Nếu không trước đây anh ta gây thù chuốc oán rất nhiều, nếu bố mất chức, chắc chắn anh ta sẽ chết rất thê thảm.
Dù sao bây giờ cúi đầu xin lỗi Hạ Phương cũng không phải chuyện lớn lao gì, đợi bố lên chức ổn định rồi sẽ là lúc Hạ Phương phải khóc.
“Hắt xì!”
Hạ Phương sắp xếp cho Lucy Mộ Dung xong thì bắt xe về nhà, vừa về đến đã hắt hơi một cái.
Cô xoa mũi, thầm nói: Chắc chắn là có người đang chửi mình.
Nhưng không phải vấn đề.
Hạ Phương sải bước lên lầu, vì thấy người nóng bức nên cô lập tức đi vào phòng tắm.
Khi rời khỏi phòng tắm thì vừa khéo nhìn thấy Tư Thành đi vào từ bên ngoài.
Anh chỉ quấn khăn tắm ở thân dưới, nửa người trên hoàn mỹ lộ ra trước mắt Hạ Phương, thân thể cường tráng và đường cong đẹp đẽ thoáng chốc khiến cảm giác nóng bức Hạ Phương vất vả đè nén lại dâng trào một lần nữa.
Đặc biệt là đôi mắt hẹp dài chứa đựng ý cười và khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta ngạt thở của anh.
Khoảnh khắc đó, Hạ Phương suýt thì không nhịn được nhào tới.
Hạ Phương nghiến răng, thầm mắng Lục Trí Vân mấy trăm lần.
Tên khốn kiếp kia phun thuốc cô! Đáng ghét!
Nhưng rõ ràng là cô đã uống thuốc giải.
Dù thuốc của Lục Trí Vân có mạnh đến mấy cũng không bằng thuốc giải của cô được.
Thuốc giải của cô có thể giải được tất cả mọi thứ, chắc chắn không sót cái gì…
Chắc chắn là vì Tư Thành quá yêu nghiệt!
Đúng thế, người này quyến rũ cô rất nhiều lần, cô không thể mắc bẫy được.
Hạ Phương hít sâu một hơi, nghe Tư Thành hỏi cô về khi nào, cô thuận miệng trả lời một câu rồi leo lên giường, ôm lấy chăn, kìm nén sự xôn xao trong lòng.
“Không khoẻ à?”, Tư Thành thậm chí còn không thay áo ngủ đã leo thẳng lên giường, ôm lấy Hạ Phương.
Vào khoảnh khắc lồng ngực nóng bỏng của anh kề sát đến, người Hạ Phương run lên, sau đó hô hấp nóng bỏng của anh đã đến gần bên tai: “Uống nhiều rồi à? Anh làm canh giải rượu cho em nhé?”
“Ưm, đừng chạm vào em!”, Hạ Phương đẩy Tư Thành ra, tỏ vẻ gắt gỏng.
Cảm nhận được sự khó chịu của Hạ Phương, Tư Thành hơi cau mày không chạm vào cô nữa, anh lo lắng chống cằm cúi đầu nhìn cô.
Hạ Phương nằm nghiêng ngủ, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt cô, nhưng Tư Thành vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt cô.
Nhiệt độ điều hoà trong phòng cao quá sao?
Tư Thành thử cảm nhận, bình thường vẫn là nhiệt độ này, Hạ Phương cũng đâu từng khó chịu bao giờ.
Hay khi nãy cô tắm nước quá nóng?
Cũng có thể là vì uống rượu?
“Nghe lời, quay lại đây anh xem nào”, dù bị Hạ Phương đẩy ra một cách vô tình khiến Tư Thành rất tổn thương, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của cô nên anh vẫn kiên nhẫn cất lời.
Hạ Phương mất kiên nhẫn lắc đầu: “Không sao, chỉ uống nhiều nên hơi mệt thôi, em ngủ một giấc là được”.
Có điều ngoài miệng thì nói thế, nhưng cô thật sự thấy choáng váng, còn nóng đến mức khó chịu.
Không biết vì rượu hay là vì thuốc mà cô có cảm giác cơ thể của mình như sắp mất khống chế.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tư Thành quấn khăn nửa người dưới xuất hiện, cô suýt thì không chịu được…
Hạ Phương hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.
Trước giờ khả năng kiềm chế của cô rất tốt, sao hôm nay lại trở nên mất khống chế thế này?
Hạ Phương nhắm mắt lại, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cứ mãi trằn trọc một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Cảm giác này rất giống khi cô bị bỏ thuốc vào ngày trở về nước.
Nhưng cô chắc chắn là cô biết loại thuốc Lục Trí Vân xịt lên người mình, nên chắc chắn là ảnh hưởng tâm lý, cô phải bình tĩnh, ổn định lại.
Hạ Phương khó chịu ngồi dậy muốn đi vào phòng tắm, nhưng phát hiện Tư Thành ở bên cạnh vẫn chưa ngủ, cô lập tức nhíu mày: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Tư Thành nhìn chằm chằm Hạ Phương: “Thấy em khó chịu, anh đang nghĩ phải làm sao mới giúp được em”.
Hạ Phương nhất thời hơi mềm lòng, khi nãy cô khó chịu với Tư Thành như vậy, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô, cô thật sự quá tệ.