Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều cách xử lý cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vai cô, nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở kho hàng bỏ hoang ngày đó, ánh mắt anh trở nên u ám, những tư thế đặc biệt hiện lên trong đầu thoáng chốc đều biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vai cô.

Cảm nhận được cơ thể Hạ Phương hơi căng thẳng, trong đôi mắt quyến rũ của Tư Thành thoáng lộ vẻ xấu xa, anh ôm chặt lấy eo cô, để cô kề sát vào lòng mình, cúi đầu nói khẽ bên tai cô.

“Nhưng anh bị em làm nổi hứng rồi, dù không thể ăn thịt thì cũng phải cho anh uống hớp canh đúng không?”

Dứt lời, anh cũng không quan tâm Hạ Phương có đồng ý không mà lập tức đặt nụ hôn nóng bỏng lên mặt cô, bàn tay to lớn cũng di chuyển trên cơ thể mềm mại của cô.

Lúc đầu Hạ Phương còn lo Tư Thành sẽ phát hiện vết thương trên bả vai mình, nhưng theo nụ hôn ngày càng si mê và nóng bỏng của anh, cô cũng không nhịn được chìm đắm.

Có lẽ anh thật sự chỉ nhất thời nổi hứng thú khi nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh ra ngoài mà thôi.

Đang yên đang lạnh, sao có thể phát hiện cô bị thương được?

Cuối cùng Hạ Phương cũng yên tâm hơn, bắt đầu nghênh đón sự nhiệt tình của Tư Thành.

Có điều khi tỉnh táo lại, cô cảm nhận được một nụ hôn nồng nhiệt đã đặt lên bả vai mình.

Sau đó cổ áo của cô bị vạch ra, đôi mắt phượng vốn tràn đầy si mê của Tư Thành trở nên tỉnh táo lại, trong lạnh lòng còn chứa đựng sự sắc bén.

“Em giỏi thật đấy?”, Tư Thành cất giọng lạnh lùng, mang theo sự giận dữ.

Hạ Phương thoáng chốc lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bả vai bầm đen bầm đỏ của mình, đang muốn giải thích là mình vô tình bị ngã, nhưng lại nghe Tư Thành hừ lạnh một tiếng.

“Ha, không hổ là sếp của đội Thiết Diện, bị thương như thể vẫn có thể không nói tiếng nào thân thiết với anh”.

Hạ Phương ngước mắt lên: “Người trên nóc nhà là anh sao?”

Tư Thành cười hỏi: “Sao, không che giấu tiếp à?”

Hạ Phương chột dạ sờ mũi, ánh mắt né tránh: “Em không muốn giấu, hôm qua đi tới đó chỉ là trùng hợp mà thôi…”

“Trùng hợp đã suýt làm mình gãy xương bả vai, có phải nếu em mà nghiêm túc thì anh sẽ phải ở goá luôn không?”

Hạ Phương ôm lấy Tư Thành, cọ cọ trong lòng anh, nũng nịu: “Anh Thành, em có chừng mực mà, gặp người nào không thắng được, em chạy nhanh lắm, sao có thể để anh lại một mình được?”

Tư Thành cười khẩy: “Trông dáng vẻ liều mạng đánh nhau của em khi nãy cũng đâu giống không thể”.

Hạ Phương cười chột dạ: “Người đó đã bắt nạt em như thế rồi, sao mà em có thể chịu được?”

Dứt lời, Hạ Phương không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Anh Thành, không phải lúc đó anh cũng ung dung đứng hóng chuyện lắm à?”

“Nghĩa là em trách anh lúc đó không giúp em sao?”, giọng nói của Tư Thành mang theo tín hiệu nguy hiểm.

Trong lòng Hạ Phương thật sự nghĩ như thế, nhưng cô không dám nói mà chỉ có thể uất ức lên tiếng: “Em đâu có ý đó, em chỉ tò mò vì sao anh Thành lại ở đó thôi”.

Tư Thành nhìn chằm chằm Hạ Phương một lúc lâu, sau đó giơ tay cất giọng khó chịu với Hạ Phương: “Thuốc đâu?”

Hạ Phương chỉ về phía phòng tắm: “Trong túi của em…”

Tư Thành đứng dậy sải bước đi vào phòng tắm, lấy một hộp thuốc tới, đè Hạ Phương ngồi xuống giường: “Đừng có lộn xộn”.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Thành khiến Hạ Phương hơi sợ, cô ngoan ngoãn nằm im, mặc cho Tư Thành bôi thuốc lên vai mình.

Động tác của Tư Thành rất dịu dàng, nhưng tên khốn kiếp Túc kia ra tay quá hung ác, dù Tư Thành đã rất nhẹ nhàng nhưng Hạ Phương vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh, hít thở dồn dập.

“Còn thích thể hiện nữa không?”, Tư Thành vừa bôi thuốc vừa sa sầm mặt hỏi.

Hạ Phương uất ức lắc đầu: “Không dám nữa, anh Thành…”

Dù trong lòng cô cảm thấy cô không thể hiện, cô chỉ đánh nhau bình thường mà thôi. Nhưng anh Thành nổi giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, cô chỉ có thể nhát gan một chút.

“Em cũng có bản lĩnh đấy, mượn danh đi du học mà lại là thần y, còn lại là người của đội bảo vệ Thiết Diện, anh còn không biết là anh cưới được một báu vật đấy”.

Lời nói của Tư Thành tràn đầy giễu cợt, rõ ràng không phải khen cô thật.

Hạ Phương cười khẽ: “Khi đó có quá nhiều chuyện em muốn làm, cũng cần phải rèn luyện nên không suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng ra là cũng do cuộc sống ép buộc”.

Cô nói rất nhẹ nhàng, dùng mấy chữ cuộc sống ép buộc để khái quá lại tất cả vất vả và đau khổ.

Nhưng bàn tay đang bôi thuốc cho cô của Tư Thành bỗng dưng dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK