Lệ Vô Ba cười thảm một tiếng, lặng lẽ chú ý lắng nghe tất cả động tĩnh bên ngoài, phát hiện thanh âm đuổi giết bên ngoài dần dần đi xa, đột nhiên lắc mình xông ra, cũng không lựa chọn tham dự chiến đấu, cũng không quản tới thằng con bảo bối của mình, ngược lại giống như du ngư, xông thẳng lên trên.
Hành động này của Lệ Vô Ba, cũng không phải lâm trận chạy trốn như Lệ Tuyệt, mà là đi truyền tin!
Dưới tuyết có biến, phải sớm báo cho bên trên.
Nếu không, chẳng những nhóm người mình hi sinh vô ích, mà còn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới đại cục, thậm chí là hoàn toàn rơi vào tử cục, không còn đường lui!
Trong lòng Lệ Xuân Ba không thể nghi ngờ là ngập tràn oán hận, một bụng ác độc, một bụng âm mưu quỷ kế.
Nhưng giờ khắc này, vị đương đại gia chủ Lệ gia này đưa ra quyết định, vẫn như cũ, vì gia tộc!
Bởi vì, chúng ta là người của Lệ gia!
Nhi tử gây họa, thân là phụ thân, thân là đệ tử Lệ gia, mình phải bù đắp lại!
Thân hình Lệ Xuân Ba lén lút trượt lên phía trên, tốc độ cũng không thể nói là quá nhanh, đối với tất cả mọi thứ đều hoàn toàn thở ơ. Thậm chí, cách đó không xa có hai vị cao thủ Lệ gia đang bị vây công, với thực lực của hắn mà nói, hoàn toàn có thể nghĩ cách cứu viện, nhưng hắn lại làm như không thấy, chỉ tận hết sức bí mật đột phá lên trên mặt tuyết.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng Lệ Vô Ba đều biết rõ.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã leo lên được hai trăm trượng.
"Bên kia, bên kia có kẻ lẻn lên!" Một vị chí tôn liên quân đang chiến đấu chợt phát hiện phía sau có động tĩnh, lại có sẵn tính cẩn thận, tiện tay chém một đao cắt ngang tầng tuyết, đánh về phía phát ra động tĩnh - Lệ Vô Ba.
Lệ Vô Ba hoành kiếm đón đỡ. Đương một tiếng, nương theo lực lượng đao phong, sưu một tiếng phóng thẳng lên trên, dùng tốc độ cao nhất. Trước đó không có động tĩnh quá lớn, có thể tử từ mà lên, nhưng hiện giờ hành tung đã bại lộ rồi, dứt khoát dùng tốc độ cao nhất là lao lên, tận hết khả năng đột phá lên mặt tuyết, chỉ cần xông lên được phía trên, thậm chí chỉ cần có thể thét dài một tiếng, Lệ gia vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Một tiếng thét dài báo động, lập tức có vô số cao thủ liên quân từ bốn phương tám hướng ập tới, cũng có kẻ liều lĩnh bắt đầu xông lên, trong đó có cả cường giả chí tôn cao giai.
Một khi để người Lệ gia lao ra, khiến bên trên biết được biến cố dưới này thì không thể oàn thắng nữa rồi. Ít nhất cũng không thể tạo thành hiệu quả kỳ binh nữa.
Vị cửu kiếp trí nang Mạc Thiên Cơ kia nhất định sẽ đưa ra chiến lược ứng phó, đến lúc đó, muốn chiếm được tiện nghi đúng là khó hơn cả lên trời.
Mà Lệ Vô Ba cũng không dây dưa với bất cứ địch nhân, thậm chí còn không công kích đáp trả đối thủ, mặc kệ dạng công kích gì, hắn đều một mực mượn lực, tăng tốc bứt phá lên phía trên.
Nhưng làm như vậy, cái giá phải trả cũng cực kỳ thảm liệt. Gần như trong nháy mắt, trên người hắn đã huyết nhục mơ hồ, thương tích đầy mình, ngoại thương trầm trọng như thế, nội thương có thể nghĩ. Phải biết răng, công kích từ bốn phương tám hướng mà tới, đa số đều là chưởng khí quyền kình.
Nhưng hắn ương ngạnh xông lên, giờ phút này, tốc độ của hắn đã đạt tới cực điểm.
Nơi này, khoảng cách tới mặt tuyết vẫn còn ba mươi trượng.
Khuôn mặt Lệ Vô Ba thê lương, giờ khắc này, hắn bộc phát ra chút lực lượng cuối cùng, mãnh liệt xông lên phía trước. Cú bứt phá này, gần như tập trung tất cả lực lượng của hắn.
Hắn giống như biến thành một viên đạn pháo lao lên trên. Một thanh đao hoành ngang, chém tới như một tia chớp, mục tiêu vốn là cổ hắn nhưng nửa người trên Lệ Vô Ba lại thoáng nhanh hơn tích tắc, vượt qua.
Trong khoảnh khắc đó, Lệ Vô Ba chỉ cảm thấy hai chân, từ đầu gối trở xuống mát lạnh, thân hình bỗng nhiên nhẹ bẵng, nửa thân thể rốt cuộc cũng thành công xông lên mặt tuyết!
Máu tươi từ hai chân Lệ Vô Ba phun ra như suối, nhìn qua phảng phất như lấy máu tươi làm phản lực, đẩy hắn lao về phía trước.
Trong tích tắc xông lên mặt tuyết, nhìn thấy ánh mặt trời, Lệ Vô Ba đã khẩn cấp ngửa mặt lên trời rống to: "Mai phục bên dưới bị phá! Bên ta thảm bại! Mai phục bên dưới bị phá...."
Không thể nói nhiều hơn, bởi vì Lệ Vô Ba đã xác định mình chẳng còn sống bao lâu nữa, có lẽ nháy mắt sau đây, mình đã hồn đi cửu tuyền rồi!
Chỉ là, tin tức này nhất định phải đưa ra ngoài, nhất định phải đưa ra ngoài! Phải lập tức truyền ra ngoài!
Trên tuyết nguyên yên tĩnh, thanh âm rống giận của hắn truyền đi, chấn động khắp nơi.
Mặt tuyết bốn phía phốc phốc bắn tung lên. Mấy vị chí tôn liên quân cũng nhảy ra, đao kiếm cùng xuất, giống như tuyết rơi điên cuồng bổ về phía Lệ Vô Ba, chiêu chiêu tuyệt sát, chưởng chưởng đoạt mệnh.
Lệ Xuân Ba hoàn toàn không tránh không né, thật sự không phải bởi vì hai chân đã tàn, cũng không phải là vô lực phản kháng, mà là sợ một khi mình chống cự, né tránh sẽ tiêu hao chút khí lực cuối cùng của mình, vạn nhất phe mình không nghe được, mới chân chính là tai họa.
Giờ khắc này, chỉ cần người nhà nghe được, cái mạng này của mình tính là gì?
Trong rừng đao mưa kiếm tràn ngập tuyệt vọng, Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời gào rống, rống lên một câu cuối cùng trong đời: "Mai phục phía dưới bị phá! Mạc Thiên Cơ! Mạc Thiên Cơ! ngươi có nghe thấy không? Lão tổ tông...."
Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong, dư âm vẫn còn vang vọng, liên tiếp phốc phốc mấy tiếng, thân hình Lệ Vô Ba đã hóa thành thịt nát. Một vị chí tôn liên quân quá hận, tung một cước, đá cái đầu duy nhất còn nguyên vẹn của Lệ Vô Ba văng ra ngoài, lăn lông lốc....
Lệ Xuân Ba cả đời âm mưu quỷ kế, cả đời đê tiện vô sỉ, ra vẻ đạo mạo, nhưng thời khắc cuối cùng, lại...
Ưu khuyết thị phi của một đời người, làm sao có thể nói rõ?
Quả thật vô luận thế nào, cũng không thể định luận chắc chắn được!
,,,,
Đám người Sở Dương, giờ phút này đều quay trở về địa điểm mai phục của mình.
Mạc Thiên Cơ đang thương nghị chi tiết một số vấn dề với Lệ Xuân Ba. Tất cả đều đã thương nghị xong xuôi. Chỉ chờ thời khắc quyết chiến cuối cùng bắt đầu mà thôi.
Cái gọi là thương nghị hiện tại, chỉ là muốn cho hoàn hảo mà thôi. Bất kể thương lượng cái gì, đối với đại cục đều không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm gầm thét thê lương bất ngờ truyền tới. Âm lượng tuy không tính là lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Trong giọng nói đó, toát lên một sự bi phẫn, bất đắc dĩ khó nói nên lời, cùng với một sự hối hận giống như muốn tan nát cõi lòng. Đủ loạn cảm xúc, khiến cho mọi người đều xúc động lây.
"Mai phục phía dưới bị phá! Bên ta thảm bại! Mạc Thiên Cơ! Mạc Thiên Cơ! Ngươi có nghe thấy không...."
"Là Lệ Vô Ba! Đúng là hắn? Thế là thế nào?" Lệ Tương Tư lập tức đứng dậy.
"Mai phục dưới mặt tuyết bị phá? Làm sao có thể?" Lệ Xuân Ba không dám tin tưởng, ngẩng đầu: "Mai phục nghiêm mật như thế, có thể nói là quỷ phủ thần công, thiên y vô phùng. Đại chiến còn chưa bắt dầu, thế nào lại bị đối phương phá? Điều này không có khả năng!"
"Sự tình không tầm thường, mau đi xem một chút!" Mạc Thiên Cơ cũng có chút cảm giác khó hiểu.
Mấy người lướt đi như bay.
Sau một lát, trên tầng tuyết, chỉ thấy một cái đầu người trơ trụi ngửa mặt lên trời, rơi ở đó, đúng là Lệ Vô Ba!
Chỉ thấy hắn thần tinh bi phẫn, ánh mắt vẫn còn trợn trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
"Xem ra mai phục phía dưới thật sự bị phá rồi. Thật sự là không tưởng tượng được...." Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: "Lệ Vô Ba chính là lớp cuối cùng trong nhóm thứ hai, vị trí ẩn nấp có thể xem như bí mật trong bí mật. Còn nữa, với tính cách của Lệ Vô Ba, trừ phi tới sơn cùng thủy tận, chỉ sợ cũng không..."
Sắc mặt Lệ Xuân Ba âm trầm, tựa như sắp nổi bão, trầm giọng gầm lên: "Lão phi chỉ không hiểu một điểm. Bố trí mai phục ở đó có thể nói là thiên y vô phùng, dùng nhiều tài nguyên như thế, lại còn có địa lợi, không thể nói ưu thế bên ta không đủ, thế nào lại nói phá là phá?"
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nói: "Nếu bên trong không loạn, quyết không thể nào bị phá! Tự loạn trận cước là khả năng duy nhất!"
Râu tóc Lệ Xuân Ba dựng đứng lên, giận dữ hét: "Đại sự gia tộc như thế, ai dám tiết lộ? Kẻ nào tiết lộ? Lão phu không tin Lệ gia lại có kẻ phản tộc! Ta đi xuống xem một chút!"
Đám người Mạc Thiên Cơ không kịp ngăn cả, Lệ Xuân Ba đã nổi giận gầm một tiếng, cả người nhanh chóng trầm xuống mặt tuyết.
Chí tôn cửu phầm trầm xuống mặt tuyết, chỉ là cương khí hộ thân thôi cũng đủ khiến chư tà cùng tránh. Một đường tiến thẳng tới nơi mai phục, vừa vặn nhìn thấy một vị cao thủ Lệ gia đang bị vây công, tình thế đã tràn ngập nguy cơ.
Lệ Xuân Ba gầm lên giận dữ, hai chưởng cùng xuất ra. Bang bang hai tiếng, hai vị cao thủ liên quân lập tức bị đánh cho đứt gân nứt xương, cuồng phun máu tươi, bắn sang hai bên. Tiếp đó tứ phía đều truyền tới tiếng rống giận, vô số cao thủ liên quân tranh nhau xông tới.
Lệ Xuân Ba một tay chụp lấy vị cao thủ Lệ gia kia, tay còn lại thì nhanh chóng khua một vòng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ thổi ra, mạnh mẽ chặn đứng đám đông ở ngoài mấy trượng, sau đó thân thể hắn liền thối lui về phía sau như bay.
Cho dù Lệ Xuân Ba là cường giả chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, cũng không thể dùng sức một người đối kháng với nhiều chiến lực mạnh mẽ như thế.
Ngay sau đó, phốc một tiếng, Lệ Xuân Ba lại một lần nữa bay ra ngoài mặt tuyết, đặt người mình vừa cứu xuống, lại nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
Nhưng người này đã sớm như dầu vạn đèn tắt, hấp hối, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, được dược vật hỗ trợ, hồi quang phản chiếu, rên rỉ nói: "Lão... lão tổ tông..."
Ánh mắt Lệ Xuân Ba tối sầm lại, biết hắn không thể cứu, ôn tồn hỏi: "Nói cho ta biết, vi sao mai phục bị phá?"
Ngươi nọ nghe vậy, trong mắt đột nhiên toát ra phẫn nộ mãnh liệt khó thể nào phát tiết, muốn mở miệng nói lại bị cảm xúc chấn động quá độ, ho khan kịch liệt.
Lệ Tương Tư vội vàng áp tay sau lưng hắn, chậm rãi truyền nguyên lực kéo dài nguyên khí. Nhưng lập tức lắc đầu, rõ ràng cảm nhận được sinh cơ đang dần dần tan rã. Thương thế như vậy thật sự khó vãn hồi được.
"Là Lệ Tuyệt.... Tên súc sinh đáng chết kia! Ta...." Người nọ mang theo phẫn hận mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lóc da xẻo thịt Lệ Tuyệt: "Nguyên bản vốn vô sự, chúng ta vẫn đang chờ thời khắc quyết chiến cuối cùng... Là tên súc sinh Lệ Tuyệt kia, bỗng dưng nhảy ra! Bị địch nhân truy kích, lại hoảng hốt chạy bừa, chạy tới chỗ chúng ta mai phục, cuối cùng khiến chúng ta hoàn toàn bại lộ! Có rất nhiều huynh đệ bị đối phương đánh chết trong huyệt động..."
người này vốn bị trọng thương, đã hấp hối, nhưng hiện tại nói tới chuyện này, phẫn hận mãnh liệt không ngờ lại khiến hắn nói chuyện lưu loát lên.
"Ta... Chúng ta vạn bất đắc dĩ, đành phải ra ngoài chiến đấu, ý đồ liều chết đánh cược một lần. Nhưng chúng ta đã hoàn toàn mất đi địa lợi... Địch nhân người đông thế mạnh... Chúng ta... Chúng ta... căn bản không địch lại...." Hai mắt vị cao thủ Lệ gia này đột nhiên trắng dã, cỏ họng ọc ọc rung động, rốt cuộc hét lớn một tiếng: "Lệ Tuyệt! Chết ta cũng không tha cho... ngươi!"
Thân hình đột nhiên co giật, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa. Hai mắt vẫn còn trợn trừng....
Hành động này của Lệ Vô Ba, cũng không phải lâm trận chạy trốn như Lệ Tuyệt, mà là đi truyền tin!
Dưới tuyết có biến, phải sớm báo cho bên trên.
Nếu không, chẳng những nhóm người mình hi sinh vô ích, mà còn có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới đại cục, thậm chí là hoàn toàn rơi vào tử cục, không còn đường lui!
Trong lòng Lệ Xuân Ba không thể nghi ngờ là ngập tràn oán hận, một bụng ác độc, một bụng âm mưu quỷ kế.
Nhưng giờ khắc này, vị đương đại gia chủ Lệ gia này đưa ra quyết định, vẫn như cũ, vì gia tộc!
Bởi vì, chúng ta là người của Lệ gia!
Nhi tử gây họa, thân là phụ thân, thân là đệ tử Lệ gia, mình phải bù đắp lại!
Thân hình Lệ Xuân Ba lén lút trượt lên phía trên, tốc độ cũng không thể nói là quá nhanh, đối với tất cả mọi thứ đều hoàn toàn thở ơ. Thậm chí, cách đó không xa có hai vị cao thủ Lệ gia đang bị vây công, với thực lực của hắn mà nói, hoàn toàn có thể nghĩ cách cứu viện, nhưng hắn lại làm như không thấy, chỉ tận hết sức bí mật đột phá lên trên mặt tuyết.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng Lệ Vô Ba đều biết rõ.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã leo lên được hai trăm trượng.
"Bên kia, bên kia có kẻ lẻn lên!" Một vị chí tôn liên quân đang chiến đấu chợt phát hiện phía sau có động tĩnh, lại có sẵn tính cẩn thận, tiện tay chém một đao cắt ngang tầng tuyết, đánh về phía phát ra động tĩnh - Lệ Vô Ba.
Lệ Vô Ba hoành kiếm đón đỡ. Đương một tiếng, nương theo lực lượng đao phong, sưu một tiếng phóng thẳng lên trên, dùng tốc độ cao nhất. Trước đó không có động tĩnh quá lớn, có thể tử từ mà lên, nhưng hiện giờ hành tung đã bại lộ rồi, dứt khoát dùng tốc độ cao nhất là lao lên, tận hết khả năng đột phá lên mặt tuyết, chỉ cần xông lên được phía trên, thậm chí chỉ cần có thể thét dài một tiếng, Lệ gia vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Một tiếng thét dài báo động, lập tức có vô số cao thủ liên quân từ bốn phương tám hướng ập tới, cũng có kẻ liều lĩnh bắt đầu xông lên, trong đó có cả cường giả chí tôn cao giai.
Một khi để người Lệ gia lao ra, khiến bên trên biết được biến cố dưới này thì không thể oàn thắng nữa rồi. Ít nhất cũng không thể tạo thành hiệu quả kỳ binh nữa.
Vị cửu kiếp trí nang Mạc Thiên Cơ kia nhất định sẽ đưa ra chiến lược ứng phó, đến lúc đó, muốn chiếm được tiện nghi đúng là khó hơn cả lên trời.
Mà Lệ Vô Ba cũng không dây dưa với bất cứ địch nhân, thậm chí còn không công kích đáp trả đối thủ, mặc kệ dạng công kích gì, hắn đều một mực mượn lực, tăng tốc bứt phá lên phía trên.
Nhưng làm như vậy, cái giá phải trả cũng cực kỳ thảm liệt. Gần như trong nháy mắt, trên người hắn đã huyết nhục mơ hồ, thương tích đầy mình, ngoại thương trầm trọng như thế, nội thương có thể nghĩ. Phải biết răng, công kích từ bốn phương tám hướng mà tới, đa số đều là chưởng khí quyền kình.
Nhưng hắn ương ngạnh xông lên, giờ phút này, tốc độ của hắn đã đạt tới cực điểm.
Nơi này, khoảng cách tới mặt tuyết vẫn còn ba mươi trượng.
Khuôn mặt Lệ Vô Ba thê lương, giờ khắc này, hắn bộc phát ra chút lực lượng cuối cùng, mãnh liệt xông lên phía trước. Cú bứt phá này, gần như tập trung tất cả lực lượng của hắn.
Hắn giống như biến thành một viên đạn pháo lao lên trên. Một thanh đao hoành ngang, chém tới như một tia chớp, mục tiêu vốn là cổ hắn nhưng nửa người trên Lệ Vô Ba lại thoáng nhanh hơn tích tắc, vượt qua.
Trong khoảnh khắc đó, Lệ Vô Ba chỉ cảm thấy hai chân, từ đầu gối trở xuống mát lạnh, thân hình bỗng nhiên nhẹ bẵng, nửa thân thể rốt cuộc cũng thành công xông lên mặt tuyết!
Máu tươi từ hai chân Lệ Vô Ba phun ra như suối, nhìn qua phảng phất như lấy máu tươi làm phản lực, đẩy hắn lao về phía trước.
Trong tích tắc xông lên mặt tuyết, nhìn thấy ánh mặt trời, Lệ Vô Ba đã khẩn cấp ngửa mặt lên trời rống to: "Mai phục bên dưới bị phá! Bên ta thảm bại! Mai phục bên dưới bị phá...."
Không thể nói nhiều hơn, bởi vì Lệ Vô Ba đã xác định mình chẳng còn sống bao lâu nữa, có lẽ nháy mắt sau đây, mình đã hồn đi cửu tuyền rồi!
Chỉ là, tin tức này nhất định phải đưa ra ngoài, nhất định phải đưa ra ngoài! Phải lập tức truyền ra ngoài!
Trên tuyết nguyên yên tĩnh, thanh âm rống giận của hắn truyền đi, chấn động khắp nơi.
Mặt tuyết bốn phía phốc phốc bắn tung lên. Mấy vị chí tôn liên quân cũng nhảy ra, đao kiếm cùng xuất, giống như tuyết rơi điên cuồng bổ về phía Lệ Vô Ba, chiêu chiêu tuyệt sát, chưởng chưởng đoạt mệnh.
Lệ Xuân Ba hoàn toàn không tránh không né, thật sự không phải bởi vì hai chân đã tàn, cũng không phải là vô lực phản kháng, mà là sợ một khi mình chống cự, né tránh sẽ tiêu hao chút khí lực cuối cùng của mình, vạn nhất phe mình không nghe được, mới chân chính là tai họa.
Giờ khắc này, chỉ cần người nhà nghe được, cái mạng này của mình tính là gì?
Trong rừng đao mưa kiếm tràn ngập tuyệt vọng, Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời gào rống, rống lên một câu cuối cùng trong đời: "Mai phục phía dưới bị phá! Mạc Thiên Cơ! Mạc Thiên Cơ! ngươi có nghe thấy không? Lão tổ tông...."
Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong, dư âm vẫn còn vang vọng, liên tiếp phốc phốc mấy tiếng, thân hình Lệ Vô Ba đã hóa thành thịt nát. Một vị chí tôn liên quân quá hận, tung một cước, đá cái đầu duy nhất còn nguyên vẹn của Lệ Vô Ba văng ra ngoài, lăn lông lốc....
Lệ Xuân Ba cả đời âm mưu quỷ kế, cả đời đê tiện vô sỉ, ra vẻ đạo mạo, nhưng thời khắc cuối cùng, lại...
Ưu khuyết thị phi của một đời người, làm sao có thể nói rõ?
Quả thật vô luận thế nào, cũng không thể định luận chắc chắn được!
,,,,
Đám người Sở Dương, giờ phút này đều quay trở về địa điểm mai phục của mình.
Mạc Thiên Cơ đang thương nghị chi tiết một số vấn dề với Lệ Xuân Ba. Tất cả đều đã thương nghị xong xuôi. Chỉ chờ thời khắc quyết chiến cuối cùng bắt đầu mà thôi.
Cái gọi là thương nghị hiện tại, chỉ là muốn cho hoàn hảo mà thôi. Bất kể thương lượng cái gì, đối với đại cục đều không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm gầm thét thê lương bất ngờ truyền tới. Âm lượng tuy không tính là lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Trong giọng nói đó, toát lên một sự bi phẫn, bất đắc dĩ khó nói nên lời, cùng với một sự hối hận giống như muốn tan nát cõi lòng. Đủ loạn cảm xúc, khiến cho mọi người đều xúc động lây.
"Mai phục phía dưới bị phá! Bên ta thảm bại! Mạc Thiên Cơ! Mạc Thiên Cơ! Ngươi có nghe thấy không...."
"Là Lệ Vô Ba! Đúng là hắn? Thế là thế nào?" Lệ Tương Tư lập tức đứng dậy.
"Mai phục dưới mặt tuyết bị phá? Làm sao có thể?" Lệ Xuân Ba không dám tin tưởng, ngẩng đầu: "Mai phục nghiêm mật như thế, có thể nói là quỷ phủ thần công, thiên y vô phùng. Đại chiến còn chưa bắt dầu, thế nào lại bị đối phương phá? Điều này không có khả năng!"
"Sự tình không tầm thường, mau đi xem một chút!" Mạc Thiên Cơ cũng có chút cảm giác khó hiểu.
Mấy người lướt đi như bay.
Sau một lát, trên tầng tuyết, chỉ thấy một cái đầu người trơ trụi ngửa mặt lên trời, rơi ở đó, đúng là Lệ Vô Ba!
Chỉ thấy hắn thần tinh bi phẫn, ánh mắt vẫn còn trợn trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
"Xem ra mai phục phía dưới thật sự bị phá rồi. Thật sự là không tưởng tượng được...." Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: "Lệ Vô Ba chính là lớp cuối cùng trong nhóm thứ hai, vị trí ẩn nấp có thể xem như bí mật trong bí mật. Còn nữa, với tính cách của Lệ Vô Ba, trừ phi tới sơn cùng thủy tận, chỉ sợ cũng không..."
Sắc mặt Lệ Xuân Ba âm trầm, tựa như sắp nổi bão, trầm giọng gầm lên: "Lão phi chỉ không hiểu một điểm. Bố trí mai phục ở đó có thể nói là thiên y vô phùng, dùng nhiều tài nguyên như thế, lại còn có địa lợi, không thể nói ưu thế bên ta không đủ, thế nào lại nói phá là phá?"
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nói: "Nếu bên trong không loạn, quyết không thể nào bị phá! Tự loạn trận cước là khả năng duy nhất!"
