Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phương cục cưng, cậu không sao chứ?”, Lucy Mộ Dung và mấy người bạn đang chơi đùa vui vẻ trong phòng VIP, bỗng dưng bị tiếng động bên ngoài làm sợ hãi.

Cả đám vội vàng đi ra hóng chuyện thì thấy Hạ Phương và Tư Thành đang lạnh lùng đứng ở đó, đối diện là Lục Trí Vân chồng chất vết thương.

Thấy Lục Trí Vân bị người đưa đi, Lucy Mộ Dung mới lảo đảo chạy tới bên cạnh Hạ Phương, lo lắng nhìn cô.

Cô ấy bị chuốc không ít rượu, lúc này đã bắt đầu choáng váng, đi bộ cũng hơi không vững.

Hạ Phương cau mày đỡ Lucy Mộ Dung đang lảo đảo: “Không sao, sao cậu uống nhiều thế?”

Lucy Mộ Dung tựa vào người Hạ Phương, hít thở hơi dồn dập: “Hôm nay vui mà, Lục Trí Vân kia bắt nạt cậu sao?”

Dù không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được Lục Trí Vân là bị Tư Thành đánh.

Mà nguyên nhân có thể khiến Tư Thành nổi giận đánh người thì chỉ có Hạ Phương thôi.

Hạ Phương đút Lucy Mộ Dung một viên thuốc: “Anh ta còn chưa phải đối thủ của mình, cậu lo cho cậu đi, đừng uống nữa, vui thì vui, uống say hôm nay mình cũng không đưa cậu về đâu”.

Một hương vị mát mẻ tan ra trong miệng, Lucy Mộ Dung có cảm giác dễ chịu hơn không ít, tinh thần sảng khoái, không còn choáng váng như khi nãy nữa.

Cô ấy liếm đôi môi đỏ mọng, cười ngọt ngào với Hạ Phương: “Mình biết rồi, mình sẽ chú ý, mình biết cục cưng của mình hiểu mình nhất mà”.

Hạ Phương lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó nghe Lucy Mộ Dung nói: “Nếu chồng cậu đã tới thì cậu về sớm đi. Chuyện của Lục Trí Vân cậu nhớ cẩn thận, bây giờ bối cảnh của anh ta không đơn giản, bị Tư Thành đến như thế chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.

Lúc trước Lucy Mộ Dung chỉ biết bố của Lục Trí Vân làm quan chức ở tỉnh khác, cũng không rõ tình hình cụ thế, khi nãy lúc mọi người uống rượu, nghe Điền Á Trạch và Lục Trí Vân nói chuyện phiếm, cô ấy mới biết bố của Lục Trí Vân sắp được về Giang Lâm làm thị trưởng.

Dù Lục Trí Vân cố ý ra vẻ khiêm tốn nói đây chỉ là lời đồn, vẫn chưa xác nhận thì không thể xem là thật được, nhưng theo ý của Điền Á Trạch thì đây rõ ràng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Dù Tư Thành là người nắm quyền của nhà họ Tư ở Giang Lâm, thân phận không đơn giản, nhưng nếu bố Lục Trí Vân thật sự làm thị trưởng thì sau này không chừng sẽ làm khó Tư Thành và Hạ Phương.

Hạ Phương gật đầu: “Yên tâm đi, anh ta không gây chuyện với mình thì mọi việc đều dễ thương lương, còn nếu gây chuyện thì đừng trách chúng mình không khách sáo”.

Lucy Mộ Dung kề sát vào tai Hạ Phương: “Bố của Lục Trí Vân sắp trở thành thị trưởng của Giang Lâm…”

“Mình biết, nhưng vẫn chưa phải mà đúng không?”, Hạ Phương cười khẽ, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Lucy Mộ Dung: “Dù có làm cũng không có gì phải sợ cả, không làm gì được mình đâu”.

Lời này nghe có vẻ rất ngông cuồng, nhưng lại khiến Lucy Mộ Dung yên tâm hơn nhiều.

Tư Thành và Hạ Phương đều không phải người thích khoác lác, cô nói thế chắc chắn là cô thật sự không sợ.

“Vào chơi đi, nhớ đừng uống nhiều quá, tránh bị người khác bán đi mất cũng không biết”, Hạ Phương đẩy Lucy Mộ Dung.

Lucy Mộ Dung gật đầu, ngước mắt thì thấy Trần Lâm Phỉ và Triệu Thiến Thiến vẫn đang hóng hớt ở bên cạnh, đặc biệt là khi thấy Trần Lâm Phỉ nhìn chằm chằm Tư Thành bằng ánh mắt tham lam, cô ấy bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

“Lucy, lúc trước nghe nói Hạ Phương kết hôn rồi, người đàn ông kia là chồng của Hạ Phương sao?”, thấy Lucy Mộ Dung đi tới, Trần Lâm Phỉ cười ôm lấy tay cô ấy.

Lucy Mộ Dung gật đầu: “Phải”.

“Thật bất ngờ đấy, lúc trước khi đi học, Hạ Phương theo đuổi đàn anh Lục Anh Đường điên cuồng như thế, mình còn tưởng hai người chắc chắn có thể mãi mãi bên nhau đó”, giọng nói của Trần Lâm Phỉ không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Hạ Phương và Tư Thành ở cách đó không xa nghe thấy.

Triệu Thiến Thiến cười châm chọc: “Chắc cậu chưa nghe nói nhỉ? Mấy năm trước Hạ Phương ở nước ngoài lợi hại lắm, ra khỏi nước là như ngựa hoang thoát cương, suốt ngày chơi bời lêu lỏng với mấy người nước ngoài kia. Sau khi biết chuyện đàn anh Lục còn ra tận nước ngoài tìm cậu ấy, cuối cùng trở về trong tổn thương”.

“Còn có chuyện này nữa à?”, Trần Lâm Phỉ cười khẽ, nhìn về phía Hạ Phương: “Chẳng trách còn trẻ thế đã là nhà thiết kế trưởng rồi”.

Cô ta nói thế chẳng phải đang ngầm ám chỉ Hạ Phương bán thân để lên làm nhà thiết kế trưởng à?

Triệu Thiến Thiến nói chuyện cũng không nhỏ, rõ ràng là hai người này cố ý muốn Tư Thành nghe thấy.

“Lâm Phỉ, Thiến Thiến, hai cậu nghe thấy những tin đồn này từ đâu ra vậy, Tiểu Phương học thiết kế từ nhỏ, mười tuổi đã có thể vẽ ra tác phẩm khiến người ta kinh ngạc, cậu ấy dựa vào năng lực của mình để trở thành nhà thiết kế trưởng của LM đấy. Hơn nữa mấy năm qua ở nước ngoài cậu ấy luôn cố gắng học tập, hoàn toàn không giống như những gì các cậu nghe thấy đâu”, Lucy Mộ Dung khó chịu nhìn hai người kia, nói chuyện rất cứng rắn.

“Ôi chao, bọn mình cũng chỉ nghe nói thôi mà Lucy, cậu tức giận vậy làm gì?”, Trần Lâm Phỉ kéo tay Lucy Mộ Dung, cười nói: “Cậu nói không phải thì không phải, đương nhiên bọn mình tin cậu và Hạ Phương rồi. Nhưng nếu chỉ là hiểu lầm, Hạ Phương đang yên đang lành sao lại chia tay đàn anh Lục, còn vừa về nước đã cưới một người đàn ông xa lạ được?”

Triệu Thiến Thiến che miệng cười khẽ: “Nói là xa lạ, nhưng ai biết có phải quen nhau trước đó không?”

“Đó là các cậu không biết Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh quen nhau, còn định hãm hại Phương bảo bối, muốn gả cậu ấy cho tội phạm đang bị cải tạo”, Lucy Mộ Dung tức đến mức đỏ bừng mặt: “Nếu các cậu còn nói những lời này nữa thì tôi giận thật đấy”.

“Ôi cái cậu này, cậu giận làm gì? Mọi người đều là bạn tốt, cậu xem Hạ Phương cũng đâu có để ý, chúng mình chỉ không hiểu nên mới hỏi thêm mấy câu thôi mà”, Trần Lâm Phỉ ôm tay Lucy Mộ Dung, lắc eo cười đi tới trước mặt Hạ Phương và Tư Thành, chớp chớp đôi mắt to trang điểm tỉ mỉ nhìn về phía Tư Thành.

“Hạ Phương, cũng đã đến rồi, cậu không định giới thiệu về chồng cậu cho mấy bạn học chúng tôi à?”

Nghe thấy lời của Trần Lâm Phỉ, Hạ Phương nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Trần Lâm Phỉ là người mẫu, cao một mét bảy mươi ba, mặc lễ phục xinh đẹp, cảm thấy khí chất của mình đã đủ áp đảo Hạ Phương.

Nhưng dù Hạ Phương chỉ mặc đồ bình thường, thấp hơn cô ta nhiều, nhưng đứng bên cạnh Tư Thành lại tràn đầy khí thế bá đạo, chẳng những không thua kém Trần Lâm Phỉ mà còn nổi bật hơn.

“Đúng đó, gặp cũng đã gặp, không bằng đi vào chơi đi, hôm nay là sinh nhật Lucy mà”.

“Hạ Phương thân với Lucy nhất còn gì”.

Phía sau có mấy bạn nữa bắt đầu ầm ĩ.

Hạ Phương cười cười khoác tay lên bả vai Tư Thành cao hơn cô một cái đầu, cười nói: “Ừm, thế thì xin giới thiệu, đây là chồng tôi”.

Mọi người đợi cô nói tiếp, ai ngờ Hạ Phương nói xong thì ôm lấy tay Tư Thành, ngáp một cái: “Mình mệt rồi, Lucy, các cậu cứ chơi đi nhé, tối nay mình bao”.

Dứt lời, cô lại chỉ người đàn ông bên cạnh: “Chồng mình trả tiền”.

Tư Thành có vóc người cao lớn, khí chất cao quý tao nhã, còn có khuôn mặt anh tuấn, chẳng khác nào một vị thần.

Anh cười nhẹ: “Ừm, coi như quà sinh nhật tặng Lucy, mọi người cứ thoải mái”.

Nói xong, anh nắm tay Hạ Phương, hai người chậm rãi rời đi.

Có điều hình ảnh hai người hạnh phúc bước đi cùng nhau lại khiến Trần Lâm Phỉ không nhịn được siết chặt tay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK