng đẳng kia cao gấp mấy lần bình thường, bây giờ bị bà Lưu làm như thế, e rằng đều toi đời hết, đã không thể bán ra được với giá tốt nữa rồi. Hơn nữa lô trà ngon trước đó cũng đã bị bà Lưu bán sạch, tiền cũng đã tiêu hết.

Có thể nói là nhà họ Lưu tổn thất rất lớn.

Nếu tính toán như thế thì có lẽ lần này bà Lưu không may được lễ phục rồi.

Thậm chí e rằng lễ cưới con gái bà ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Hạ Phương tạm biệt Lăng Nhất Nam trở về phòng riêng, chậm rãi ăn hết đồ ăn còn lại trong sự phàn nàn của Lucy Mộ Dung.

Ăn xong lên xe, Tiết Lan Hâm mới phát hiện để quên túi xách trong phòng.

Hạ Phương bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống xe quay lại lấy giúp bà.

Ai ngờ vừa lấy được túi xách đứng đợi trước cửa thang máy thì thấy cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông cao to loạng choạng bước ra ngoài, sau đó đứng không vững nên ngã xuống ngay bên cạnh Hạ Phương.

Hạ Phương nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy đối phương, không để đầu của ông ta bị đập xuống đất, cô cảnh giác cúi đầu nhìn xuống, phát hiện người đàn ông đã nhắm chặt mắt, tay che ngực, mặt tái môi tím, miệng sùi bọt mép, cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm người…

Đây là bị phát bệnh tim!

Hạ Phương mặc kệ mọi thứ, lập tức đặt người nằm xuống đất, sau đó thực hiện các biện pháp cấp cứu với ông ta.

Thấy chân mày đang nhíu chặt của đối phương giãn ra một chút, Hạ Phương lấy một viên thuốc hoạt huyết tim ra cho vào miệng ông ta.

Sau đó lại bắt mạch cho ông ta, phát hiện tình trạng của ông ta đã ổn định thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Hạ Phương mới có thời gian quan sát người đàn ông.

Ông ta khoảng bốn năm mươi tuổi, cao một mét tám, đồ màu tối trên người khiến ông ta trông có vẻ giản dị hơn, nhưng vẫn mang theo khí chất tao nhã và sang trọng.

Đặc biệt là khuôn mặt đó, không biết có phải ảo giác không, nhưng Hạ Phương cứ cảm thấy hơi… quen mắt?

Hình như từng gặp ở đâu đó rồi…

Hạ Phương không định đợi đối phương tỉnh lại, cô quan sát một vòng, đang định tìm nhân viên phục vụ đến trông chừng thì thấy Lăng Nhất Nam lao tới như một cơn gió: “Chú… Chú…”

Hạ Phương nhíu mày, chú?

Không phải trùng hợp như vậy chứ?

“Chị họ Hạ, chú… chú em làm sao thế?”, Lăng Nhất Nam chạy tới, thấy Hạ Phương vừa khéo đứng một bên, cậu vừa đỡ người đàn ông dưới đất dậy vừa căng thẳng hỏi Hạ Phương.

Hạ Phương lắc đầu: “Bệnh tim tái phát, có lẽ là bị kích động bởi điều gì. Nhưng chị đã cho ông ấy uống thuốc hoạt huyết tim rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi”.

Lúc này Lăng Nhất Nam mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá, tốt quá…”

Cậu ôm lấy người đàn ông, tỏ vẻ rất đau lòng: “Từ nhỏ chú đã rất thương em, mấy năm qua sức khoẻ chú ngày càng yếu, nhưng chú vẫn luôn không muốn chạy chữa… May mà gặp được chị, nếu không…”

Với tình huống phát bệnh như khi nãy, nếu không có thuốc chữa trị nhanh chóng thì rất dễ xảy ra chuyện lớn.

“Chị họ Hạ, thật sự rất cảm ơn chị”, Lăng Nhất Nam nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt thành khẩn.

Hạ Phương khẽ thở dài: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.

Sau đó, cô đưa một lọ thuốc cho Lăng Nhất Nam: “Cậu cầm lấy cái này, đợi chú cậu tỉnh lại thì đưa cho ông ấy, lúc cảm thấy tim đau quặn lên thở không nổi thì uống một viên, có thể nhanh chóng làm dịu triệu chứng”.

Nhưng cũng chỉ là làm nhẹ đi thôi, muốn trị tận gốc không dễ dàng như thế.

“Thuốc này… đắt tiền lắm đúng không? Chị họ Hạ, em không thể lấy thuốc của chị như thế được…”, Lăng Nhất Nam nói xong thì lấy điện thoại ra: “Em chuyển tiền cho chị nhé”.

Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật: “Không cần đâu, sau này ở trường giúp đỡ em họ của chị một chút là được”.

Nói xong, Hạ Phương phất tay: “Còn có người đợi chị dưới lầu, chị đi trước đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK