Càng về sau, tạp chất cơ bản đã bị bài trừ hết, chỉ đơn thuần là tăng tu vi mà thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thiết Bổ Thiên thăng cấp chóng mặt như vậy, tâm tình há có thể không kích động? Cuồng tăng như vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thể bình tĩnh được.
Hoàng đế bệ hạ hưng phấn vận công hết lần này tới lần khác.... giống như một tiểu hài tử vừa mới có được một món đồ chơi mới vậy... Sau đó nhập địch!
Lâm vào trong điều tức thật sâu.
Sở Dương thật sự là bị nghẹn tới chảy máu mũi. Nhìn một nữ nhân quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, hơn nữa còn là nữ nhân rất yêu mình trần như nhộng trước mắt.... Vậy mà mình cái gì cũng không được làm...
Loại hình phạt này quả thực so với ăn xuân dược không chỗ phát tiết còn khó chịu hơn. Ăn xuân dược không có chỗ phát tiết còn có chút an ủi, bởi vì không có chỗ phát tiết... Nhưng hiện tại vấn đề là... có chỗ mà phát tiết không được.
Buồn bực chết mất.
Nhưng sự buồn bực của Sở ngự tọa đã nhanh chóng bị chấn kinh thay thế.
Tu vi Thiết Bổ Thiên liên tiếp tăng lên, có thể trực tiếp nói là một bước lên mây! Tốc độ như vậy khiến cho ngay cả Sở Dương cũng cảm thấy khủng bố.
Đêm nay, Sở Dương liên tục pha rượu loãng cho Thiết Bổ Thiên, sau đó lại cho nàng uống hết, gia tăng tu vi. Sau đó lại lợi dụng tám mươi loại thiên tài địa bảo trong Cửu Kiếp không gian, cố bản bồi nguyên cho Thiết Bổ Thiên, phối hơp với được lực của rượu Tuyết Lệ Hàn cho.
Thậm chí, mỗi một lần đều dùng tới hồng mông tử khí quán thông kinh mạch cho Thiết Bổ Thiên, mỗi một lần đều dùng tới tiên linh khí của thương khung kim thủ, cùng cố nguyên hồn và gia tăng tu vi cho Thiết Bổ Thiên.
Quá trình cứ như vậy lặp đi lặp lại chín lần!
Thủ đoạn gia tăng tu vi như vậy, tài nguyên nhiều như vậy, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, tuyệt đối có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim.
Nhưng mỗi một lần, cũng khiến Sở Dương cảm thấy cực kỳ chấn kinh!
Lần đầu gia tăng, chủ yếu là dựa vào nguyên tắc cẩn thận. Sở Dương pha thật loãng rượu của Tuyết Lệ Hàn, khiến Thiết Bổ Thiên tăng từ vương tọa tam phẩm lên tới vương tọa ngũ phẩm.
Lần thứ hai, liều lượng lại lớn một chút, kết quả là xoạt một tiếng, tăng thẳng tới cửu phẩm.
Tốc độ như vậy, khiến cho Sở Dương suýt chút nữa cắn lưỡi.
Lần thứ ba, lên tới hoàng tọa tứ phẩm rồi.
Nếu như có người bên cạnh nhìn thấy tu vi có thể tăng lên như thế, thế nào cũng phải sợ tới choáng váng đầu óc.
Trong thiên địa, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
Cái gì gọi là một bước lên trời? Chính là như vậy.
Sau lần thứ chín, Thiết Bổ Thiên thuận lợi đột phá thánh cấp nhất phẩm.
Trở thành cao thủ không hơn không kém!
Sở Dương cảm thấy khủng bố nhất cũng không phải là tiến cảnh của Thiết Bổ Thiên, bởi vì cảnh giới Thiết Bổ Thiên tăng lên đã nằm trong dự liệu của hắn. Rượu hắn pha loãng rát nhiều, nhiều đến mức so với chính hắn uống cũng không khác biệt bao nhiêu.
Sở Dương uống hết nhiều như vậy, lập tức thánh cấp cửu phẩm sơ cấp tăng lên tới đỉnh phong.
Nhưng Thiết Bổ Thiên uống nhiều như vậy, lại có thể từ vương tọa tam phẩm tăng lên tới hai mươi lăm giai vi!
Đó cũng không không phải là tư chất Thiết Bổ Thiên tốt hơn Sở Dương, mà là vì giai vị Sở Dương cao, theo giai vị càng cao đột phá lại càng khó.
Nói cách khác, vương tọa cửu phẩm đánh vương tọa bát phẩm, đánh được hai đã là không tệ rồi.
Nhưng hoàng tọa cửu phẩm đánh hoàng tọa tam phẩm, lại có thể vs bốn người trở lên. Mà quân cấp cửu phẩm đánh bát phẩm, lại có thể đánh gấp mười trở lên. Thánh cấp cửu phẩm đánh thánh cấp bát phẩm, ít nhất cũng có thể vs năm ngươi người trở lên!
Đó là chưa kể tới giai vị đặc thù của đao hoàng kiếm đế.
Thứ hai, đó là vì thiên tài địa bảo mà Sở Dương dùng thật sự nhiều lắm. trong cơ thể tự nhiên kháng dược tính. Nhưng Thiết Bổ Thiên tuy là đế vương nhân gian, nhưng không có kỳ ngộ giống như Sở Dương.
Huống chi, còn có vô cùng vô tận tài nguyên vốn không thuộc vế thế giới này hiệp trợ?
Sở Dương kinh khủng nhất chính là, bình cảnh mà Thiết Bổ Thiên gặp phải mỗi khi đột phá giai vị.
Mỗi lần Sở Dương tăng cấp, thường thường đều một mạch tăng lên mấy giai vị liền. Nhưng có thể khiến hắn cảm nhận được bình cảnh giai vị, thường thường chỉ có một số cửa ải tối hậu.
Nhưng từ lúc Thiết Bổ Thiên thăng cấp cho tới bây giờ, mỗi một lần thăng cấp đều gặp phải bình cảnh. Mỗi một lần đều phải tự mình cắn răng vượt qua.
Sở Dương cực kỳ buồn bực và kinh ngạc. Người khác đều không hề gặp phải tình huống thế này. Tỷ như đám người Nhuế Bất Thông Đổng Vô Thương, cũng từng thăng cấp kiểu nhảy vọt như Thiết Bổ Thiên nhưng lại không gặp phải tình huống này.
Hai mươi lăm cái giai vị, hai mươi lăm lần khổ hình! Hơn nữa là khổ hình kinh người!
Thật là làm khó vị nhất đại đế vương yểu điệu này, không hiểu thế nào mà nàng chống đỡ được.
Đến cuối cùng, cũng chính là cực hạn thừa nhận của Thiết Bổ Thiên.
Cũng tới cực hạn của dược hiệu.
Rốt cuộc cũng ngừng lại.
Thánh cấp nhất phẩm!
Mặc dù Thiết Bổ Thiên liên tục đột phá nhiều giai vị như vậy, mặc dù có Sở Dương kiệt lực bảo vệ, nhưng thân hồn cũng cảm nhận được vô tận mệt mỏi. Ngay cả khi rời khỏi chiếc bồn tắm cuối cùng, cũng là Sở Dương ôm ra.
Vừa mới ly khai bồn tắm đã lập tức chìm vào giấc ngủ, ngay cả Sở Dương đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng lúc nào cũng không biết.
Mà lúc này, sắc trời đã đến thời điểm hắc ám cuối cùng trước khi bình minh lên
Tảo triều, tuyệt đối lại không lên được.
Sở Dương chỉ có chạy vội đi tìm Phong Kỳ Lương, bảo hắn tuyên bố hủy bỏ tảo triệu.
Khi nhìn thấy Phong Kỳ Lương, Sở Dương bị vị thất nương này ọda cho hoảng sợ.
Chỉ thấy cả người Phong Kỳ Lương bị bọc trong một lớp tạp chất bẩn thỉu giống như bùn đen, đang luyện công.
Sở Dương vỗ vỗ trán mình, thở dài một tiếng, cảm thấy cực độ không biết nói gì. Trời ạ..
Mình quên mất một việc...
Quên bảo Phong Kỳ Lương phải tắm rửa.
Kết quá là vị tổng quản đại nội đại nhân này trở lại hoàng cung, sau khi xác định vô sự liền uống rượu vào. Sau đó đương nhiên là cũng giống với Sở Dương uống lần đầu tiên, cả người bài tiết ra vô tận tạp chất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng sau khi Phong tổng quản cảm nhận được kỳ hiệu của thứ rượu này, lại kích động tới run rẩy cả người, càng thêm cẩn thận, chỉ sợ tẩy sạch mấy thứ này lại ảnh hưởng tới tu vi tăng lên, không ngờ không dám tám rửa...
Cứ như vậy để chất bẩn bám lên người.
Đến khi Sở Dương tìm được, hắn đã không cần tắm nữa rồi.
Bởi vì mấy thứ này đã thấm ướt, đóng dính với quần áo trên người rồi. Hơn nữa còn đang có mồ hôi không ngừng toát ra, không ngừng dày lên...
Cái mùi thối này, theo gió tỏa đi ba mươi dặm!
Sở Dương đi vào, bị hun cho cái xíu ngã, liên khan nôn khan, chật vật bỏ chạy.
Cái thứ mùi này, cho dù là một con chồn chuyên đánh rắm thối... chui vào đây cũng bị hun cho thối nhừ!
Trước ánh mắt khinh bỉ của Sở Dương, Phong tổng quản rất xấu hổ, bóc từng mảng từng mảng tạp chất thối hoắc rên người mình ra...
Phong Kỳ Lương tuyệt đối là một người cẩn thận. Hắn không ngờ còn lấy một cái chậu rửa mặt, cậy từng mảng từng mảng chất bẩn trên người xuống, lại cẩn thận đặt vào trong chậu, xem xem trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu tạp chất...
Cuối cùng nhìn lại, đã đầy một chậu.
Sở Dương đã sớm trèo lên đỉnh một cây đại thụ, ngửa đầu nhìn trời, tham lam hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mát mẻ. không dám cúi đầu, vừa cúi đầu xuống liền thấy bộ dáng Phong tổng quản đang cậy lớp vỏ của mình, Sở Dương sợ mình sẽ cuồng thổ từ trên ngọn cây xuống dưới đất.
"Ha ha, trừ đi mười lăm cân của cái chậu, mấy thứ này tổng cộng tám cân bốn lượng ba tiễn rưỡi!" Thanh âm Phong Kỳ Lương truyền tới, không ngờ rất có vẻ kiêu ngạo: "Đều là từ trên người ta cậy xuống...."
Sở Dương nôn khan một tiếng: "Mau đi thông báo, nói hôm này hủy tảo triều...."
Sau đó xoạt một tiếng, bỏ đi không để lại dấu vết...
Thật sự là chịu không nổi nữa.
Phong Kỳ Lương vội vàng đáp ứng một tiếng, nhìn lại thời gian cũng ngây người ra: Qua thời gian tảo triều rồi.
Vội vàng thay một bộ quần áo khác rồi chạy như bay tới thông báo.
Nhưng Phong tổng quản đã quên mất, mình mới chỉ cậy mấy thứ kia xuống thôi, còn chưa tắm rửa. Trên người vẫn hôi thối không chịu nổi.
Nhưng bản thân Phong Kỳ Lương ngửi mãi cũng thành quen. Bởi vì hắn sợ người khác phát hiện, cho nên đóng kín tất cả các cửa phòng mình lại, bị cái thứ mùi này om cho một đêm, hắn đã chẳng ngửi thấy cái mùi gì nữa rồi...
Một đường vội vàng đi tới đại điện.
Phong đại tổng quản căn bản không biết, tất cả những chỗ được hắn đi qua, đều khiến cho hoàng cung rung chuyển một trận.
Đám thái giám cung nữ ven đường bị Phong đại tổng quản đi qua xong liền vội vàng bịt mũi, chạy tới một chỗ nào đó cuồng thổ như điên. Phong tổng quản làm sao vậy? Cho dù lả rơi xuống hầm cầu không tắm cũng không thể thối như vậy chứ....
Một đường mang theo mùi hương đậm đã chạy tới đại điện, Phong Kỳ Lương hô lớn: "Bệ hạ truyền khẩu dụ...."
Quần thần đứng trang nghiêm.
Sau đó mọi người cùng khịt khịt mũi: cái thứ mùi gì vậy... Như thế nào từ xa bay tới, càng lúc càng đậm....
Chỉ thấy Phong tổng quản mang theo một thứ mùi có thể tàn sát nhân gian, sắc mặt bình thản như không, ngông nghênh đi tới chính giữa đám người, uy nghiêm nói: "Bệ hạ khẩu dụ, hôm nay hủy tảo triều...."
Chỉ đáng thương cho Lý các lão tuổi già sức yếu, ho khan một tiếng, thở dốc một hơi, lập tức một mùi tanh tưởi sộc vào mũi... Lý các lão lập tức trợn trắng mắt, tắt thở ngã rầm một cái xuống đất.
Phong tổng quản lấy làm kỳ: "Lý các lão làm sao vậy?"
Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn: Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi làm sao vậy?
Lại thấy mọi người đều ngừng hô hấp, liên tục thối lui mấy bước tránh hắn như tránh rắn rết, sau đó có người trực tiếp quay đầu chạy ra khỏi đại điện, không thèm quay đầu lại một cái, sau dó lại nghe thấy tiếng nôn mửa ồng ộc truyền tới.
Lúc này, Lý các lão ngất xỉu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng bò ra ngoài. Đáng thương lão đầu nhi này hai mắt trắng dã, chòm râu run run, thở không ra hơi: "Thối chết lão phu rồi... thối chết lão phu rồi...."
Văn võ bá quan đồng loạt muốn xỉu.
Phong Kỳ Lương tổng quản, chỉ với một mùi hương của bản thân đã chinh phục toàn bộ đám tinh anh đỉnh cấp cao nhất Thiết Vân đế quốc!
Loại công tích này, trước nay chưa từng có, trở thành có một không hai thiên cổ!
Phong Kỳ Lương còn đang gãi gãi đầu buồn bực, làm sao hôm nay lại nói nghỉ tảo triều mà chẳng ai tới hỏi nguyên nhân? Lại không biết mọi người không bị hắn thối chết đã phải đốt hương cảm tạ thần phật rồi. Làm gì có kẻ nào chán sống, liều mạng chạy tới hỏi nguyên nhân này nọ nữa.
Ngày tảo triều hôm nay, hoàng đế bệ hạ phát hiện thiếu rất nhiều đại thần, nghe nói toàn bộ đều là cáo ôm nghỉ bệnh... còn những người lên triều, thần sắc cũng vàng vọt, đành buồn bực hỏi một chút, ai cũng ngượng ngùng ko muốn nói rõ...
Cũng không thể nói là hôm qua mình lên tảo triều bị thối cho không ăn nổi một thứ gì chứ?
Cũng bởi vì việc này mà mọi người cùng có chung một nhận thức: Thái giám... chưa nói cái gì khác.. chỉ tính riêng... cái thứ mùi kia thôi... cũng là cổ kim nhất tuyệt rồi!
Nhưng đây là lần đầu tiên Thiết Bổ Thiên thăng cấp chóng mặt như vậy, tâm tình há có thể không kích động? Cuồng tăng như vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thể bình tĩnh được.
Hoàng đế bệ hạ hưng phấn vận công hết lần này tới lần khác.... giống như một tiểu hài tử vừa mới có được một món đồ chơi mới vậy... Sau đó nhập địch!
Lâm vào trong điều tức thật sâu.
Sở Dương thật sự là bị nghẹn tới chảy máu mũi. Nhìn một nữ nhân quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, hơn nữa còn là nữ nhân rất yêu mình trần như nhộng trước mắt.... Vậy mà mình cái gì cũng không được làm...
Loại hình phạt này quả thực so với ăn xuân dược không chỗ phát tiết còn khó chịu hơn. Ăn xuân dược không có chỗ phát tiết còn có chút an ủi, bởi vì không có chỗ phát tiết... Nhưng hiện tại vấn đề là... có chỗ mà phát tiết không được.
Buồn bực chết mất.
Nhưng sự buồn bực của Sở ngự tọa đã nhanh chóng bị chấn kinh thay thế.
Tu vi Thiết Bổ Thiên liên tiếp tăng lên, có thể trực tiếp nói là một bước lên mây! Tốc độ như vậy khiến cho ngay cả Sở Dương cũng cảm thấy khủng bố.
Đêm nay, Sở Dương liên tục pha rượu loãng cho Thiết Bổ Thiên, sau đó lại cho nàng uống hết, gia tăng tu vi. Sau đó lại lợi dụng tám mươi loại thiên tài địa bảo trong Cửu Kiếp không gian, cố bản bồi nguyên cho Thiết Bổ Thiên, phối hơp với được lực của rượu Tuyết Lệ Hàn cho.
Thậm chí, mỗi một lần đều dùng tới hồng mông tử khí quán thông kinh mạch cho Thiết Bổ Thiên, mỗi một lần đều dùng tới tiên linh khí của thương khung kim thủ, cùng cố nguyên hồn và gia tăng tu vi cho Thiết Bổ Thiên.
Quá trình cứ như vậy lặp đi lặp lại chín lần!
Thủ đoạn gia tăng tu vi như vậy, tài nguyên nhiều như vậy, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, tuyệt đối có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim.
Nhưng mỗi một lần, cũng khiến Sở Dương cảm thấy cực kỳ chấn kinh!
Lần đầu gia tăng, chủ yếu là dựa vào nguyên tắc cẩn thận. Sở Dương pha thật loãng rượu của Tuyết Lệ Hàn, khiến Thiết Bổ Thiên tăng từ vương tọa tam phẩm lên tới vương tọa ngũ phẩm.
Lần thứ hai, liều lượng lại lớn một chút, kết quả là xoạt một tiếng, tăng thẳng tới cửu phẩm.
Tốc độ như vậy, khiến cho Sở Dương suýt chút nữa cắn lưỡi.
Lần thứ ba, lên tới hoàng tọa tứ phẩm rồi.
Nếu như có người bên cạnh nhìn thấy tu vi có thể tăng lên như thế, thế nào cũng phải sợ tới choáng váng đầu óc.
Trong thiên địa, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
Cái gì gọi là một bước lên trời? Chính là như vậy.
Sau lần thứ chín, Thiết Bổ Thiên thuận lợi đột phá thánh cấp nhất phẩm.
Trở thành cao thủ không hơn không kém!
Sở Dương cảm thấy khủng bố nhất cũng không phải là tiến cảnh của Thiết Bổ Thiên, bởi vì cảnh giới Thiết Bổ Thiên tăng lên đã nằm trong dự liệu của hắn. Rượu hắn pha loãng rát nhiều, nhiều đến mức so với chính hắn uống cũng không khác biệt bao nhiêu.
Sở Dương uống hết nhiều như vậy, lập tức thánh cấp cửu phẩm sơ cấp tăng lên tới đỉnh phong.
Nhưng Thiết Bổ Thiên uống nhiều như vậy, lại có thể từ vương tọa tam phẩm tăng lên tới hai mươi lăm giai vi!
Đó cũng không không phải là tư chất Thiết Bổ Thiên tốt hơn Sở Dương, mà là vì giai vị Sở Dương cao, theo giai vị càng cao đột phá lại càng khó.
Nói cách khác, vương tọa cửu phẩm đánh vương tọa bát phẩm, đánh được hai đã là không tệ rồi.
Nhưng hoàng tọa cửu phẩm đánh hoàng tọa tam phẩm, lại có thể vs bốn người trở lên. Mà quân cấp cửu phẩm đánh bát phẩm, lại có thể đánh gấp mười trở lên. Thánh cấp cửu phẩm đánh thánh cấp bát phẩm, ít nhất cũng có thể vs năm ngươi người trở lên!
Đó là chưa kể tới giai vị đặc thù của đao hoàng kiếm đế.
Thứ hai, đó là vì thiên tài địa bảo mà Sở Dương dùng thật sự nhiều lắm. trong cơ thể tự nhiên kháng dược tính. Nhưng Thiết Bổ Thiên tuy là đế vương nhân gian, nhưng không có kỳ ngộ giống như Sở Dương.
Huống chi, còn có vô cùng vô tận tài nguyên vốn không thuộc vế thế giới này hiệp trợ?
Sở Dương kinh khủng nhất chính là, bình cảnh mà Thiết Bổ Thiên gặp phải mỗi khi đột phá giai vị.
Mỗi lần Sở Dương tăng cấp, thường thường đều một mạch tăng lên mấy giai vị liền. Nhưng có thể khiến hắn cảm nhận được bình cảnh giai vị, thường thường chỉ có một số cửa ải tối hậu.
Nhưng từ lúc Thiết Bổ Thiên thăng cấp cho tới bây giờ, mỗi một lần thăng cấp đều gặp phải bình cảnh. Mỗi một lần đều phải tự mình cắn răng vượt qua.
Sở Dương cực kỳ buồn bực và kinh ngạc. Người khác đều không hề gặp phải tình huống thế này. Tỷ như đám người Nhuế Bất Thông Đổng Vô Thương, cũng từng thăng cấp kiểu nhảy vọt như Thiết Bổ Thiên nhưng lại không gặp phải tình huống này.
Hai mươi lăm cái giai vị, hai mươi lăm lần khổ hình! Hơn nữa là khổ hình kinh người!
Thật là làm khó vị nhất đại đế vương yểu điệu này, không hiểu thế nào mà nàng chống đỡ được.
Đến cuối cùng, cũng chính là cực hạn thừa nhận của Thiết Bổ Thiên.
Cũng tới cực hạn của dược hiệu.
Rốt cuộc cũng ngừng lại.
Thánh cấp nhất phẩm!
Mặc dù Thiết Bổ Thiên liên tục đột phá nhiều giai vị như vậy, mặc dù có Sở Dương kiệt lực bảo vệ, nhưng thân hồn cũng cảm nhận được vô tận mệt mỏi. Ngay cả khi rời khỏi chiếc bồn tắm cuối cùng, cũng là Sở Dương ôm ra.
Vừa mới ly khai bồn tắm đã lập tức chìm vào giấc ngủ, ngay cả Sở Dương đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng lúc nào cũng không biết.
Mà lúc này, sắc trời đã đến thời điểm hắc ám cuối cùng trước khi bình minh lên
Tảo triều, tuyệt đối lại không lên được.
Sở Dương chỉ có chạy vội đi tìm Phong Kỳ Lương, bảo hắn tuyên bố hủy bỏ tảo triệu.
Khi nhìn thấy Phong Kỳ Lương, Sở Dương bị vị thất nương này ọda cho hoảng sợ.
Chỉ thấy cả người Phong Kỳ Lương bị bọc trong một lớp tạp chất bẩn thỉu giống như bùn đen, đang luyện công.
Sở Dương vỗ vỗ trán mình, thở dài một tiếng, cảm thấy cực độ không biết nói gì. Trời ạ..
Mình quên mất một việc...
Quên bảo Phong Kỳ Lương phải tắm rửa.
Kết quá là vị tổng quản đại nội đại nhân này trở lại hoàng cung, sau khi xác định vô sự liền uống rượu vào. Sau đó đương nhiên là cũng giống với Sở Dương uống lần đầu tiên, cả người bài tiết ra vô tận tạp chất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng sau khi Phong tổng quản cảm nhận được kỳ hiệu của thứ rượu này, lại kích động tới run rẩy cả người, càng thêm cẩn thận, chỉ sợ tẩy sạch mấy thứ này lại ảnh hưởng tới tu vi tăng lên, không ngờ không dám tám rửa...
Cứ như vậy để chất bẩn bám lên người.
Đến khi Sở Dương tìm được, hắn đã không cần tắm nữa rồi.
Bởi vì mấy thứ này đã thấm ướt, đóng dính với quần áo trên người rồi. Hơn nữa còn đang có mồ hôi không ngừng toát ra, không ngừng dày lên...
Cái mùi thối này, theo gió tỏa đi ba mươi dặm!
Sở Dương đi vào, bị hun cho cái xíu ngã, liên khan nôn khan, chật vật bỏ chạy.
Cái thứ mùi này, cho dù là một con chồn chuyên đánh rắm thối... chui vào đây cũng bị hun cho thối nhừ!
Trước ánh mắt khinh bỉ của Sở Dương, Phong tổng quản rất xấu hổ, bóc từng mảng từng mảng tạp chất thối hoắc rên người mình ra...
Phong Kỳ Lương tuyệt đối là một người cẩn thận. Hắn không ngờ còn lấy một cái chậu rửa mặt, cậy từng mảng từng mảng chất bẩn trên người xuống, lại cẩn thận đặt vào trong chậu, xem xem trên người mình rốt cuộc có bao nhiêu tạp chất...
Cuối cùng nhìn lại, đã đầy một chậu.
Sở Dương đã sớm trèo lên đỉnh một cây đại thụ, ngửa đầu nhìn trời, tham lam hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mát mẻ. không dám cúi đầu, vừa cúi đầu xuống liền thấy bộ dáng Phong tổng quản đang cậy lớp vỏ của mình, Sở Dương sợ mình sẽ cuồng thổ từ trên ngọn cây xuống dưới đất.
"Ha ha, trừ đi mười lăm cân của cái chậu, mấy thứ này tổng cộng tám cân bốn lượng ba tiễn rưỡi!" Thanh âm Phong Kỳ Lương truyền tới, không ngờ rất có vẻ kiêu ngạo: "Đều là từ trên người ta cậy xuống...."
Sở Dương nôn khan một tiếng: "Mau đi thông báo, nói hôm này hủy tảo triều...."
Sau đó xoạt một tiếng, bỏ đi không để lại dấu vết...
Thật sự là chịu không nổi nữa.
Phong Kỳ Lương vội vàng đáp ứng một tiếng, nhìn lại thời gian cũng ngây người ra: Qua thời gian tảo triều rồi.
Vội vàng thay một bộ quần áo khác rồi chạy như bay tới thông báo.
Nhưng Phong tổng quản đã quên mất, mình mới chỉ cậy mấy thứ kia xuống thôi, còn chưa tắm rửa. Trên người vẫn hôi thối không chịu nổi.
