Ninh Thiên Nhai chẳng hiểu gì hết, chỉ trừng mắt lên nhìn.
Tựa hồ cảm nhận được bên trong có ý cảnh gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Hơn nữa, với kiến thức của Ninh Thiên Nhai, không ngờ không biết cái cây nhỏ trong ao kia là cây gì! Cả những viên trân châu nho nhỏ kia nữa, cũng không hết rốt cuộc là vật gì.
Có thể thoát thai từ trong nước, biến thành hình dạng trân châu như vậy, hơn nữa bên trong tựa hồ còn pha tạp một thứ gì đó.
Mấy thứ này, Ninh Thiên Nhai đều chưa từng nhìn thấy!
Tiểu thí hài này học được trò cổ quái này từ nơi nào vậy?
Chỉ thấy tiểu hài tử trắng ngần kia hiện giờ không ngờ còn lộ vẻ trịnh trọng, cởi truồng ngồi trong nước, sắc mặt trang trọng nghiêm túc, cánh tay mập mạp lộ ra cả ngấn thịt thực hiện một thủ thế kỳ quái, sau đó hoa lên một cái đã thu về trên rốn.
Một cỗ năng lượng mơ hồ cứ như vậy từ trong thân thể nho nhỏ của hắn dũng mãnh tràn ra, tiến vào trong nước. Sau đó, gợn nước bắt đầu nổi lên, từng đợt từng đợt sóng nước trắng xóa tràn lên cầu, lại xuất hiện vô số viên trân châu nho nhỏ, bị sóng nước thôi động, xông lên trên cây.
Tầng thứ nhất.... tầng thứ hai.... tầng thứ ba....
Ninh Thiên Nhai rốt cuộc cũng đếm được rõ ràng. Cái cây này tổng cộng có 99 tầng. Càng lên cao, lá cây càng ít, phía trên cùng chỉ có một chiếc lá.
Hiện tại, rất nhiều viên trân châu đang xông lên trên, nhưng đại đa số đều dừng lại ở tầng một tầng hai, không ngừng chồng chất.
Ninh Thiên Nhai phát hiện, cũng không phải dựa theo quy củ đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, mà là trân châu nhảy lên tầng thứ nhất trước, có một số sẽ dần dần nhảy lên tầng thứ hai tầng thứ ba...
Sau đó lại xuất hiện trân châu mới, cuồn cuộn tiến vào tầng thứ nhất....
Dần dần, trân châu nhảy lên, trên tầng sáu mươi, xuất hiện viên trân châu đầu tiên.
Viên trân châu này một đường xông lên, gian nan như vậy, một đường quay cuồng va đập, một đường trèo núi vượt sông....
Ninh Thiên Nhai không ngờ nhìn tới ngây người.
Trong lòng hắn đột nhiên có một ý niệm: Những viên trân châu này, liệu có thể xông lên tới tầng 99 hay không?
Giờ phút này, trân châu tầng thứ hai đã bắt đầu rơi xuống, từ trên lá cây rơi vào trong nước.
Vừa tiến vào trong nước, trân châu lập tức hòa tan, hóa thành một dòng nước trong suốt, sau đó dòng nước lại đi theo con đường phía trước, bị sóng nước đẩy đi, hình thành trân châu, lại cuồn cuộn xông lên phía trước...
Lặp đi lặp lại....
Trong lúc sóng nước cuồn cuộn, trân châu không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất, tiểu gia hỏa kia vẫn ngồi nghiêm túc, tựa hồ đang luyện công...
Mà Ninh Thiên Nhai đột nhiên có một loại minh ngộ, hay có thể nói là một loại nhận thức rõ ràng. Loại nhận thứ này khiến hắn khẽ rùng mình một cái.
Sau đó hắn liền lâm vào trong một cảnh giới kỳ quái.
Hắn rốt cuộc nhận ra, cái cây này chẳng lẽ chính là một thế giới? 99 tầng lá cây, chẳng phải là các cấp bậc khác nhau của con người?
Mà những viên trân châu nho nhỏ không ngừng xuất hiện, biến mất kia, chẳng phải chính là con người?
Còn cái ao phía dưới này, chẳng lẽ chính là Luân Hồi đại hà?
Cây cầu này, chính là Vãng Sinh kiều?
Một người, từ trong Luân Hồi đại hà hóa thành hỗn độn, sau đó hóa thành linh hồn tinh khiết nhất, tiến vào Vãng Sinh kiều, bắt đầu cuộc sống mới, luân hồi mới....
Khi tiến vào thế giới này, mỗi người đều ở tầng thứ nhất. Nhưng sau khi tranh đoạt phấn đấu, có người tiến vào tầng thứ hai, sau đó là tầng thứ ba....
Mỗi người đều đang đấu tranh. Có một số người đấu tranh cả đời nhưng vẫn ở tầng dưới cùng, cho nên bọn họ cuối cùng vẫn từ tầng dưới chót đó ngã xuống, hóa thành hư không.
Còn một số cường giả, xông tới tầng thứ ba tầng thứ năm... thậm chí là tầng thứ mười....
Nhưng tính mạng bọn họ cuối cùng vẫn có điểm cuối. Tới một mức độ nào đó, nếu bọn họ không thể leo lên một tầng mới, cũng sẽ rơi xuống Luân Hồi đại hà, không khác biệt gì.
Chỉ có một số người cực kỳ chấp nhất, không ngừng treo lên, không ngừng siêu việt, từng tầng từng tầng...
Nhưng điểm cuối ở nơi nào? Ở tầng 99 sao?
Ninh Thiên Nhai bình hơi tĩnh khí mà nhìn. Hiện tại, theo dòng nước liên tục trùng kích, trân châu càng ngày càng nhiều, dần dần đạt tới số lượng nhất định, không gia tăng thêm nữa. Trong mỗi một khắc, đều có vô số trân châu từ trên cây rơi xuống vỡ nát, cũng có vô số trân châu tràn lên cây, đấu tranh vẫy vùng xông lên phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xông lên và rơi xuống, cơ bản là cân bằng.
Duy trì khá vững vàng.
Trân châu bên trên dần dần gia tăng, tuy mỗi một viên gia tăng đều vô cùng gian nan, nhưng cuối cùng vẫn đang thong thả tăng lên...
Tầng sáu mươi chậm rãi có năm sáu viên, tiếp đó, một viên trong đó bỗng nhiên nhảy vọt lên, xông lên tầng sáu mươi.
Trái tim Ninh Thiên Nhai lập tức đánh thót một cái.
Cảm giác tựa như mình từ chí tôn bát phẩm, nhảy vọt lên chí côn cửu phẩm vậy.
Còn có một viên trân châu đang theo dòng nước xông lên phía trước, nhưng nhảy trượt một cái, từ tầng sáu mươi rơi xuống, chìm vào trong ao, hóa thành hư vô.
Ninh Thiên Nhai đột nhiên có một loại cảm giác bi thương.
Một viên trân châu này rớt xuống, Ninh Thiên Nhai tận mắt nhìn nó từ tầng dưới chót từng bước gian nan xông lên, từng bước lên tới tầng sáu mươi. Mỗi một bước đều gian nan thành công. Nhưng ở nơi này, nó đã rớt xuống.
Dòng nước vẫn đang tiếp tục, trân châu vẫn không ngừng xông lên.
Bên trong mỗi một tầng đều có đấu đá dồn ứ, giống như các loại tranh đấu trong cuộc sống, có mượn lực dùng lực, có di hoa tiếp mộc, có va trái chạm phải, có trên xu dưới nịnh, có giẫm đạp lên nhau...
Nói ngắn lại, tất cả đều dốc sức tranh thủ cơ hội, đều liều mạng tranh thủ tiền đồ cho mình. vì mình mà tranh thủ nên thời gian tồn tại...
Rốt cuộc, tầng sáu mươi ba.... tầng sáu mươi lăm... tầng bảy mươi, đều đã có trân châu nhảy lên.
Trân trâu tới chỗ nào, dòng nước liền trùng kích theo tới đó.
Chỉ cần có viên đầu tiên đạt tới tầng mới, phía sau sẽ có những viên trân châu khác xông lên theo...
Càng lên cao, trân châu càng ít....
Rốt cuộc cũng tới tầng chín mươi....
Tầng này tựa hồ là một bình cảnh, càng lúc càng có nhiều trân trâu xông tới, nhưng vẫn không có viên nào xông lên tới tầng 91. vì thế, ở tầng 90 cao cao tại thượng này, những viên trân châu kia lại bắt đầu đấu đá, tranh đoạt, va chạm lẫn nhau...
Sau đó lại có vô số trân trâu từ tầng 90 cao cao tại thượng rớt xuống...
Sau một hồi lâu, tầng 90 này không ngờ lại trở nên giống như tầng thứ nhất, lại bắt đầu có viên trân châu vượt lên..
Chín mươi mốt, chín mươi hai...
Một đường tới tầng chín mươi tám rồi, lại bắt đầu tụ tập,t ranh đấu, giao tranh....
Sau đó, rốt cuộc có trân châu đột nhiên nhảy vọt lên tầng 99.
Tầng 99 chỉ có một chiếc lá, chỉ có thể dung nạp một viên trân châu.
Có trân châu mới nhảy lên, nhưng vừa nhảy lên thì bị viên trân châu lúc trước đập xuống. Lại có viên mới nhảy lên, lại bị đập xuống...
Chỉ một viên trân châu một mực chiếm cứ tầng 99 này. Tuy chỉ có mình nó, nhưng nó vẫn đang nhảy lên, hướng về phía hư không vô tận mà nhảy, tựa hồ đang thăm dò, xem phía trên còn có một tầng mới hay không?
Thế là, rốt cuộc cũng tới một khắc, viên trân châu này mãnh mẽ nhảy vọt lên, nhưng không rơi xuống lá cây mà trệch sang hướng khác, từ tầng 99 rớt xuống.
Rơi vào trong ao.
Tiểu tử kia thở dài một tiếng, cởi truồng đi lên bờ, cái đầu nhỏ cứ lắc lắc không ngừng, tựa như đang than thân trách phận, nói: "Haiz, rốt cuộc lại là một chu thiên... Quá khó khăn...."
Trái tim Ninh Thiên Nhai nhảy dựng lên.
Quả nhiên là đang luyện công!
Đây là công phu gì?
Loại thần công này, không ngờ lại lấy lấy hình thức sơ khai của thế giới để luyện công cư vậy? Khiến cho người luyện công thoát ly khỏi thế giới? Hay là toàn bộ thế giới đều bị người luyện công khống chế?
Vừa nghĩ như vậy, Ninh Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Cứ như vậy thờ ơ lạnh lùng nhìn chúng sinh chìm nổi, còn mình luyện công?
Vậy....
Tiểu tử kia mặc quần yếm vào, tập tễnh rời đi.
Cái cây kia không ngờ vẫn lưu lại trong ao?
Ninh Thiên Nhai lập tức có chút động tâm.
Với kiến thức của mình, trên đại lục này có cây cỏ hoa mộc gì mà mình không biết?
Nhưng duy chỉ chưa từng thấy qua cái cây nào như vậy. Nhất định không phải tầm thường!
Đương nhiên, Ninh Thiên Nhai còn chưa tới mức tham đồ của tiểu oa nhi, chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi.,
Mắt thấy bốn phía không người, Ninh Thiên Nhai giống như một làn khói nhẹ, phiêu diêu bay xuống. Nhoáng cái đã tới bên cạnh cái ao.
Nghiêng đầu nhìn cái cây nho nhỏ kỳ quái này.. Nó hiện tại vẫn lẳng lặng đứng trong ao, không hề nhúc nhích, mỗi một phiến lá cây đều biến thành hình châm, giống như cây tùng vậy.
Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin nổi cái cây này có thể biến hóa như vậy!
Ninh Thiên Nhai vẫy tay một cái, cái cây liền tự động di chuyển tới bên cạnh ao.
Ninh Thiên Nhai vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào. Kết quá là muốn ngắt xuống một chiếc lá xem xem, nhưng vừa dùng lực, lại cảm thấy đầu ngón tay đau xót.
Không nhịn được đại kinh thất sắc!
Với tu vi của mình hiện tại, đừng nói là lá cây, cho dù là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, chí tôn toàn lực tới chém, cũng chưa chắc đã phá rách được da thịt mình!
Hiện giờ không ngờ lại bị một chiếc lá cây nho nhỏ đâm thủng?
Hơn nữa còn là khi mình vận khởi thần công!
Cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Ninh Thiên Nhai đang giật mình, tiếp đó chuyện lại càng không thể tưởng tượng đã xảy ra. Ninh Thiên Nhai phát hiện mình không thể động đậy!
Việc này nói ra cũng buồn cười: Một vị chí tôn cửu phẩm đình phong, đủ tư cách xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, bị một chiếc lá cây dưới Hạ Tam Thiên đâm, sau đó toàn thân tê dại, ngay cả chớp mắt cũng không thể làm được... Phốc!
Ninh chí tôn thực bi ai ngã phệt mông xuống đất, bày ra tư thế cực kỳ buồn cười.
"Có kẻ trộm!" Một thanh âm non nớt vang lên: "Đang trộm cây của ta!"
Đúng là thanh âm Tiểu Chính Thái vừa rồi!
Xoạt xoạt xoạt!
Một đạo thân ảnh lao tới trước tiên, tốc độ cực nhanh, một thanh âm quái dị cung kính nói: "Thái Tử gia ổn chứ... Nô tỳ sẽ xử lý tên gia hỏa to gan lớn mật này...."
Trong lòng Ninh Thiên Nhai thực bi ai.
Tiếp đó, lại có người tới, chỉ nghe thấy phía xa có người chạy tới, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống: "Bệ hạ!"
Sau đó tên thái giám thanh âm quái dị kia liền bắt đầu bẩm báo, kể lại chuyện một lần. Một thân ảnh hoàng sắc thong thả bước đi hai bước, tựa hồ đang quan sát Ninh Thiên Nhai, tiếp đó thanh âm uy nghiêm nhàn nhạt vang lên: "Tiểu mao tặc... Lôi ra, chém!"
Giải thích một chút: Tiểu Chính Thái và Tiểu Niếp Niếp chỉ là tên cúng cơm đặt cho trẻ con. Không phải là tên riêng.
Tựa hồ cảm nhận được bên trong có ý cảnh gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Hơn nữa, với kiến thức của Ninh Thiên Nhai, không ngờ không biết cái cây nhỏ trong ao kia là cây gì! Cả những viên trân châu nho nhỏ kia nữa, cũng không hết rốt cuộc là vật gì.
Có thể thoát thai từ trong nước, biến thành hình dạng trân châu như vậy, hơn nữa bên trong tựa hồ còn pha tạp một thứ gì đó.
Mấy thứ này, Ninh Thiên Nhai đều chưa từng nhìn thấy!
Tiểu thí hài này học được trò cổ quái này từ nơi nào vậy?
Chỉ thấy tiểu hài tử trắng ngần kia hiện giờ không ngờ còn lộ vẻ trịnh trọng, cởi truồng ngồi trong nước, sắc mặt trang trọng nghiêm túc, cánh tay mập mạp lộ ra cả ngấn thịt thực hiện một thủ thế kỳ quái, sau đó hoa lên một cái đã thu về trên rốn.
Một cỗ năng lượng mơ hồ cứ như vậy từ trong thân thể nho nhỏ của hắn dũng mãnh tràn ra, tiến vào trong nước. Sau đó, gợn nước bắt đầu nổi lên, từng đợt từng đợt sóng nước trắng xóa tràn lên cầu, lại xuất hiện vô số viên trân châu nho nhỏ, bị sóng nước thôi động, xông lên trên cây.
Tầng thứ nhất.... tầng thứ hai.... tầng thứ ba....
Ninh Thiên Nhai rốt cuộc cũng đếm được rõ ràng. Cái cây này tổng cộng có 99 tầng. Càng lên cao, lá cây càng ít, phía trên cùng chỉ có một chiếc lá.
Hiện tại, rất nhiều viên trân châu đang xông lên trên, nhưng đại đa số đều dừng lại ở tầng một tầng hai, không ngừng chồng chất.
Ninh Thiên Nhai phát hiện, cũng không phải dựa theo quy củ đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, mà là trân châu nhảy lên tầng thứ nhất trước, có một số sẽ dần dần nhảy lên tầng thứ hai tầng thứ ba...
Sau đó lại xuất hiện trân châu mới, cuồn cuộn tiến vào tầng thứ nhất....
Dần dần, trân châu nhảy lên, trên tầng sáu mươi, xuất hiện viên trân châu đầu tiên.
Viên trân châu này một đường xông lên, gian nan như vậy, một đường quay cuồng va đập, một đường trèo núi vượt sông....
Ninh Thiên Nhai không ngờ nhìn tới ngây người.
Trong lòng hắn đột nhiên có một ý niệm: Những viên trân châu này, liệu có thể xông lên tới tầng 99 hay không?
Giờ phút này, trân châu tầng thứ hai đã bắt đầu rơi xuống, từ trên lá cây rơi vào trong nước.
Vừa tiến vào trong nước, trân châu lập tức hòa tan, hóa thành một dòng nước trong suốt, sau đó dòng nước lại đi theo con đường phía trước, bị sóng nước đẩy đi, hình thành trân châu, lại cuồn cuộn xông lên phía trước...
Lặp đi lặp lại....
Trong lúc sóng nước cuồn cuộn, trân châu không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất, tiểu gia hỏa kia vẫn ngồi nghiêm túc, tựa hồ đang luyện công...
Mà Ninh Thiên Nhai đột nhiên có một loại minh ngộ, hay có thể nói là một loại nhận thức rõ ràng. Loại nhận thứ này khiến hắn khẽ rùng mình một cái.
Sau đó hắn liền lâm vào trong một cảnh giới kỳ quái.
Hắn rốt cuộc nhận ra, cái cây này chẳng lẽ chính là một thế giới? 99 tầng lá cây, chẳng phải là các cấp bậc khác nhau của con người?
Mà những viên trân châu nho nhỏ không ngừng xuất hiện, biến mất kia, chẳng phải chính là con người?
Còn cái ao phía dưới này, chẳng lẽ chính là Luân Hồi đại hà?
Cây cầu này, chính là Vãng Sinh kiều?
Một người, từ trong Luân Hồi đại hà hóa thành hỗn độn, sau đó hóa thành linh hồn tinh khiết nhất, tiến vào Vãng Sinh kiều, bắt đầu cuộc sống mới, luân hồi mới....
Khi tiến vào thế giới này, mỗi người đều ở tầng thứ nhất. Nhưng sau khi tranh đoạt phấn đấu, có người tiến vào tầng thứ hai, sau đó là tầng thứ ba....
Mỗi người đều đang đấu tranh. Có một số người đấu tranh cả đời nhưng vẫn ở tầng dưới cùng, cho nên bọn họ cuối cùng vẫn từ tầng dưới chót đó ngã xuống, hóa thành hư không.
Còn một số cường giả, xông tới tầng thứ ba tầng thứ năm... thậm chí là tầng thứ mười....
Nhưng tính mạng bọn họ cuối cùng vẫn có điểm cuối. Tới một mức độ nào đó, nếu bọn họ không thể leo lên một tầng mới, cũng sẽ rơi xuống Luân Hồi đại hà, không khác biệt gì.
Chỉ có một số người cực kỳ chấp nhất, không ngừng treo lên, không ngừng siêu việt, từng tầng từng tầng...
Nhưng điểm cuối ở nơi nào? Ở tầng 99 sao?
Ninh Thiên Nhai bình hơi tĩnh khí mà nhìn. Hiện tại, theo dòng nước liên tục trùng kích, trân châu càng ngày càng nhiều, dần dần đạt tới số lượng nhất định, không gia tăng thêm nữa. Trong mỗi một khắc, đều có vô số trân châu từ trên cây rơi xuống vỡ nát, cũng có vô số trân châu tràn lên cây, đấu tranh vẫy vùng xông lên phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xông lên và rơi xuống, cơ bản là cân bằng.
Duy trì khá vững vàng.
Trân châu bên trên dần dần gia tăng, tuy mỗi một viên gia tăng đều vô cùng gian nan, nhưng cuối cùng vẫn đang thong thả tăng lên...
Tầng sáu mươi chậm rãi có năm sáu viên, tiếp đó, một viên trong đó bỗng nhiên nhảy vọt lên, xông lên tầng sáu mươi.
Trái tim Ninh Thiên Nhai lập tức đánh thót một cái.
Cảm giác tựa như mình từ chí tôn bát phẩm, nhảy vọt lên chí côn cửu phẩm vậy.
Còn có một viên trân châu đang theo dòng nước xông lên phía trước, nhưng nhảy trượt một cái, từ tầng sáu mươi rơi xuống, chìm vào trong ao, hóa thành hư vô.
Ninh Thiên Nhai đột nhiên có một loại cảm giác bi thương.
Một viên trân châu này rớt xuống, Ninh Thiên Nhai tận mắt nhìn nó từ tầng dưới chót từng bước gian nan xông lên, từng bước lên tới tầng sáu mươi. Mỗi một bước đều gian nan thành công. Nhưng ở nơi này, nó đã rớt xuống.
Dòng nước vẫn đang tiếp tục, trân châu vẫn không ngừng xông lên.
Bên trong mỗi một tầng đều có đấu đá dồn ứ, giống như các loại tranh đấu trong cuộc sống, có mượn lực dùng lực, có di hoa tiếp mộc, có va trái chạm phải, có trên xu dưới nịnh, có giẫm đạp lên nhau...
Nói ngắn lại, tất cả đều dốc sức tranh thủ cơ hội, đều liều mạng tranh thủ tiền đồ cho mình. vì mình mà tranh thủ nên thời gian tồn tại...
Rốt cuộc, tầng sáu mươi ba.... tầng sáu mươi lăm... tầng bảy mươi, đều đã có trân châu nhảy lên.
Trân trâu tới chỗ nào, dòng nước liền trùng kích theo tới đó.
Chỉ cần có viên đầu tiên đạt tới tầng mới, phía sau sẽ có những viên trân châu khác xông lên theo...
Càng lên cao, trân châu càng ít....
Rốt cuộc cũng tới tầng chín mươi....
Tầng này tựa hồ là một bình cảnh, càng lúc càng có nhiều trân trâu xông tới, nhưng vẫn không có viên nào xông lên tới tầng 91. vì thế, ở tầng 90 cao cao tại thượng này, những viên trân châu kia lại bắt đầu đấu đá, tranh đoạt, va chạm lẫn nhau...
Sau đó lại có vô số trân trâu từ tầng 90 cao cao tại thượng rớt xuống...
Sau một hồi lâu, tầng 90 này không ngờ lại trở nên giống như tầng thứ nhất, lại bắt đầu có viên trân châu vượt lên..
Chín mươi mốt, chín mươi hai...
Một đường tới tầng chín mươi tám rồi, lại bắt đầu tụ tập,t ranh đấu, giao tranh....
Sau đó, rốt cuộc có trân châu đột nhiên nhảy vọt lên tầng 99.
Tầng 99 chỉ có một chiếc lá, chỉ có thể dung nạp một viên trân châu.
Có trân châu mới nhảy lên, nhưng vừa nhảy lên thì bị viên trân châu lúc trước đập xuống. Lại có viên mới nhảy lên, lại bị đập xuống...
Chỉ một viên trân châu một mực chiếm cứ tầng 99 này. Tuy chỉ có mình nó, nhưng nó vẫn đang nhảy lên, hướng về phía hư không vô tận mà nhảy, tựa hồ đang thăm dò, xem phía trên còn có một tầng mới hay không?
Thế là, rốt cuộc cũng tới một khắc, viên trân châu này mãnh mẽ nhảy vọt lên, nhưng không rơi xuống lá cây mà trệch sang hướng khác, từ tầng 99 rớt xuống.
Rơi vào trong ao.
Tiểu tử kia thở dài một tiếng, cởi truồng đi lên bờ, cái đầu nhỏ cứ lắc lắc không ngừng, tựa như đang than thân trách phận, nói: "Haiz, rốt cuộc lại là một chu thiên... Quá khó khăn...."
Trái tim Ninh Thiên Nhai nhảy dựng lên.
Quả nhiên là đang luyện công!
Đây là công phu gì?
Loại thần công này, không ngờ lại lấy lấy hình thức sơ khai của thế giới để luyện công cư vậy? Khiến cho người luyện công thoát ly khỏi thế giới? Hay là toàn bộ thế giới đều bị người luyện công khống chế?
Vừa nghĩ như vậy, Ninh Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Cứ như vậy thờ ơ lạnh lùng nhìn chúng sinh chìm nổi, còn mình luyện công?
Vậy....
Tiểu tử kia mặc quần yếm vào, tập tễnh rời đi.
Cái cây kia không ngờ vẫn lưu lại trong ao?
Ninh Thiên Nhai lập tức có chút động tâm.
Với kiến thức của mình, trên đại lục này có cây cỏ hoa mộc gì mà mình không biết?
Nhưng duy chỉ chưa từng thấy qua cái cây nào như vậy. Nhất định không phải tầm thường!
Đương nhiên, Ninh Thiên Nhai còn chưa tới mức tham đồ của tiểu oa nhi, chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi.,
Mắt thấy bốn phía không người, Ninh Thiên Nhai giống như một làn khói nhẹ, phiêu diêu bay xuống. Nhoáng cái đã tới bên cạnh cái ao.
Nghiêng đầu nhìn cái cây nho nhỏ kỳ quái này.. Nó hiện tại vẫn lẳng lặng đứng trong ao, không hề nhúc nhích, mỗi một phiến lá cây đều biến thành hình châm, giống như cây tùng vậy.
Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin nổi cái cây này có thể biến hóa như vậy!
Ninh Thiên Nhai vẫy tay một cái, cái cây liền tự động di chuyển tới bên cạnh ao.
Ninh Thiên Nhai vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào. Kết quá là muốn ngắt xuống một chiếc lá xem xem, nhưng vừa dùng lực, lại cảm thấy đầu ngón tay đau xót.
Không nhịn được đại kinh thất sắc!
Với tu vi của mình hiện tại, đừng nói là lá cây, cho dù là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn, chí tôn toàn lực tới chém, cũng chưa chắc đã phá rách được da thịt mình!
Hiện giờ không ngờ lại bị một chiếc lá cây nho nhỏ đâm thủng?
Hơn nữa còn là khi mình vận khởi thần công!
Cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Ninh Thiên Nhai đang giật mình, tiếp đó chuyện lại càng không thể tưởng tượng đã xảy ra. Ninh Thiên Nhai phát hiện mình không thể động đậy!
Việc này nói ra cũng buồn cười: Một vị chí tôn cửu phẩm đình phong, đủ tư cách xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, bị một chiếc lá cây dưới Hạ Tam Thiên đâm, sau đó toàn thân tê dại, ngay cả chớp mắt cũng không thể làm được... Phốc!
Ninh chí tôn thực bi ai ngã phệt mông xuống đất, bày ra tư thế cực kỳ buồn cười.
"Có kẻ trộm!" Một thanh âm non nớt vang lên: "Đang trộm cây của ta!"
Đúng là thanh âm Tiểu Chính Thái vừa rồi!
Xoạt xoạt xoạt!
Một đạo thân ảnh lao tới trước tiên, tốc độ cực nhanh, một thanh âm quái dị cung kính nói: "Thái Tử gia ổn chứ... Nô tỳ sẽ xử lý tên gia hỏa to gan lớn mật này...."
Trong lòng Ninh Thiên Nhai thực bi ai.
Tiếp đó, lại có người tới, chỉ nghe thấy phía xa có người chạy tới, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống: "Bệ hạ!"
Sau đó tên thái giám thanh âm quái dị kia liền bắt đầu bẩm báo, kể lại chuyện một lần. Một thân ảnh hoàng sắc thong thả bước đi hai bước, tựa hồ đang quan sát Ninh Thiên Nhai, tiếp đó thanh âm uy nghiêm nhàn nhạt vang lên: "Tiểu mao tặc... Lôi ra, chém!"
Giải thích một chút: Tiểu Chính Thái và Tiểu Niếp Niếp chỉ là tên cúng cơm đặt cho trẻ con. Không phải là tên riêng.