Ở trên một ngọn đại sơn khác.
Hai sư đồ đang vội vã lên đường.
Đột nhiên, thiên địa chấn động một cái, tựa như có cao thủ phương nào so đấu, không ngờ lại gây ra động tĩnh như vậy.
Vũ Tuyệt Thành thờ ơ nhìn lại một chút: "Không sao đâu! Tại ngọn núi bên kia, không quan trọng! Chẳng liên quan gì tới chúng ta."
"Ừm." Sở Nhạc Nhi cảm thấy tâm thần có chút không yên, nói: "Không biết là cao thủ gì mới có được uy thế như thế."
"Là dạng cao thủ gì cũng không liên quan tới chúng ta!" Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng, nói: "Một đám tôm tép đánh nhau, có gì hay ho đâu."
Đúng vào lúc này, một thanh âm tê tâm liệt phế đột nhiên văng vẳng truyền tới!
"Trần gia!!!'
Thân thể Sở Nhạc Nhi khẽ chấn động, nói: "Là thanh âm đại ca! Đại ca đang ở bên kia!"
"Sở Dương?" Vũ Tuyệt Thành cũng chấn kinh.
Hắn thế nào xuất hiện ở nơi này? Cái này không khỏi quá xảo hợp đi.
"Chúng ta mau qua đó!" Sở Nhạc Nhi không đợi Vũ Tuyệt Thành trở lời đã triển khai thân pháp, vọt lên trên đỉnh đại sơn giống như một mũi tên, vừa chạy như điên vừa nói: "Sư phụ, ngươi nhanh lên! Đại ca kêu to như vậy, khẳng định rất nguy hiểm. Tốc độ của ngươi nhanh, mau đi trước."
Ta bằng cái gì mà đi trước?
Vũ Tuyệt Thành cực độ bất mãn, rất không thoải mái.
Bằng gì mà vừa nghe thấy thanh âm đại ca ngươi, ngươi đã hốt cả hoảng lên rồi? Không ngờ dám sai sử cả sư phụ ta nữa?
Không ngờ còn muốn sư phụ ta tới thay đại ca ngươi làm bia đỡ đạn...
Sư phụ ta không đáng tiền như vậy?
Thấy Vũ Tuyệt Thành vẫn bất động, Sở Nhạc Nhi nóng nảy, kêu lên: "Sư phụ, nếu ngươi không đi, đại ca ta xảy ra chuyện gì... Ta ta ta... ta liền đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi! Trục xuất ngươi khỏi sư môn!"
Vũ Tuyệt Thành lập tức choáng váng.
Trục xuất ta khỏi sư môn? Lời này hình như là sư phụ nói với đồ đệ mà...
Nhưng cũng biết Sở Nhạc Nhi lúc này thật sự tức giận rồi.
Vũ Tuyệt Thành nhịn không được thở dài: "Nghĩ tới Vũ Tuyệt Thành tung hoành thiên hạ ba vạn năm...."
"Sư phụ! Ngươi còn không mau đi!!!" Thanh âm nóng nảy của Sở Nhạc Nhi cắt đứt lời than thở của Vũ Tuyệt Thành.
Vũ Tuyệt Thành bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình chợt lóe, sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng.
...
Sở Dương sợ tới vỡ mật!
Ngụy Vô Nhan đã hoàn toàn mất đi khí tức.
Nằm trong lòng Sở Dương, nghiêng đầu mềm oặt đi. hai mắt vẫn trừng lớn, phẫn nộ trợn lên, lục phủ ngũ tạng hắn, dưới một kích điên cuồng, hoàn toàn biến thành bột mịn!
"Kiếm linh! Kiếm linh!" Sở Dương ôm Ngụy Vô Nhan chạy vội: "Mau! mau nghĩ biện pháp!"
Kiếm linh cũng hoàn toàn hôn mê rồi.
Căn bản nghe không được, cũng không thể trả lời câu hỏi của Sở Dương.
Trong lòng Sở Dương quýnh lên, vội vàng đút một viên Cửu Trọng đan bản hoàn chỉnh vào miệng Ngụy Vô Nhan, không hề tiếc nuối, Đồng thời cũng lấy ra một khối Bổ Thiên ngọc, ném vào trong miệng Ngụy Vô Nhan.
Cửu Trọng Thiên tiến vào, không ngờ không hiệu quả chút nào!
Cửu Trọng đan, chỉ hữu dụng đối với người sống. Chỉ cần còn một hơi thở, Cửu Trọng đan có thể cứu sống. Nhưng Ngụy Vô Nhan trước mắt đã hoàn toàn mất hết sinh cơ, ngũ tạng lục phủ đều bị hủy diệt. Kinh mạch cả người cũng băng liệt, cho dù huyết mạch cũng đình chỉ lưu chuyển rồi.
Cửu Trọng đan, không ngờ cũng bất lực.
Bổ Thiên ngọc hóa thành một tia lưu quang, tiến vào trong thân thể Ngụy Vô Nhan.
Hồn phách Ngụy Vô Nhan cũng vừa bị một kích kia đánh nát. Công hiệu Bổ Thiên ngọc tuy thần diệu, nhưng cũng chỉ có tác dụng đối với linh hồn đầy đủ. Một khối Bổ Thiên ngọc này sau khi tiến vào, cũng chỉ lặng lẽ thu thập linh hồn vỡ nát của Ngụy Vô Nhan, cũng không thể khiến hắn sống lại!
Sở Dương điên cuồng bỏ chạy, đám người Vạn Nhân Kiệt bám sát theo phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng và bi phẫn, nhưng cũng không dám hỏi một câu: Lão Ngụy thế nào?
Bởi vì Sở Dương một mực bận bịu, mọi người cũng nhìn chằm chằm. Chỉ sợ quấy rầy Sở Dương hành động, khiến Ngụy Vô Nhan không thể sống lại...
Phía sau, gần trăm Truy Phong thú được chí tôn điều khiển đằng không bay lên, cấp tốc đuổi theo!
Thân hình hoàng bào lão giả ở phía trước cùng: "Tiểu tử chạy đi đâu! Lưu lại giải dược Vô ảnh chi độc, cho ngươi chết toàn thây!"
Sở Dương hoàn toàn bất chấp tình huống phía. hắn chỉ ôm Ngụy Vô Nhan chạy như điên, chỉ muốn tìm được một nơi nào đó yên tĩnh, nghĩ biện pháp một phen...
Khoảng cách song phương cấp tốc rút ngắn.
Hoàng bào lão giả càng ngày càng gần.
Hắn chính là bát phẩm chí tôn, tốc độ nhanh thế nào chứ! Mặc dù bị một kích vừa rồi khiến cho thương nhẹ, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn!
Nếu không phải cố kỵ Vô ảnh chi độc, giờ phút này hắn đã có thể xuất thủ đánh chết đám người Sở Dương rồi!
Nhưng nếu như đám người Sở Dương chết đi, vậy giải dược Vô ảnh chi độc cũng không có. Gia tộc mình cũng chắc khác nào chưa tới chiến trường, đã tổn thất mười hai vị chí tôn!
Loại hậu quả trầm trọng này, hắn không muốn gánh chịu.
"Tiểu tử, đứng lại đi!" Hoàng bào lão giả nhảy vọt, hai chân như đạp vào hư không, lướt qua Sở Dương, xoạt một tiếng đã đứng chặn trước mặt Sở Dương, trong hai mắt tràn đầy khoái cảm bạo ngược.
Chỉ là mấy con kiến nho nhỏ, không ngờ cũng có thể khiến mình bị thương.
Không ngờ có thể trốn thoát xa như vậy!
Không ngờ dùng động hạ gục mười hai tên thủ hạ ngay dưới mí mắt mình, đây quả thực là chuyện khó tin!
Thân hình Sở Dương đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua hai bên, chỉ thấy tả hữu chỉ trong nháy mắt đã bị Truy Phong thú vây kín.
Tới không đường, tả hữu không cửa, lui về phía sau lại càng không có khả năng!
"Lấy giải dược ra! Cho ngươi toàn thây!" Hoàng bào lão giả chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
"Giải dược?" Sở Dương nghiến răng, đột nhiên cười rộ lên: "Giải dược gì?"
"Ngươi muốn chết!" Tay áo hoàng bào lão giả khẽ bay lên, lộ ra bàn tay khô gầy: "Tiểu tử, đừng tưởng ngươi không sợ chết là có thể bất chấp tất cả! nên biết trên thế gian này, có một loại tư vị, gọi là sống không được,c chết không xong! Sinh tử lưỡng nan!"
