Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương gật đầu: “Làm phiền anh rồi”.

“Không phiền, không phiền, mời đi hướng này”, Tần Cối An làm tư thế mời, dáng vẻ chân thành và khiêm tốn khiến người xung quanh đều thắc mắc.

Chuyện này là thế nào?

Vì Tần Cối An có nhà họ Tần Kinh Thành làm chỗ dựa, lại là người phụ trách khu biệt thự sang trọng nhất Giang Lâm là khu biệt thự vịnh Tinh Hà này, nên địa vị của anh ta ở thành phố Giang Lâm rất cao.

Rất nhiều sếp lớn ở Giang Lâm gặp anh ta còn phải nể mặt đôi phần, chưa bao giờ thấy anh ta gặp ai mà hạ mình như thế này.

Anh ta cung kính trước Tư Thành thì thôi, nhưng anh ta còn cung kính trước Hạ Phương hơn…

Điều này khiến những người xung quanh bắt đầu suy nghĩ, thân phận của người đàn ông và người phụ nữ này là gì?

Nhất là Lục Anh Đường, từ khi nghe thấy Tần Cối An gọi Tư Thành là anh Thành là hắn ta đã hoàn toàn chết lặng.

Anh ta cung kính Hạ Phương thì có thể hiểu được, dù sao Hạ Phương cũng là ân nhân cứu mạng Tần Thủ Văn, nhưng Tư Thành là ai?

Nhân viên phục vụ khách sạn, cùng lắm cũng chỉ là quản lý khách sạn thôi, anh có tư cách gì để được người khác gọi là “anh Thành”?

Điều quan trọng nhất là, nghe ý của Tần Cối An thì căn biệt thự trên tầng cao nhất vịnh Tinh Hà thật sự là của Tư Thành?

Điều này làm sao có thể?

“Sếp Tần, chắc chắn là anh nhầm rồi…”, thấy họ sắp đi, cuối cùng Lục Anh Đường cũng bò dậy khỏi mặt đất, chắn trước mặt Tần Cối An, trừng to hai mắt: “Tên Tư Thành này chỉ là nhân viên phục vụ khách sạn thôi, anh ta không thể nào mua được biệt thự ở đây, anh bị đôi nam nữ giả dối này lừa rồi”.

“Lục Anh Đường, anh tự đi hay để tôi gọi bảo vệ mời anh đi đây?”, sắc mặt Tần Cối An âm trầm, ánh mắt nhìn Lục Anh Đường như nhìn người chết.

Đến lúc này rồi mà Lục Anh Đường vẫn chưa tỉnh táo lại, đúng là đáng buồn.

“Tôi nói thật mà, bạn học của tôi làm việc ở khách sạn Đệ Nhất, là đồng nghiệp của Tư Thành, không tin tôi có thể gọi điện cho bạn tôi chứng minh cho anh xem”, Lục Anh Đường nói rồi lấy điện thoại ra để gọi, còn chờ bật sẵn loa ngoài.

“Tôi hỏi cậu, Tư Thành có phải người làm thuê ở khách sạn các cậu không?”

“Tư Thành nào?”, bên kia vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn.

Lục Anh Đường nói: “Chính là người đàn ông đêm Hạ Phương về nước đã đến phòng cô ta đó, có phải đồng nghiệp của cậu không? Anh ta tên gì?”

“Người được sắp xếp đến phòng của Hạ Phương hả? Cậu đang nói đến đồng nghiệp mà tôi sắp xếp đến phòng của Hạ Phương, ngủ cùng Hạ Phương để cậu lấy bằng chứng Hạ Phương quan hệ bừa bãi với đàn ông khác đó đúng không?”, đối phương nói rồi nhíu mày: “Tôi chưa nói với cậu à? Ngày hôm đó tôi đã gọi đồng nghiệp đi rồi, nhưng Hạ Phương vào nhầm phòng, sang nhầm phòng bên cạnh, tôi bèn bảo đồng nghiệp nghĩ cách mở cửa phòng bên cạnh…”

Lục Anh Đường: ???

“Sau đó đồng nghiệp chụp lén được hai bức, còn chửi tôi một trận, nói là tôi lừa anh ta, vì điều này mà tôi còn phải đền cho anh ta một cô em nữa đấy, tôi vẫn chưa đòi cậu trả tiền đâu!”

Lục Anh Đường ngây ra như phỗng.

Nói đùa gì vậy?

Cái thằng hôm đó ngủ với Hạ Phương lại không phải là tên phục vụ khách sạn?

Vậy...

Vậy Tư Thành là thằng nào??

Không!!

Lục Anh Đường lắc đầu nguầy nguậy. Tuyệt đối không thể thế được!

Hạ Phương làm sao có thể tìm được người nào ưu tú hơn hắn chứ?!

Nó chỉ là một con điếm lăng loàn bẩn thỉu mà thôi!

Làm sao nó xứng??

Chắc chắn là hắn nghĩ nhiều mà thôi!

"Tôi nhìn tấm ảnh của đồng nghiệp chụp, thấy cô gái trong đó là Hạ Phương. Hạ Oanh Oanh lại đòi có được tấm ảnh nên tôi mới gửi cho. Vốn tôi định kể rõ ngọn ngành cho mọi người, khổ nỗi bạn gái thấy tôi nhắn tin với Hạ Oanh Oanh nên ghen, tôi phải dỗ mãi nên quên luôn. Tóm lại là anh muốn bằng chứng Hạ Phương phản bội anh, còn người kia là ai thì không quan trọng đúng không?"

Lục Anh Đường đã không còn nghe rõ đối phương đang nói gì nữa, trong đầu chỉ toàn là những tiếng ong ong ù tai, cả người đờ ra như một pho tượng, ngay cả mình là ai còn không nhớ.

Đây là giả!

Hắn ta không tin chuyện này có thể là thật!

"Anh Đường, anh có nghe em nói gì không? Anh không sao đó chứ?"

Hai bàn tay Lục Anh Đường siết thành nắm đấm chặt cứng, nghe tiếng léo nhéo từ đầu dây bên kia nhưng lại không cách nào mở miệng.

"Vãi, bọn họ vừa nói gì vậy?"

"Muốn có bằng chứng người yêu cũ ngoại tình nên nhờ bạn học cũ gọi người đi xâm hại người ta?"


"Có còn là con người không vậy? Ban nãy còn mặt mũi chê người ta lẳng lơ nữa, hắn đang nói chính hắn à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK