"Chuyện như vậy như vậy tuyệt đối không thể phát sinh." Kiếm linh an ủi: "Hiện giờ ngươi đã thành công xóa sạch hiềm nghi Cửu Kiếp kiếm chủ rồi. Mà Cửu Kiếp kiếm chủ sắp xuất thế, bọn họ làm sao lại vì một thế lực đột nhiên quật khởi mà lãng phí nhiều lực lượng như vậy? Phải biết rằng, cho dù thật sự thành công thì bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nếu như xuất động một ngàn vị chí tôn, ít nhất cũng phải chết bảy trăm."
Kiếm linh nói: "Nếu là như vậy, có khác nào một lần chết sạch tinh nhuệ Cửu Trọng Thiên. Ai có thể chịu được tổn thất như vậy? Vạn nhất Cửu Kiếp kiếm chủ giết lên đúng lúc đó, chẳng phải là cửu đại gia tộc mặc người chém giết sao?
Sở Dương nhíu mày, nói: "Chỉ là ta cảm thấy, cảm thấy chuyện này rất có khả năng phát sinh."
Kiếm linh khẽ cười.
Cảm giác nguy cơ trong lòng Sở Dương càng lúc càng nặng nề.
Chuyện này hắn nói với Tử Tà Tình đầu tiên, nhưng Tử Tà Tình chỉ cười khinh thường. Tới chỗ Bố Lưu Tình, thậm chí chỉ mới đề cập tới, Bố Lưu Tình đã chỉ thẳng ra ngoài cửa: Cút ra ngoài.
Nói với Phong Nguyệt, phu phụ Phong Nguyệt chỉ cười cười, lịch sư nghe xong liền khách khách khí khí tiễn hắn ra ngoài.
Hiện giờ lại nói với kiếm linh, kiếm linh vẫn nói có sách, mách có chứng, chứng minh một thôi một hồi với mình: Chuyện như vậy căn bản không thể phát sinh.
Trăm miệng một lời như thế, vẫn không thể nào xóa đi cảm giác nguy cơ trong lòng Sở Dương. Ngược lại, bởi vì bọn họ đều có cảm ứng như vậy mà Sở Dương càng ngày càng lo lắng.
Trong lòng hắn, càng lúc càng cảm thấy áp lực.
Đám Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình càng bất cần, trong lòng Sở Dương lại càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Nhưng hắn không thể thay đổi tư tưởng của bốn người này.
Sở Dương tâm sự nặng nề.
Đám người Tử Tà Tình tuyệt đối không giống Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành. Nếu là mấy người kia, Sở Dương chỉ cần nói ra, cho dù không có khả năng, đám người Mạc Thiên Cơ cũng sẽ toàn lực phòng bị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng mấy người này đều là cường giả đương thời, ai nấy đều là nhân vật tung hoành thiên hạ không người dám cản. Qua nhiều năm như vậy, đã sớm hình thành một lòng tự tin bễ nghễ thiên hạ.
Chớ nói là không có nguy hiểm, cho dù thật sự có nguy hiểm lớn lao xuất hiện, những người này chỉ sợ cũng chẳng thèm né tránh, ngược lại còn dấn thân vào thử nghiệm một phen...
Đây là một loại kiêu ngạo và tự phụ của cường giả đỉnh phong.
Không liên quan tới tính cách.
Nhưng Sở Dương hiện tại sợ nhất, lo lắng nhất, cũng chính là sự kiêu ngạo của cường giả.
Thấy ngay cả kiếm linh cũng không ủng hộ quan điểm của mình, Sở Dương cũng không nói gì nữa, thở dài một hơi, lập tức gọi đám người Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Ô Thiến Thiến, Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông tới.
"Có một việc, ta muốn trịnh trọng cảnh báo các ngươi. Trong khoảng thời gian này, có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài. Cho dù muốn ra ngoài, Khinh Vũ ngươi cũng quyết không thể rời khỏi sư phụ ngươi quá mười trượng. Thiến Thiến, ngươi cũng vậy. Nhạc Nhi, quyết không thể rời xa khỏi Tử đại tỷ. Vô Thương, ba người các ngươi tạm thời không cần lo lắng như vậy, nhưng phải cẩn thận, tận lực không nên đi ra ngoài."
Vẻ mặt Sở Dương trầm trọng dặn dò.
Đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra được.
Trừ những cái đó ra, không còn biện pháp nào khác.
Hơn nữa, đó cũng là Sở Dương cân nhắc thật lâu mới nghĩ ra được.
Biện pháp duy nhất có cùng cùng dồn Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình, Phong Nguyệt vào chỗ chết chính là bắt cóc đám người Sở Nhạc Nhi, Mạc Khinh Vũ. Như vậy, trước khi cứu được người ra, Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình tuyệt đôi sẽ không lui lại.
Lợi dụng địa thế đặc thù, mai phục từ trước, tổng hợp các loại biện pháp đánh lén, ám toán, áp chế, làm suy yếu chiến lực đối phương.
Cuối cùng, tập trung toàn bộ chí tôn Cửu Trọng Thiên vây công.
Nhưng chỉ cần phe mình không cho bọn hắn cơ hội, cho dù bọn hắn có muốn thực hiện cũng chưa chắc đã như nguyện.
Sở Dương nhíu mày, trầm giọng, nghiêm mặt nói lại một lần nữa.
Mọi người đều nghe gì gật nấy, lập tức đáp ứng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Dương vẫn có chút không yên lòng.
Câu nói đó của Đệ Ngũ Khinh Nhu, vẫn quanh quẩn trong đầu. Lực lượng địch nhân, cường đại hơn xa những gì ngươi nhìn thấy.
Đêm đã khuya, Sở Dương ngủ không được, khoác áo, đi tới dưới giàn hoa, lặng lẽ trầm tư.
Lực lượng địch nhân, rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Bóng trắng chợt lóe lên, Tử Tà Tình đã xuất hiện.
"Ngươi vẫn còn nghĩ ngợi lung tung, hao tổn tâm trí?" Tử Tà Tình cười có chút chế nhạo, chọc ghẹo một câu.
"Ta không phải là nghĩ ngợi lung tung..." Sở Dương cả giận nói: "Ta là đang lo lắng cho ngươi, biết không? Tại sao ngươi lại luôn không có cảm giác nguy hiểm chứ? Cho dù là người kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng chuyện này thật sự không phải tầm thường."
Tử Tà Tình khẽ mỉm cười nhàn nhạt, ngồi xuống trước mặt hắn, đôi mắt khẽ híp lại, nói: "Lúc trước, ở đại lục của ta, nhi tử mà thiên hạ bá chủ đại lục sủng ái nhất lại coi trọng ta, bất chấp các loại thủ đoạn. Cuối cùng ta nổi cơn nóng giận, giết chết hắn."
"Sau đó, toàn bộ đại lục triệu tập mấy ngàn cao thủ vây công ta, đi tới chỗ nào là ở đó có chém giết."
"Ngươi đoán xem, kết quả thì thế nào?" Tử Tà Tình cười cười nhìn Sở Dương.
"Thế nào?" Sở Dương vô lực hỏi.
"Mấy ngàn cao thủ, không có một ai sống sót. Bá nghiệp hóa thành tro bụi." Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Cao thủ trong đó, ít nhất có năm người cường đại hơn Pháp Tôn hiện tại."
Sở Dương vô lực nói: "Chỉ là, hai thế giới, có thể so sánh với nhau sao? Khi đó ngươi một thân một mình, hiện tại trong lòng lai có vướng bận. Cửu Trọng Thiên thần bí khó lường, chấp pháp giả sâu không thấy đáy, cửu đại gia tộc nội tình hùng hậu,ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, những người này không thể giết chết ngươi."
"Nếu bọn họ có thể giết chết ta, đó là bổn sự của bọn họ. Nếu như ta bị ngừoi giết chết, chết cũng không hối tiếc." Tử Tà Tình thản nhiên nói, đột nhiên nghiêng đầu, thoáng mỉm cười hỏi: "Ngươi cứ lo lắng như vậy, là lo ta có thể bị giết chết hay không sao? Vì cái gì?"
Sở Dương hiện tại căn bản không có cảm xúc thảo luận vấn đề này, thuận miệng nói: "Nếu như ngươi đi, ta hi vọng ngươi bình an rời đi. Ngươi muốn lưu lại, ta hi vọng ngươi bình an lưu lại. Ngươi muốn làm gì, ta hi vọng đó là bản ý của ngươi. Cho dù ngươi phải chết, ta cũng hi vọng là sống thọ và chết già."
"Ta không muốn ngươi chết. Chỉ đơn giản như vậy." Sở Dương thản nhiên nói: "Không có lý do, cũng không có nguyên nhân."
Tử Tà Tình nhìn hắn một cái thật sâu, khóe miệng thoáng lộ ra một ý ôn nhu, bộ dáng chịu thua: "Ta sẽ chú ý."
Sở Dương thở dài: "Ngươi nói như vậy rõ ràng là đang an ủi ta. Ngươi căn bản không để những người đó vào trong lòng."
"Ngươi rất tự đại." Sở Dương nói liền một mạch, hỏa khí lên xông lên, cả giận nói: "Vì sao ngươi không thể nghe ta nói một câu? Nữ nhân như ngươi, vì sao lại đại ý với vấn đề an nguy bản thân như vậy?"
Tử Tà Tình khẽ cười cười, đứng lên: "Ta đi ngủ."
"Ngủ cái rắm." Sở Dương giận không kìm được: "Ngươi nghe ta một câu, được không?"
Tử Tà Tình không đáp lại, xoay người rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta." Sở Dương giận dữ. Nhưng thân ảnh Tử Tà Tình đã biến mất.
"Phanh." Sở Dương một cước đá bay mặt bàn đá trước mặt. Phẫn hận, vô lực mắng: "Nữ nhân hỗn trướng không nói lý, nữ nhân tự đại ngông cuồng, nữ nhân đáng giận, nữ nhân đáng giận đáng giận."
Hắn phẫn nộ mắng nhiếc, phẫn nộ phát tiết.
Chỉ là, chửi rủa như thế rồi mà Tử Tà Tình vẫn không hề xuất hiện giáo huấn hắn.
Trong lòng, Tử Tà Tình đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời lạnh lẽo u ám, ánh mắt khéo miệng tràn đầy vẻ ôn nhu. Đôi mắt trong suốt, ẩn chứa ý cười, lẳng lặng đứng đó, im lặng nghe Sở Dương phẫn nộ mắng mình.
Sở Dương vô lực nằm vật xuống, biết chuyện này chỉ sợ nói cũng không thuyết hục được người khác. Tình huống sau này, muốn tránh được, chỉ sợ cũng phải dựa vào tự lực cố gắng hóa giải, hoặc là... đi cứu vớt.
"Chỉ là, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy." Sở ngự tọa ảo não không thôi.
Mấy ngày kế tiếp, nhu cầu đối với tình báo của Sở Dương càng lúc càng lớn. Mấy huynh đệ Nam Cung Thệ Phong cũng mệt mỏi. Tử tinh ào ào đổ ra ngoài, mua một đống tin tức.
Sở Dương buồn bực là ở chỗ, đối với lực lượng cửu đại gia tộc ẩn giấu, ngay cả nơi bán tình báo thần bí cũng không lấy ra được nửa điểm tin tức.
Đối với ba người Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Ô Thiến Thiến, mấy ngày này Sở Dương cũng năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại. Thậm chí về sau, Ô Thiến Thiến cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Sở Dương lại coi việc này nghiêm trọng đến thế.
Cùng một chuyện, ngươi cứ lải nhải, nhai đi nhai lại là sao?
Lại năm ngày qua đi, vẫn sóng êm gió lặng như cũ. Nhưng trên miệng Sở Dương không ngờ đã nổi lên vết phỏng rộp.
"Trên đời, chuyện uất ức nhất chính là biết rõ sắp có chuyện không lành sắp phát sinh, nhưng lại vô lực ngăn cản." Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Sở Dương cũng không quên tranh thủ tìm kiếm tin tức của Mạnh Siêu Nhiên.
Sở Dương sớm biết Mạnh Siêu Nhiên cũng tới Thiên Cơ thành rồi. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng luôn chú ý tới động tĩnh bên Dạ Sơ Thần và Lăng Hàn Vũ. Bất quá vẫn không phát hiện manh mối nào.
Tựa hồ Mạnh Siêu Nhiên chính là một giọt nước, tiến vào Thiên Cơ thành liền hòa tan vào trong đại hải.
Không có bất cứ một chút động tĩnh nào.
Sở Dương tìm kiếm không có kết quả, không thể không bội phục năng lực ẩn náu cao minh của sư phụ. Trên đời này, có thể ẩn giấu trong khi mình toàn lực điều tra thật đúng là không nhiều lắm.
Từ lúc Pháp Tôn rời khỏi đây, liền không có động tĩnh nào nữa.
Tử Tà Tình giám thị nghiêm mật, cũng không phát hiện Pháp Tôn trở về.
Một ngày này, Sở Dương viết một đống thiếp mời, Đổng Vô Thương đích thân xuất mã, đi phát thiệp mời.
Dạ gia Dạ Thí Vũ, Lăng gia Lăng Hàn Vũ, Tiêu gia Tiêu Tam Tư, Diệp gia Diệp Mộng Sắc, Gia Cát gia Gia Cát Trường Trường, Thạch gia Thạch Vân Bình, Trần gia Trần Phi Thiên.
Đây là công tử mấy nhà trong cửu đại gia tộc còn tồn tại. Cũng là nhân tài mới nổi của cửu đại gia tộc hiện diện trong Thiên Cơ thành.
Mục đích của Sở Dương rất đơn giản, tâm sự với mấy người này, thương xuyên lui tới, một khi phát hiện dị động là lập tức khống chế toàn bộ những người này, tạo thế con tin đối con tin.
Ăn miếng trả miếng.
Tuy biết phân lượng những người này còn xa mới đủ, nhưng cũng là đòn phản kích hữu lực nhất mà s có thể thực hiệntrước mặt.
Khi Đổng Vô Thương trở về, tin tức lại khiến cho Sở Dương phẫn nộ, một chưởng vỡ nát bàn đá.
Tất cả đều không rảnh.
Cả đám ngôn tử đều rất là khách khí, nhưng ai nấy đều bận tới dọa người, trăm miệng một lời nói: Đợi sau Vạn Dược đại điển, sẽ tới tạ lỗi Sở huynh.
Nói tóm lại, không tới.
Kiếm linh nói: "Nếu là như vậy, có khác nào một lần chết sạch tinh nhuệ Cửu Trọng Thiên. Ai có thể chịu được tổn thất như vậy? Vạn nhất Cửu Kiếp kiếm chủ giết lên đúng lúc đó, chẳng phải là cửu đại gia tộc mặc người chém giết sao?
Sở Dương nhíu mày, nói: "Chỉ là ta cảm thấy, cảm thấy chuyện này rất có khả năng phát sinh."
Kiếm linh khẽ cười.
Cảm giác nguy cơ trong lòng Sở Dương càng lúc càng nặng nề.
Chuyện này hắn nói với Tử Tà Tình đầu tiên, nhưng Tử Tà Tình chỉ cười khinh thường. Tới chỗ Bố Lưu Tình, thậm chí chỉ mới đề cập tới, Bố Lưu Tình đã chỉ thẳng ra ngoài cửa: Cút ra ngoài.
Nói với Phong Nguyệt, phu phụ Phong Nguyệt chỉ cười cười, lịch sư nghe xong liền khách khách khí khí tiễn hắn ra ngoài.
Hiện giờ lại nói với kiếm linh, kiếm linh vẫn nói có sách, mách có chứng, chứng minh một thôi một hồi với mình: Chuyện như vậy căn bản không thể phát sinh.
Trăm miệng một lời như thế, vẫn không thể nào xóa đi cảm giác nguy cơ trong lòng Sở Dương. Ngược lại, bởi vì bọn họ đều có cảm ứng như vậy mà Sở Dương càng ngày càng lo lắng.
Trong lòng hắn, càng lúc càng cảm thấy áp lực.
Đám Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình càng bất cần, trong lòng Sở Dương lại càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Nhưng hắn không thể thay đổi tư tưởng của bốn người này.
Sở Dương tâm sự nặng nề.
Đám người Tử Tà Tình tuyệt đối không giống Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành. Nếu là mấy người kia, Sở Dương chỉ cần nói ra, cho dù không có khả năng, đám người Mạc Thiên Cơ cũng sẽ toàn lực phòng bị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng mấy người này đều là cường giả đương thời, ai nấy đều là nhân vật tung hoành thiên hạ không người dám cản. Qua nhiều năm như vậy, đã sớm hình thành một lòng tự tin bễ nghễ thiên hạ.
Chớ nói là không có nguy hiểm, cho dù thật sự có nguy hiểm lớn lao xuất hiện, những người này chỉ sợ cũng chẳng thèm né tránh, ngược lại còn dấn thân vào thử nghiệm một phen...
Đây là một loại kiêu ngạo và tự phụ của cường giả đỉnh phong.
Không liên quan tới tính cách.
Nhưng Sở Dương hiện tại sợ nhất, lo lắng nhất, cũng chính là sự kiêu ngạo của cường giả.
Thấy ngay cả kiếm linh cũng không ủng hộ quan điểm của mình, Sở Dương cũng không nói gì nữa, thở dài một hơi, lập tức gọi đám người Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Ô Thiến Thiến, Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông tới.
"Có một việc, ta muốn trịnh trọng cảnh báo các ngươi. Trong khoảng thời gian này, có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài. Cho dù muốn ra ngoài, Khinh Vũ ngươi cũng quyết không thể rời khỏi sư phụ ngươi quá mười trượng. Thiến Thiến, ngươi cũng vậy. Nhạc Nhi, quyết không thể rời xa khỏi Tử đại tỷ. Vô Thương, ba người các ngươi tạm thời không cần lo lắng như vậy, nhưng phải cẩn thận, tận lực không nên đi ra ngoài."
Vẻ mặt Sở Dương trầm trọng dặn dò.
Đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra được.
Trừ những cái đó ra, không còn biện pháp nào khác.
Hơn nữa, đó cũng là Sở Dương cân nhắc thật lâu mới nghĩ ra được.
Biện pháp duy nhất có cùng cùng dồn Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình, Phong Nguyệt vào chỗ chết chính là bắt cóc đám người Sở Nhạc Nhi, Mạc Khinh Vũ. Như vậy, trước khi cứu được người ra, Tử Tà Tình, Bố Lưu Tình tuyệt đôi sẽ không lui lại.
Lợi dụng địa thế đặc thù, mai phục từ trước, tổng hợp các loại biện pháp đánh lén, ám toán, áp chế, làm suy yếu chiến lực đối phương.
Cuối cùng, tập trung toàn bộ chí tôn Cửu Trọng Thiên vây công.
Nhưng chỉ cần phe mình không cho bọn hắn cơ hội, cho dù bọn hắn có muốn thực hiện cũng chưa chắc đã như nguyện.
Sở Dương nhíu mày, trầm giọng, nghiêm mặt nói lại một lần nữa.
Mọi người đều nghe gì gật nấy, lập tức đáp ứng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Dương vẫn có chút không yên lòng.
Câu nói đó của Đệ Ngũ Khinh Nhu, vẫn quanh quẩn trong đầu. Lực lượng địch nhân, cường đại hơn xa những gì ngươi nhìn thấy.
Đêm đã khuya, Sở Dương ngủ không được, khoác áo, đi tới dưới giàn hoa, lặng lẽ trầm tư.
Lực lượng địch nhân, rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Bóng trắng chợt lóe lên, Tử Tà Tình đã xuất hiện.
"Ngươi vẫn còn nghĩ ngợi lung tung, hao tổn tâm trí?" Tử Tà Tình cười có chút chế nhạo, chọc ghẹo một câu.
"Ta không phải là nghĩ ngợi lung tung..." Sở Dương cả giận nói: "Ta là đang lo lắng cho ngươi, biết không? Tại sao ngươi lại luôn không có cảm giác nguy hiểm chứ? Cho dù là người kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng chuyện này thật sự không phải tầm thường."
Tử Tà Tình khẽ mỉm cười nhàn nhạt, ngồi xuống trước mặt hắn, đôi mắt khẽ híp lại, nói: "Lúc trước, ở đại lục của ta, nhi tử mà thiên hạ bá chủ đại lục sủng ái nhất lại coi trọng ta, bất chấp các loại thủ đoạn. Cuối cùng ta nổi cơn nóng giận, giết chết hắn."
"Sau đó, toàn bộ đại lục triệu tập mấy ngàn cao thủ vây công ta, đi tới chỗ nào là ở đó có chém giết."
"Ngươi đoán xem, kết quả thì thế nào?" Tử Tà Tình cười cười nhìn Sở Dương.
"Thế nào?" Sở Dương vô lực hỏi.
"Mấy ngàn cao thủ, không có một ai sống sót. Bá nghiệp hóa thành tro bụi." Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Cao thủ trong đó, ít nhất có năm người cường đại hơn Pháp Tôn hiện tại."
Sở Dương vô lực nói: "Chỉ là, hai thế giới, có thể so sánh với nhau sao? Khi đó ngươi một thân một mình, hiện tại trong lòng lai có vướng bận. Cửu Trọng Thiên thần bí khó lường, chấp pháp giả sâu không thấy đáy, cửu đại gia tộc nội tình hùng hậu,ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, những người này không thể giết chết ngươi."
"Nếu bọn họ có thể giết chết ta, đó là bổn sự của bọn họ. Nếu như ta bị ngừoi giết chết, chết cũng không hối tiếc." Tử Tà Tình thản nhiên nói, đột nhiên nghiêng đầu, thoáng mỉm cười hỏi: "Ngươi cứ lo lắng như vậy, là lo ta có thể bị giết chết hay không sao? Vì cái gì?"
Sở Dương hiện tại căn bản không có cảm xúc thảo luận vấn đề này, thuận miệng nói: "Nếu như ngươi đi, ta hi vọng ngươi bình an rời đi. Ngươi muốn lưu lại, ta hi vọng ngươi bình an lưu lại. Ngươi muốn làm gì, ta hi vọng đó là bản ý của ngươi. Cho dù ngươi phải chết, ta cũng hi vọng là sống thọ và chết già."
"Ta không muốn ngươi chết. Chỉ đơn giản như vậy." Sở Dương thản nhiên nói: "Không có lý do, cũng không có nguyên nhân."
Tử Tà Tình nhìn hắn một cái thật sâu, khóe miệng thoáng lộ ra một ý ôn nhu, bộ dáng chịu thua: "Ta sẽ chú ý."
Sở Dương thở dài: "Ngươi nói như vậy rõ ràng là đang an ủi ta. Ngươi căn bản không để những người đó vào trong lòng."
"Ngươi rất tự đại." Sở Dương nói liền một mạch, hỏa khí lên xông lên, cả giận nói: "Vì sao ngươi không thể nghe ta nói một câu? Nữ nhân như ngươi, vì sao lại đại ý với vấn đề an nguy bản thân như vậy?"
Tử Tà Tình khẽ cười cười, đứng lên: "Ta đi ngủ."
"Ngủ cái rắm." Sở Dương giận không kìm được: "Ngươi nghe ta một câu, được không?"
Tử Tà Tình không đáp lại, xoay người rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta." Sở Dương giận dữ. Nhưng thân ảnh Tử Tà Tình đã biến mất.
"Phanh." Sở Dương một cước đá bay mặt bàn đá trước mặt. Phẫn hận, vô lực mắng: "Nữ nhân hỗn trướng không nói lý, nữ nhân tự đại ngông cuồng, nữ nhân đáng giận, nữ nhân đáng giận đáng giận."
Hắn phẫn nộ mắng nhiếc, phẫn nộ phát tiết.
Chỉ là, chửi rủa như thế rồi mà Tử Tà Tình vẫn không hề xuất hiện giáo huấn hắn.
Trong lòng, Tử Tà Tình đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời lạnh lẽo u ám, ánh mắt khéo miệng tràn đầy vẻ ôn nhu. Đôi mắt trong suốt, ẩn chứa ý cười, lẳng lặng đứng đó, im lặng nghe Sở Dương phẫn nộ mắng mình.
