Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính tình hai vị lão gia tử đều nóng nảy. Nếu đem ra so sánh thì tính tình của Dương lão gia tử là nóng nảy bất chấp tất cả, còn Sở gia lão gia tử vẫn có thể nhìn ra một chút đại cục.

Hiện giờ đánh tới chân hỏa rồi, hai người đều tấn công hung mãnh, toàn bộ đều không tránh không né, chỉ nhìn thôi mà mọi người phía dưới cũng phải kinh tâm đảm chiếm, hoa hết cả mắt.

Thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, hai người đánh từ đông qua tây, lại đánh từ tây qua đông, từ nam sang bắc... Nơi nào đi qua, tất cả cảnh vật phía dưới đều tựa như bị bão lốc tập kích, trở thành một đống hỗn độn.

Ầm ầm hai tiếng cùng vang lên… Sở Hùng Thành đã trúng một quyền của Dương Bạo vào vai trái, Dương Bạo cũng trúng một cước của Sở Hùng Thành vào đùi phải. Hai người cùng mất thăng bằng, giống như thiên thạch từ trên không trung rơi xuống, bịch một tiếng, hung hăng đập vào mặt đất. Đại địa khẽ rung lên, tiếp đó hai người lại nhảy dựng lên, bịch bịch bốp bốp đánh nhau, đánh được mấy chục quyền cước, hai người lại lao lên giữa không trung.

Nhoáng một cái, trên không trung đột nhiên xuất hiện vô số Sở gia lão gia tử, cũng xuất hiện vô số Dương lão gia tử. Sau đó tất cả nhân ảnh cùng tiêu tán, hai người người túm tóc ta, ta túm râu ngươi, quấn chặt lấy nhau đánh lộn giống như phường lưu manh, rơi xuống dưới đất.

Rơi xuống rồi cũng không tách ra được, lăn qua lăn lại trên mặt đất, quyền đấm cước đá, một bên cuồng đánh, một bên cuồng mắng, càng về sau, tất cả ân oán mấy chục năm đều lôi hết ra, càng lúc lửa giận càng lớn, quả thực không đội trời chung.

"Ngươi năm đó mất giống, hiện tại cũng mất giống. Năm đó ngươi tranh lão bà của ta, hôm nay lai khi dễ ngoại tôn của ta. Ta với ngươi thế bất lưỡng cập." Dương Bạo gầm rống hét lên.

"Năm đó ta nhường ngươi là là muốn cho người quỳ thiết bàn toán. Ngươi là đồ nhu nhược sợ vợ, cái loại ngày nào cũng bê nước rửa chân cho lão bà, không ngờ cũng có gan dám tới nhà ta giương oai. Ta đánh con mẹ ngươi Bạo... Ta cho Dương Bạo ngươi Bạo chết...."

Ầm ầm ầm...

Mới chỉ mấy cái nháy mắt thời gian, hai vị lão gia tử vốn đang đạo mạo đã biến thành mặt mũi bầm dập.

Mọi người đứng xem mà lông mày co giật, thần tình méo xẹo.

Dương lão phu nhân mặt trầm như nước, giận không nhịn nổi nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Dương Bạo, ngươi chưa ăn cơm sao? Đánh chết lão già đó cho ta."

Dương lão gia tử vừa nghe vậy liền quay dầu lại. Sở lão gia tử nắm ngay lấy cơ hội, hung hăng một quyền nện thằng vào hốc mắt Dương Bạo, lập tức một màu xanh đen hiện trên hốc mắt. Dương Bạo cũng không chút nương tay, hét lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng vào mũi Sở lão gia tử, lập tức máu mũi cuồng phun.

Chốc chốc Dương Bạo lại ở phía trên, vung quyền vù vù đánh tới tấp, chốc chốc lại là Sở Hùng Thành leo lên, cưỡi trên lưng Dương Bạo hung hăng chà đạp.