Râu tóc Lệ Xuân Ba dựng đứng lên, giận dữ hét: "Đại sự gia tộc như thế, ai dám tiết lộ? Kẻ nào tiết lộ? Lão phu không tin Lệ gia lại có kẻ phản tộc! Ta đi xuống xem một chút!"
Đám người Mạc Thiên Cơ không kịp ngăn cả, Lệ Xuân Ba đã nổi giận gầm một tiếng, cả người nhanh chóng trầm xuống mặt tuyết.
Chí tôn cửu phầm trầm xuống mặt tuyết, chỉ là cương khí hộ thân thôi cũng đủ khiến chư tà cùng tránh. Một đường tiến thẳng tới nơi mai phục, vừa vặn nhìn thấy một vị cao thủ Lệ gia đang bị vây công, tình thế đã tràn ngập nguy cơ.
Lệ Xuân Ba gầm lên giận dữ, hai chưởng cùng xuất ra. Bang bang hai tiếng, hai vị cao thủ liên quân lập tức bị đánh cho đứt gân nứt xương, cuồng phun máu tươi, bắn sang hai bên. Tiếp đó tứ phía đều truyền tới tiếng rống giận, vô số cao thủ liên quân tranh nhau xông tới.
Lệ Xuân Ba một tay chụp lấy vị cao thủ Lệ gia kia, tay còn lại thì nhanh chóng khua một vòng, một cỗ cuồng phong mạnh mẽ thổi ra, mạnh mẽ chặn đứng đám đông ở ngoài mấy trượng, sau đó thân thể hắn liền thối lui về phía sau như bay.
Cho dù Lệ Xuân Ba là cường giả chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, cũng không thể dùng sức một người đối kháng với nhiều chiến lực mạnh mẽ như thế.
Ngay sau đó, phốc một tiếng, Lệ Xuân Ba lại một lần nữa bay ra ngoài mặt tuyết, đặt người mình vừa cứu xuống, lại nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
Nhưng người này đã sớm như dầu vạn đèn tắt, hấp hối, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, được dược vật hỗ trợ, hồi quang phản chiếu, rên rỉ nói: "Lão... lão tổ tông..."
Ánh mắt Lệ Xuân Ba tối sầm lại, biết hắn không thể cứu, ôn tồn hỏi: "Nói cho ta biết, vi sao mai phục bị phá?"
Ngươi nọ nghe vậy, trong mắt đột nhiên toát ra phẫn nộ mãnh liệt khó thể nào phát tiết, muốn mở miệng nói lại bị cảm xúc chấn động quá độ, ho khan kịch liệt.
Lệ Tương Tư vội vàng áp tay sau lưng hắn, chậm rãi truyền nguyên lực kéo dài nguyên khí. Nhưng lập tức lắc đầu, rõ ràng cảm nhận được sinh cơ đang dần dần tan rã. Thương thế như vậy thật sự khó vãn hồi được.
"Là Lệ Tuyệt.... Tên súc sinh đáng chết kia! Ta...." Người nọ mang theo phẫn hận mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lóc da xẻo thịt Lệ Tuyệt: "Nguyên bản vốn vô sự, chúng ta vẫn đang chờ thời khắc quyết chiến cuối cùng... Là tên súc sinh Lệ Tuyệt kia, bỗng dưng nhảy ra! Bị địch nhân truy kích, lại hoảng hốt chạy bừa, chạy tới chỗ chúng ta mai phục, cuối cùng khiến chúng ta hoàn toàn bại lộ! Có rất nhiều huynh đệ bị đối phương đánh chết trong huyệt động..."
người này vốn bị trọng thương, đã hấp hối, nhưng hiện tại nói tới chuyện này, phẫn hận mãnh liệt không ngờ lại khiến hắn nói chuyện lưu loát lên.
"Ta... Chúng ta vạn bất đắc dĩ, đành phải ra ngoài chiến đấu, ý đồ liều chết đánh cược một lần. Nhưng chúng ta đã hoàn toàn mất đi địa lợi... Địch nhân người đông thế mạnh... Chúng ta... Chúng ta... căn bản không địch lại...." Hai mắt vị cao thủ Lệ gia này đột nhiên trắng dã, cỏ họng ọc ọc rung động, rốt cuộc hét lớn một tiếng: "Lệ Tuyệt! Chết ta cũng không tha cho... ngươi!"
Thân hình đột nhiên co giật, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa. Hai mắt vẫn còn trợn trừng....