Sở Dương cười nhàn nhạt: "Vậy thì sao?"
Tình thế bây giờ đã ác liệt tới cực điểm, có thể nói tuyệt cảnh, tuyệt đối không có bất cứ cơ hội chạy thoát nào!
Năm người, một người đã tương đương tử vong, còn lại bốn vị nhị phẩm chí tôn, lại bị một đội ngũ cao thủ hơn trăm vị chí tôn, có cả bát phẩm chí tôn thống lĩnh, bao vây.
Trong đó, kém nhất chính là chí tôn nhất phẩm, trong đó tam phẩm tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm thất phẩm... còn có rất nhiều!
Làm sao có thể chạy đây!
Nhưng trong thời điểm như vậy, trong lòng Sở Dương bỗng nhiên lại khẽ buông lỏng.
Nếu như là định mệnh chú định, Sở Dương ta ngã xuống ở chỗ này, vậy cũng chẳng có gì.
Không sao hết!
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác bất an lúc trước là tới từ nơi nào. Thì ra là ở chỗ này...
Chính vì cảm giác bất an này mà mình mới kiên trì đồng hành với đám người Ngụy Vô Nhan một thời gian ngắn, hiện giờ, ở nơi này quả nhiên ứng nghiệm.
Đã là sơn cùng thủy tận, Sở Dương ngược lại buông bỏ sinh tử của Ngụy Vô Nhan.
Nếu huynh đệ cùng nhau tử chién, cho dù chết thì đã làm sao!
Đi trước hay đi sau một bước, đều là con đường đó.
Sở Dương chậm rãi nhìn hoàng bào lão giả, mỉm cười nói: "Người của Trần gia. Khá lắm, hôm nay thiếu gia xem như thua ngươi lần này.... Bất quá, lão già kia, ngươi nghe kỹ cho ta... Tốt nhất là nhanh chóng hạ thủ giết ta! nếu không, chỉ cần ta còn một đường sinh cơ, ta phát thệ. Nhất định tàn sát trên dưới cả nhà Trần gia, chó gà không tha!"
"Nếu trái lời thề, trời đất không dung!"
Sở Dương nói rất trầm trọng, rất lạnh lùng. Tiếp đó hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt Ngụy Vô Nhan, rút kiếm ra khỏi vỏ, cắt một vết thật sâu trên cổ tay mình! Máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý phát thệ!
Huyết thệ!
Thanh âm tuy bình ản, nhưng ý tứ huyết tinh ẩn chứa bên trong lại cuồn cuộn dâng lên! Sự oán độc vô tận bên trong, khiến cho mỗi người nghe được đều không nhịn được mà rùng mình một cái!
Ở trong lòng Sở Dương, lấy danh nghĩa Cửu Kiếp kiếm chủ, phát thệ lại một lần nữa!
Hoàng bào lão giả có lẽ không biết, hoặc là chính Sở Dương cũng không biết, lời huyết thệ này, chính là huyết thệ duy nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ từ trước tới nay!
Một đám huyết sắc, đột nhiên từ trên người Sở Dương bay vụt lên, lăng không mà đứng, hóa thành một đồ án kỳ dị, biến mất phía chân trời!
Hoàng bào lão giả vẫn bất động, nói: "Ta không cần lập thệ, hiện tại cũng có thể giết ngươi!"
Đúng vào lúc này, một thanh âm mệt mỏi nói: "Không! Ngươi giết không được hắn!"
"Ai?" Hoàng bào lão giả bỗng nhiên xoay người.
Chỉ thấy trên đỉnh núi, không gian đột nhiên lay động một cái, tiếp đó, một thân ảnh hắc y đột nhiên trên đỉnh núi.
Khoảng cách mọi người, chỉ hơn mười trượng.
Một đám sương mù bốc lên, che đi diện mạo của hắn. Cả người hắn tựa như lọt vào trong sương mù, duy chỉ có một đôi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng là toát lên một vẻ mệt mỏi, nhìn thấu thế gian, xuyên qua sương mù, bình thản nhìn về phía này.
"Là ta!" Hắc y nhân thản nhiên nói.
"Ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi... cũng dám ngăn trở ta?" Đồng tử hoàng bào lão giả co rụt lại, trực giác cho biết đối phương cũng là một vị cao thủ, nhưng trong lòng lại không sợ hãi chút nào!
Mình mang theo hơn một trăm vị Truy Phong chí tôn, cho dù là Ninh Thiên Nhai tới đây, cũng dám chiến một trận!
"Ngươi nói rất đúng. Chỉ bằng ta đứng ở đây, toàn bộ Cửu Trọng Thiên này, tuyệt đối không ai đủ khả năng động vào hắn!" Hắn y nhân nhẹ nhàng thở dài: "Bởi vì ta không cho phép!"
"Khẩu khí thật lớn!" Hoàng bào lão giả cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó, thân hình hắc y nhân kia đã lóe lên.
Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh gầy gò đó đã xuất hiện trong vòng vây, đứng trước mặt Sở Dương.
Mọi người không ngờ ai thấy rõ ràng, hắn vào bằng cách nào.
Sắc mặt hoàng bào lão giả biến đổi, quát: "Xin hỏi các hạ là...."
Hắc y lão giả không để ý tới hắn, xoay người, một tay đặt lên uyển mạch Ngụy Vô Nhan, lập tức lắc đầu, nói với Sở Dương: "Chỉ sợ là..."
Sở Dương hít thật sâu một hơi, nói: "Hồn phách hắn cũng nát! Nhưng cho dù chết, cho dù không thể cứu hắn trở về, ta cũng phải bảo trụ hồn phách của hắn, hoàn thành tâm nguyện của hắn!"
Hắc y nhân trầm ngâm một lát,nói: "Nếu vậy... Chỗ Nhạc Nhi có Nguyệt Hoa thiên bảo! Có thể...."
Không ngờ bị hơn trăm một chí tôn bao vây, nhưng hắn vẫn không coi vào đâu, thảo luận thương thế của Ngụy Vô Nhan với Sở Dương.
"Càn rỡ!" Hoàng bào lão giả không hiểu sao bỗng cảm thấy chột dạ, quát lớn một tiếng.
"Câm miệng!" Hắc y nhân quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi không phải chó, sủa nhặng xị cái gì?"
Hai sư đồ đang vội vã lên đường.
Đột nhiên, thiên địa chấn động một cái, tựa như có cao thủ phương nào so đấu, không ngờ lại gây ra động tĩnh như vậy.
Vũ Tuyệt Thành thờ ơ nhìn lại một chút: "Không sao đâu! Tại ngọn núi bên kia, không quan trọng! Chẳng liên quan gì tới chúng ta."
"Ừm." Sở Nhạc Nhi cảm thấy tâm thần có chút không yên, nói: "Không biết là cao thủ gì mới có được uy thế như thế."
"Là dạng cao thủ gì cũng không liên quan tới chúng ta!" Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng, nói: "Một đám tôm tép đánh nhau, có gì hay ho đâu."
Đúng vào lúc này, một thanh âm tê tâm liệt phế đột nhiên văng vẳng truyền tới!
"Trần gia!!!'
Thân thể Sở Nhạc Nhi khẽ chấn động, nói: "Là thanh âm đại ca! Đại ca đang ở bên kia!"
"Sở Dương?" Vũ Tuyệt Thành cũng chấn kinh.
Hắn thế nào xuất hiện ở nơi này? Cái này không khỏi quá xảo hợp đi.
"Chúng ta mau qua đó!" Sở Nhạc Nhi không đợi Vũ Tuyệt Thành trở lời đã triển khai thân pháp, vọt lên trên đỉnh đại sơn giống như một mũi tên, vừa chạy như điên vừa nói: "Sư phụ, ngươi nhanh lên! Đại ca kêu to như vậy, khẳng định rất nguy hiểm. Tốc độ của ngươi nhanh, mau đi trước."
Ta bằng cái gì mà đi trước?
Vũ Tuyệt Thành cực độ bất mãn, rất không thoải mái.
Bằng gì mà vừa nghe thấy thanh âm đại ca ngươi, ngươi đã hốt cả hoảng lên rồi? Không ngờ dám sai sử cả sư phụ ta nữa?
Không ngờ còn muốn sư phụ ta tới thay đại ca ngươi làm bia đỡ đạn...
Sư phụ ta không đáng tiền như vậy?
Thấy Vũ Tuyệt Thành vẫn bất động, Sở Nhạc Nhi nóng nảy, kêu lên: "Sư phụ, nếu ngươi không đi, đại ca ta xảy ra chuyện gì... Ta ta ta... ta liền đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi! Trục xuất ngươi khỏi sư môn!"
Vũ Tuyệt Thành lập tức choáng váng.
Trục xuất ta khỏi sư môn? Lời này hình như là sư phụ nói với đồ đệ mà...
Nhưng cũng biết Sở Nhạc Nhi lúc này thật sự tức giận rồi.
Vũ Tuyệt Thành nhịn không được thở dài: "Nghĩ tới Vũ Tuyệt Thành tung hoành thiên hạ ba vạn năm...."
"Sư phụ! Ngươi còn không mau đi!!!" Thanh âm nóng nảy của Sở Nhạc Nhi cắt đứt lời than thở của Vũ Tuyệt Thành.
Vũ Tuyệt Thành bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình chợt lóe, sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng.
...
Sở Dương sợ tới vỡ mật!
Ngụy Vô Nhan đã hoàn toàn mất đi khí tức.
Nằm trong lòng Sở Dương, nghiêng đầu mềm oặt đi. hai mắt vẫn trừng lớn, phẫn nộ trợn lên, lục phủ ngũ tạng hắn, dưới một kích điên cuồng, hoàn toàn biến thành bột mịn!
"Kiếm linh! Kiếm linh!" Sở Dương ôm Ngụy Vô Nhan chạy vội: "Mau! mau nghĩ biện pháp!"
Kiếm linh cũng hoàn toàn hôn mê rồi.
Căn bản nghe không được, cũng không thể trả lời câu hỏi của Sở Dương.
Trong lòng Sở Dương quýnh lên, vội vàng đút một viên Cửu Trọng đan bản hoàn chỉnh vào miệng Ngụy Vô Nhan, không hề tiếc nuối, Đồng thời cũng lấy ra một khối Bổ Thiên ngọc, ném vào trong miệng Ngụy Vô Nhan.
Cửu Trọng Thiên tiến vào, không ngờ không hiệu quả chút nào!
Cửu Trọng đan, chỉ hữu dụng đối với người sống. Chỉ cần còn một hơi thở, Cửu Trọng đan có thể cứu sống. Nhưng Ngụy Vô Nhan trước mắt đã hoàn toàn mất hết sinh cơ, ngũ tạng lục phủ đều bị hủy diệt. Kinh mạch cả người cũng băng liệt, cho dù huyết mạch cũng đình chỉ lưu chuyển rồi.
Cửu Trọng đan, không ngờ cũng bất lực.
Bổ Thiên ngọc hóa thành một tia lưu quang, tiến vào trong thân thể Ngụy Vô Nhan.
Hồn phách Ngụy Vô Nhan cũng vừa bị một kích kia đánh nát. Công hiệu Bổ Thiên ngọc tuy thần diệu, nhưng cũng chỉ có tác dụng đối với linh hồn đầy đủ. Một khối Bổ Thiên ngọc này sau khi tiến vào, cũng chỉ lặng lẽ thu thập linh hồn vỡ nát của Ngụy Vô Nhan, cũng không thể khiến hắn sống lại!
Sở Dương điên cuồng bỏ chạy, đám người Vạn Nhân Kiệt bám sát theo phía sau hắn, vẻ mặt lo lắng và bi phẫn, nhưng cũng không dám hỏi một câu: Lão Ngụy thế nào?
Bởi vì Sở Dương một mực bận bịu, mọi người cũng nhìn chằm chằm. Chỉ sợ quấy rầy Sở Dương hành động, khiến Ngụy Vô Nhan không thể sống lại...
Phía sau, gần trăm Truy Phong thú được chí tôn điều khiển đằng không bay lên, cấp tốc đuổi theo!
Thân hình hoàng bào lão giả ở phía trước cùng: "Tiểu tử chạy đi đâu! Lưu lại giải dược Vô ảnh chi độc, cho ngươi chết toàn thây!"
Sở Dương hoàn toàn bất chấp tình huống phía. hắn chỉ ôm Ngụy Vô Nhan chạy như điên, chỉ muốn tìm được một nơi nào đó yên tĩnh, nghĩ biện pháp một phen...
Khoảng cách song phương cấp tốc rút ngắn.
Hoàng bào lão giả càng ngày càng gần.
Hắn chính là bát phẩm chí tôn, tốc độ nhanh thế nào chứ! Mặc dù bị một kích vừa rồi khiến cho thương nhẹ, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn!
Nếu không phải cố kỵ Vô ảnh chi độc, giờ phút này hắn đã có thể xuất thủ đánh chết đám người Sở Dương rồi!
Nhưng nếu như đám người Sở Dương chết đi, vậy giải dược Vô ảnh chi độc cũng không có. Gia tộc mình cũng chắc khác nào chưa tới chiến trường, đã tổn thất mười hai vị chí tôn!
Loại hậu quả trầm trọng này, hắn không muốn gánh chịu.
"Tiểu tử, đứng lại đi!" Hoàng bào lão giả nhảy vọt, hai chân như đạp vào hư không, lướt qua Sở Dương, xoạt một tiếng đã đứng chặn trước mặt Sở Dương, trong hai mắt tràn đầy khoái cảm bạo ngược.
Chỉ là mấy con kiến nho nhỏ, không ngờ cũng có thể khiến mình bị thương.
Không ngờ có thể trốn thoát xa như vậy!
Không ngờ dùng động hạ gục mười hai tên thủ hạ ngay dưới mí mắt mình, đây quả thực là chuyện khó tin!
Thân hình Sở Dương đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua hai bên, chỉ thấy tả hữu chỉ trong nháy mắt đã bị Truy Phong thú vây kín.
Tới không đường, tả hữu không cửa, lui về phía sau lại càng không có khả năng!
"Lấy giải dược ra! Cho ngươi toàn thây!" Hoàng bào lão giả chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
"Giải dược?" Sở Dương nghiến răng, đột nhiên cười rộ lên: "Giải dược gì?"
"Ngươi muốn chết!" Tay áo hoàng bào lão giả khẽ bay lên, lộ ra bàn tay khô gầy: "Tiểu tử, đừng tưởng ngươi không sợ chết là có thể bất chấp tất cả! nên biết trên thế gian này, có một loại tư vị, gọi là sống không được,c chết không xong! Sinh tử lưỡng nan!"
Sở Dương cười nhàn nhạt: "Vậy thì sao?"
Tình thế bây giờ đã ác liệt tới cực điểm, có thể nói tuyệt cảnh, tuyệt đối không có bất cứ cơ hội chạy thoát nào!
Năm người, một người đã tương đương tử vong, còn lại bốn vị nhị phẩm chí tôn, lại bị một đội ngũ cao thủ hơn trăm vị chí tôn, có cả bát phẩm chí tôn thống lĩnh, bao vây.
Trong đó, kém nhất chính là chí tôn nhất phẩm, trong đó tam phẩm tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm thất phẩm... còn có rất nhiều!
Làm sao có thể chạy đây!
Nhưng trong thời điểm như vậy, trong lòng Sở Dương bỗng nhiên lại khẽ buông lỏng.
Nếu như là định mệnh chú định, Sở Dương ta ngã xuống ở chỗ này, vậy cũng chẳng có gì.
Không sao hết!
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác bất an lúc trước là tới từ nơi nào. Thì ra là ở chỗ này...
Chính vì cảm giác bất an này mà mình mới kiên trì đồng hành với đám người Ngụy Vô Nhan một thời gian ngắn, hiện giờ, ở nơi này quả nhiên ứng nghiệm.
Đã là sơn cùng thủy tận, Sở Dương ngược lại buông bỏ sinh tử của Ngụy Vô Nhan.
Nếu huynh đệ cùng nhau tử chién, cho dù chết thì đã làm sao!
Đi trước hay đi sau một bước, đều là con đường đó.
Sở Dương chậm rãi nhìn hoàng bào lão giả, mỉm cười nói: "Người của Trần gia. Khá lắm, hôm nay thiếu gia xem như thua ngươi lần này.... Bất quá, lão già kia, ngươi nghe kỹ cho ta... Tốt nhất là nhanh chóng hạ thủ giết ta! nếu không, chỉ cần ta còn một đường sinh cơ, ta phát thệ. Nhất định tàn sát trên dưới cả nhà Trần gia, chó gà không tha!"
"Nếu trái lời thề, trời đất không dung!"
Sở Dương nói rất trầm trọng, rất lạnh lùng. Tiếp đó hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt Ngụy Vô Nhan, rút kiếm ra khỏi vỏ, cắt một vết thật sâu trên cổ tay mình! Máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý phát thệ!
Huyết thệ!
Thanh âm tuy bình ản, nhưng ý tứ huyết tinh ẩn chứa bên trong lại cuồn cuộn dâng lên! Sự oán độc vô tận bên trong, khiến cho mỗi người nghe được đều không nhịn được mà rùng mình một cái!
Ở trong lòng Sở Dương, lấy danh nghĩa Cửu Kiếp kiếm chủ, phát thệ lại một lần nữa!
Hoàng bào lão giả có lẽ không biết, hoặc là chính Sở Dương cũng không biết, lời huyết thệ này, chính là huyết thệ duy nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ từ trước tới nay!
Một đám huyết sắc, đột nhiên từ trên người Sở Dương bay vụt lên, lăng không mà đứng, hóa thành một đồ án kỳ dị, biến mất phía chân trời!
Hoàng bào lão giả vẫn bất động, nói: "Ta không cần lập thệ, hiện tại cũng có thể giết ngươi!"
Đúng vào lúc này, một thanh âm mệt mỏi nói: "Không! Ngươi giết không được hắn!"
"Ai?" Hoàng bào lão giả bỗng nhiên xoay người.
Chỉ thấy trên đỉnh núi, không gian đột nhiên lay động một cái, tiếp đó, một thân ảnh hắc y đột nhiên trên đỉnh núi.
Khoảng cách mọi người, chỉ hơn mười trượng.
Một đám sương mù bốc lên, che đi diện mạo của hắn. Cả người hắn tựa như lọt vào trong sương mù, duy chỉ có một đôi ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng là toát lên một vẻ mệt mỏi, nhìn thấu thế gian, xuyên qua sương mù, bình thản nhìn về phía này.
"Là ta!" Hắc y nhân thản nhiên nói.
"Ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi... cũng dám ngăn trở ta?" Đồng tử hoàng bào lão giả co rụt lại, trực giác cho biết đối phương cũng là một vị cao thủ, nhưng trong lòng lại không sợ hãi chút nào!
Mình mang theo hơn một trăm vị Truy Phong chí tôn, cho dù là Ninh Thiên Nhai tới đây, cũng dám chiến một trận!
"Ngươi nói rất đúng. Chỉ bằng ta đứng ở đây, toàn bộ Cửu Trọng Thiên này, tuyệt đối không ai đủ khả năng động vào hắn!" Hắn y nhân nhẹ nhàng thở dài: "Bởi vì ta không cho phép!"
"Khẩu khí thật lớn!" Hoàng bào lão giả cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó, thân hình hắc y nhân kia đã lóe lên.
Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân ảnh gầy gò đó đã xuất hiện trong vòng vây, đứng trước mặt Sở Dương.
Mọi người không ngờ ai thấy rõ ràng, hắn vào bằng cách nào.
Sắc mặt hoàng bào lão giả biến đổi, quát: "Xin hỏi các hạ là...."
Hắc y lão giả không để ý tới hắn, xoay người, một tay đặt lên uyển mạch Ngụy Vô Nhan, lập tức lắc đầu, nói với Sở Dương: "Chỉ sợ là..."
Sở Dương hít thật sâu một hơi, nói: "Hồn phách hắn cũng nát! Nhưng cho dù chết, cho dù không thể cứu hắn trở về, ta cũng phải bảo trụ hồn phách của hắn, hoàn thành tâm nguyện của hắn!"
Hắc y nhân trầm ngâm một lát,nói: "Nếu vậy... Chỗ Nhạc Nhi có Nguyệt Hoa thiên bảo! Có thể...."
Không ngờ bị hơn trăm một chí tôn bao vây, nhưng hắn vẫn không coi vào đâu, thảo luận thương thế của Ngụy Vô Nhan với Sở Dương.
"Càn rỡ!" Hoàng bào lão giả không hiểu sao bỗng cảm thấy chột dạ, quát lớn một tiếng.
"Câm miệng!" Hắc y nhân quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi không phải chó, sủa nhặng xị cái gì?"