Mặt đất bằng phẳng trong chút chốc đã xuất hiện mấy chục cái hố. Vách tường bốn phía xung quanh không ngờ chậm rãi xuất hiện vô số vết nứt... Xem ra sau trận chiến này, Sở thị gia tộc nhất định phải đại tu sửa một phen rồi.

Đột nhiên hô một tiếng, Sở Hùng Thành nằm ở phía dưới đột nhiên tung một cước, đạp vào tiểu phúc Dương Bạo. Dương Bạo giống như đằng vân giá vũ, chân tay khua loạn, bắn văng ra ngoài. Sở Hùng Thành cũng tung người nhảy lên, đuổi theo tới giữa không trung, cùng nhau hung hăng ngã vào hoa viên, lăn vào hồ cá, lập tức bọt nước văng tung tóe khắp nơi, hai người vẫn tiếp tục ẩu đả trong nước không ngừng.

Tiếp đó lại toàn thân ướt nhẹp bay ra, lăn lộn trên mặt đất. Hai người đều không sử dụng binh khí, chỉ bằng vào quyền cước, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một cước, không có chương pháp gì hết.

Sở lão gia tử tuy bưu hãn, nhưng Dương lão gia tử lại da dày thịt béo, mắt thấy Sở lão gia tử sắp thiệt thòi, Sở Phi Long lại phóng ra. Dương Nhược Hùng ồm ồm cười lớn: "Sở Phi Long, ca ca ta đánh với ngươi."

Sở Phi Long sửng sốt, đang định nói: "Ta không muốn đánh với ngươi."

Thì Dương Nhược Hùng đã ầm ầm lao tới như trâu húc mả. Bàn tay lớn như cái quạt hương bồ hung hăng vỗ tới. Sở Phi Long giật mình, một cỗ lực lượng khổng lồ giống như núi lớn áp tới, bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân lập tức như giẫm phải ván trượt, lui ra ngoài bảy tám trượng.

Dương Nhược Hùng hét lớn một tiếng, thân thể cường tráng lập tức lăng không bay lên, giống như Thái sơn áp đỉnh hung hăng nhào tới. Sở Phi Long không cam lòng yếu thế, toàn bộ tinh thần tập trung đối địch, lập tức lại xuất hiện một chiến trường.

Trong phút chốc, toàn bộ Sở gia đại viện đã biến thành chiến trường.

Sở gia thị vệ cùng Dương gia Huyết Y đội đồng thời vọt lên.

Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan cùng nhau vội vàng hét lớn: "Tất cả đều không được xuất thủ. kẻ nào động thủ giết không tha."

Lập tức mấy trăm đại hán cùng ngây ngẩn đứng ở đó, đành phải làm khán giả bất đắc dĩ.

Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt hai người lộ ra vẻ nôn nóng và mâu thuẫn: Làm sao giờ?

Dương lão phu nhân bưng một chén trà. Hồng y thiếu nữ vẫn hầu hạ bên cạnh nàng, trong mắt tuy lo lắng, nhưng lại không dám nói lời nào.

"Đánh xong chưa?" Dương lão phu nhân thấy đánh cũng gần xong rồi, lúc này mới dữ dội rống lên một tiếng.

Nếu như là bình thường, nghe thấy tiếng rống như vậy, hai lão đầu đã dừng tay rồi.

Nhưng hiện tại hai người đều ôm một cục tức to tướng trong lòng, không ngờ không nghe chỉ huy nữa, cứ giả như mắt mù tai điếc, tiếp tục gào thét đánh nhau kịch liệt. Bùn đất thi nhau bốc lên cuồn cuộn, không trung vốn là một khoảng trời xanh mây trắng, trong phút chốc không ngờ đã đen kịt như trời nổi giông rồi.

Dương lão phu nhân cảm thấy cực kỳ mất mặt, đang định xuất thủ giáo huấn thì....

Ở đại môn, chợt truyền tói một tiếng kinh hô, tràn đầy kinh gnạc, nói: "Đây là có chuyện gì? Kẻ nào, không ngờ dám tới đây giương oai."

Theo thanh âm, một thân ảnh thản nhiên bước vào, vẻ mặt kinh ngạc.

Dương Nhược Lan kinh hỉ kêu lớn một tiếng: "Dương Dương?" Chạy tới như bay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Song phương đang đánh tới khí thế ngất trời ở chỗ này, mà tên đầu sỏ khiến cho song phương hỗn chiến... không ngờ đã bình yên vô sự trở lại rồi...

Người tới chính là Sở Dương.....

Hắn từ trong chấp pháp giả đi ra, còn chưa đi được nửa đường đã nhìn thấy phía Sở gia khí thế ngất trời, bụi đất di thiên, trong lòng lập tức kinh hãi, thúc giục xa phu tăng tốc chạy tới.

Xe ngựa chuyên dụng của thống lĩnh chấp pháp giả dù sao cũng không phải bình thường. Không chỉ thoải mái mà còn mau lẹ. Tăng tốc một cái, chẳng mấy chốc đã chạy tới Sở gia.

Vừa tới đại môn, nhìn thấy bên trong chỉ còn một đống hỗn độn, vẻ tráng lệ lúc trước bây giờ cũng không còn lại chút nào.

Sở Dương hoảng sợ, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy gia gia Sở Hùng Thành đang cùng một lão nhân giống như một con beo đánh nhau long trời lở đất. Mà Sở Phi Long cũng đang cùng một đại hán giống như một con mãng ngưu, giao chiến.

Mà những người còn lại của Sở gia, bao gồm cả cha mẹ mình, không ngờ... cứ như vậy đứng một bên quan chiến.

Cho dù với trí tuệ của Sở Dương, vào giờ khắc này cũng mù mịt đầy đầu.

Loại tình huống này, cũng quá kỳ dị đi.

Không khỏi kêu lên một tiếng.

Tiếp đó Dương Nhược Lan nhào tới, ôm chầm lấy Sở Dương, giống như nhặt được chí bảo, nói: "Dương Dương,ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, kỳ thật tiến bối của chấp pháp đường chỉ gọi ta tới xem bệnh, làm sao có chuyện được?" Sở Dương đương nhiên sẽ không nói rõ ra.

"Thì ra là thế." Dương Nhược Lan lập tức thả lỏng.

"Không chỉ như thế, sau khi xong việc, vị Sa tiền bối kia còn dùng xe ngựa chuyên biệt của hắn trở ta về." Sở Dương chỉ tay cười nói: "Sáu vị đại ca đây, chính là chấp pháp giả, bảo hộ ta trở về."

Dương Nhược Lan mừng rỡ, nhi tử mình thật sự là có tiền đồ. Cho dù có tới chỗ chấp pháp giả, cũng được tiếp đãi cẩn thận. Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quang vinh.

Tiến lên thi lễ, thuận tiện khách sáo hai câu, mời mấy vị chấp pháp giả vào trong nhà uống chén trà. Mấy vị chấp pháp giả này làm sao không biết đây chỉ là khách sáo? Lại nói, Sở gia hiện tại... còn uống trà gì? Uống đất thì đúng hơn...

Sáu người nhìn thoáng qua, nói: "Sở thiếu, có cần chúng ta hỗ trợ hay không?" Sáu người này được Sa Tâm Lượng dặn dò, Sở Dương nói gì phải nghe nấy, giờ phút này vừa thấy có người dám làm loạn trong Sở gia, lập tức muốn biểu hiện một chút.

Sở Dương đưa mắt trưng cầu ý kiến mẫu thân.

Dương Nhược Lan hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Dương Dương, đó là ngoại công ngươi... Hắn trách gia gia ngươi không bảo vệ tốt cho ngươi, bị chấp pháp giả bắt đi... cho nên mới đánh thành thế này...."

Sở Dương lập tức cười khổ: "Lại có chuyện gì như vậy!!"