Nhưng bản thân Phong Kỳ Lương ngửi mãi cũng thành quen. Bởi vì hắn sợ người khác phát hiện, cho nên đóng kín tất cả các cửa phòng mình lại, bị cái thứ mùi này om cho một đêm, hắn đã chẳng ngửi thấy cái mùi gì nữa rồi...
Một đường vội vàng đi tới đại điện.
Phong đại tổng quản căn bản không biết, tất cả những chỗ được hắn đi qua, đều khiến cho hoàng cung rung chuyển một trận.
Đám thái giám cung nữ ven đường bị Phong đại tổng quản đi qua xong liền vội vàng bịt mũi, chạy tới một chỗ nào đó cuồng thổ như điên. Phong tổng quản làm sao vậy? Cho dù lả rơi xuống hầm cầu không tắm cũng không thể thối như vậy chứ....
Một đường mang theo mùi hương đậm đã chạy tới đại điện, Phong Kỳ Lương hô lớn: "Bệ hạ truyền khẩu dụ...."
Quần thần đứng trang nghiêm.
Sau đó mọi người cùng khịt khịt mũi: cái thứ mùi gì vậy... Như thế nào từ xa bay tới, càng lúc càng đậm....
Chỉ thấy Phong tổng quản mang theo một thứ mùi có thể tàn sát nhân gian, sắc mặt bình thản như không, ngông nghênh đi tới chính giữa đám người, uy nghiêm nói: "Bệ hạ khẩu dụ, hôm nay hủy tảo triều...."
Chỉ đáng thương cho Lý các lão tuổi già sức yếu, ho khan một tiếng, thở dốc một hơi, lập tức một mùi tanh tưởi sộc vào mũi... Lý các lão lập tức trợn trắng mắt, tắt thở ngã rầm một cái xuống đất.
Phong tổng quản lấy làm kỳ: "Lý các lão làm sao vậy?"
Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn: Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi làm sao vậy?
Lại thấy mọi người đều ngừng hô hấp, liên tục thối lui mấy bước tránh hắn như tránh rắn rết, sau đó có người trực tiếp quay đầu chạy ra khỏi đại điện, không thèm quay đầu lại một cái, sau dó lại nghe thấy tiếng nôn mửa ồng ộc truyền tới.
Lúc này, Lý các lão ngất xỉu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng bò ra ngoài. Đáng thương lão đầu nhi này hai mắt trắng dã, chòm râu run run, thở không ra hơi: "Thối chết lão phu rồi... thối chết lão phu rồi...."
Văn võ bá quan đồng loạt muốn xỉu.
Phong Kỳ Lương tổng quản, chỉ với một mùi hương của bản thân đã chinh phục toàn bộ đám tinh anh đỉnh cấp cao nhất Thiết Vân đế quốc!
Loại công tích này, trước nay chưa từng có, trở thành có một không hai thiên cổ!
Phong Kỳ Lương còn đang gãi gãi đầu buồn bực, làm sao hôm nay lại nói nghỉ tảo triều mà chẳng ai tới hỏi nguyên nhân? Lại không biết mọi người không bị hắn thối chết đã phải đốt hương cảm tạ thần phật rồi. Làm gì có kẻ nào chán sống, liều mạng chạy tới hỏi nguyên nhân này nọ nữa.
Ngày tảo triều hôm nay, hoàng đế bệ hạ phát hiện thiếu rất nhiều đại thần, nghe nói toàn bộ đều là cáo ôm nghỉ bệnh... còn những người lên triều, thần sắc cũng vàng vọt, đành buồn bực hỏi một chút, ai cũng ngượng ngùng ko muốn nói rõ...
Cũng không thể nói là hôm qua mình lên tảo triều bị thối cho không ăn nổi một thứ gì chứ?
Cũng bởi vì việc này mà mọi người cùng có chung một nhận thức: Thái giám... chưa nói cái gì khác.. chỉ tính riêng... cái thứ mùi kia thôi... cũng là cổ kim nhất tuyệt rồi!