Sở Dương vô lực nằm vật xuống, biết chuyện này chỉ sợ nói cũng không thuyết hục được người khác. Tình huống sau này, muốn tránh được, chỉ sợ cũng phải dựa vào tự lực cố gắng hóa giải, hoặc là... đi cứu vớt.
"Chỉ là, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy." Sở ngự tọa ảo não không thôi.
Mấy ngày kế tiếp, nhu cầu đối với tình báo của Sở Dương càng lúc càng lớn. Mấy huynh đệ Nam Cung Thệ Phong cũng mệt mỏi. Tử tinh ào ào đổ ra ngoài, mua một đống tin tức.
Sở Dương buồn bực là ở chỗ, đối với lực lượng cửu đại gia tộc ẩn giấu, ngay cả nơi bán tình báo thần bí cũng không lấy ra được nửa điểm tin tức.
Đối với ba người Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Ô Thiến Thiến, mấy ngày này Sở Dương cũng năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại. Thậm chí về sau, Ô Thiến Thiến cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Sở Dương lại coi việc này nghiêm trọng đến thế.
Cùng một chuyện, ngươi cứ lải nhải, nhai đi nhai lại là sao?
Lại năm ngày qua đi, vẫn sóng êm gió lặng như cũ. Nhưng trên miệng Sở Dương không ngờ đã nổi lên vết phỏng rộp.
"Trên đời, chuyện uất ức nhất chính là biết rõ sắp có chuyện không lành sắp phát sinh, nhưng lại vô lực ngăn cản." Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Sở Dương cũng không quên tranh thủ tìm kiếm tin tức của Mạnh Siêu Nhiên.
Sở Dương sớm biết Mạnh Siêu Nhiên cũng tới Thiên Cơ thành rồi. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng luôn chú ý tới động tĩnh bên Dạ Sơ Thần và Lăng Hàn Vũ. Bất quá vẫn không phát hiện manh mối nào.
Tựa hồ Mạnh Siêu Nhiên chính là một giọt nước, tiến vào Thiên Cơ thành liền hòa tan vào trong đại hải.
Không có bất cứ một chút động tĩnh nào.
Sở Dương tìm kiếm không có kết quả, không thể không bội phục năng lực ẩn náu cao minh của sư phụ. Trên đời này, có thể ẩn giấu trong khi mình toàn lực điều tra thật đúng là không nhiều lắm.
Từ lúc Pháp Tôn rời khỏi đây, liền không có động tĩnh nào nữa.
Tử Tà Tình giám thị nghiêm mật, cũng không phát hiện Pháp Tôn trở về.
Một ngày này, Sở Dương viết một đống thiếp mời, Đổng Vô Thương đích thân xuất mã, đi phát thiệp mời.
Dạ gia Dạ Thí Vũ, Lăng gia Lăng Hàn Vũ, Tiêu gia Tiêu Tam Tư, Diệp gia Diệp Mộng Sắc, Gia Cát gia Gia Cát Trường Trường, Thạch gia Thạch Vân Bình, Trần gia Trần Phi Thiên.
Đây là công tử mấy nhà trong cửu đại gia tộc còn tồn tại. Cũng là nhân tài mới nổi của cửu đại gia tộc hiện diện trong Thiên Cơ thành.
Mục đích của Sở Dương rất đơn giản, tâm sự với mấy người này, thương xuyên lui tới, một khi phát hiện dị động là lập tức khống chế toàn bộ những người này, tạo thế con tin đối con tin.
Ăn miếng trả miếng.
Tuy biết phân lượng những người này còn xa mới đủ, nhưng cũng là đòn phản kích hữu lực nhất mà s có thể thực hiệntrước mặt.
Khi Đổng Vô Thương trở về, tin tức lại khiến cho Sở Dương phẫn nộ, một chưởng vỡ nát bàn đá.
Tất cả đều không rảnh.
Cả đám ngôn tử đều rất là khách khí, nhưng ai nấy đều bận tới dọa người, trăm miệng một lời nói: Đợi sau Vạn Dược đại điển, sẽ tới tạ lỗi Sở huynh.
Nói tóm lại, không tới.