Sáu vị chấp pháp giả cũng lộ ra ý cười, nói: "Nếu là gia sự, chúng ta cũng không tiện nhúng tay, Sở thiếu, vậy chúng ta cáo từ."

Sở Dương không dám thất lễ, mỉm cười nói: "Các vị đại ca đi thong thả."

Hai người trong đó sắc mặt không khỏi méo xẹo đi, nói: "Cáo từ." Thầm nghĩ, chúng ta cùng gia gia ngươi cũng không hơi kém bao nhiêu tuổi. Vậy mà ngươi dám gọi chúng ta là đại ca...." Không nói thêm lời, cung kính hành lễ, xoay người rời đi.

Dương Nhược Lan sách sách xưng kỳ, nói: "Dương Dương, ngươi thật có bản lĩnh đó. Đã lâu không thấy chấp pháp giả cung kính với người khác như vậy rồi. Bọn họ không ngờ lại cung kính với ngươi như vậy... Lại còn gọi ngươi là Sở thiếu... Cha ngươi cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy...."

Sở Dương lộ ra biểu tình dương dương đắc ý: "Cái đó còn phải nói. Ngài còn không nhìn xem con ngài là ai chứ. Lại nói... Cha ta nhiều tuổi như vậy rồi, người ta gọi hắn là Sở thiếu cũng không thích hợp...."

Dương Nhược Lan xoa xoa đầu hắn, sủng ái nói: "Tiểu quỷ." Lập tức kéo tay hắn, nói: "May tới bái kiến bà ngoại ngươi."

Kéo Sở Dương đi tới trước mặt Dương lão phu nhân, vẻ vẻ giới thiệu: "Nương, dây chính là ngoại tôn của ngươi. Ngài xem xem, bộ dáng cũng được đấy chứ." Sặc mùi lão Vương bán mèo, tự khen mèo mình đẹp...

Dương lão phu nhân lập tức đem vụ đánh nhau ném ra sau đầu. Khuôn mặt già nua cười như nở hoa, cẩn thận quan sát Sở Dương, nói: "Tiểu gia hỏa này, lớn lên đúng là tuấn tú. Xem cái mũi này, ánh mắt này, lông mày này, cái miệng này, cái tai này, khuôn mặt này, làn da này... Vừa thấy đã biết là hài tử Lan Lan rồi. Giống bộ dáng mẹ ngươi trước đây như đúc... Lại đây, để bà ngoại xem nào...."

Sở Phi Lăng đứng một bên, lén lút nhướng mày, thầm nghĩ: Hóa ra đều giống con gái bà hết à, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với lão tử?... Tên tiểu tử này rõ ràng lớn lên giống ta...

Sở Dương khắp mặt đều cười ngọt ngào, đi tới, thiên chân vô tà kêu lên: "Bà ngoại...." Trong lòng lại thầm nôn mửa chính mình...

Dương lão phu nhân mửng rỡ, cười ha ha, nói: "Hảo hài tử, thật là lễ phép...." Quay đầu quát: "Mang lễ gặp mặt ta chuẩn bị cho ngoại tôn lên...."

Quát một tiếng, không ngờ không có ai trả lời.

Vừa thấy hai lão già còn đang đánh nhau tới hăng tiết.

Dương lão phu nhân giận dữ quát: "Bốn người các ngươi bị mù à? Người đã trở về rồi, không nhìn thấy sao??"

Nghe tiếng quát này, Sở Phi Long cùng Dương Nhược Hùng đều dừng tay. Sở Dương tinh mắt nhìn thấy, trên mặt vị tráng như như mãng ngưu này có không ít chỗ xanh tím, còn trên mặt Sở Phi Long lại không có một vết thương.

Hai người thoạt nhìn như thực lực ngang nhau, nhưng Sở Dương lập tức biết, Sở Phi Long khẳng định vẫn che giấu thực lực. Trong lòng hừ một tiếng: Với tâm cơ con hàng này, không ấn giấu thực lực mới là quái...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK