Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vâng vâng vâng... vâng vâng cẩn tuân công tử dạy bảo..." Người trung niên gật đầu như gà mổ thóc. Một đám người phía sau vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt né tránh, cũng là đã dọa phá lá gan.

"Ừm, mặt khác... Chúng ta muốn dùng cá kéo thuyền cũng được, muốn dùng chim kéo xe cũng thế, đây cũng không phải ngươi... hoặc là chủ của ngươi có thể quản được, hiểu không?" Úy công tử cười ha...ha…ha.

"Biết! Thùng thùng thùng..." Người trung niên một chồng liền thanh đáp ứng, lại bởi vì khẩn trương cực độ, đem "biết biết biết", nói thành "thùng thùng thùng".

"Ừm, đi đi" Ống tay áo của Úy công tử phất một cái, một cỗ gió mạnh hốt một tiếng bay ra, con thuyền đối diện kia đột nhiên giống như tên lùi đi ra ngoài.

Lui quá nhanh, làm cho người trên đâu thuyền một đám đứng thẳng không xong bọn họ vốn là kinh hãi trong lòng lần này lại không khống chê được, bùm bùm ngã xuống nước.

Trong phút chốc, chung quanh con thuyền đều giống như thấy quỷ nhanh chóng thối lui, nháy mắt mấy cái đã không thấy tăm hơi. Cái tốc độ này, chỉ sợ tại trên hồ Hà Hoa này đã sáng tạo kỉ lục rồi.

Hùng hổ mà đến, hồn phi phách tán mà đi.

Úy cống tử mỉm cười xoay người, hướng về Sở Dương buông buông tay. "Xem, giải quyệt rồi".

Sở Dương lắc đầu thờ dài.

Vị nhân huynh này giải quyết vấn đề thật sự là rất đơn giản. Hoàn toàn chính là ức hiếp người! Một cái tát đánh qua: Được chứ? Lại một cái tát đánh qua: Được chứ?

Đánh lại, đánh không lại hắn ai dám nói không tốt?

"Lợi hại, gọn gẽ" Sở Dương tự đáy lòng nói.

"Đối với những người này, nên như vậy" Úy công tử nhẹ nhàng cười nhạt.

"Người nào có thời gian cùng bọn họ tán dốc? Nói lí? Một cái tát không phục, vậy đến một cái tát nữa, nhớ kỹ mỗi khi chúng ta giành đạo lý cũng đều là đã rơi xuống hạ phong".

Hắn khoanh tay mà cười: "Khi thực lực hơn đối thủ không chỉ một bậc, là không cần giảng đạo lý. Tại loại thời điểm này giảng đạo lý, người khác chỉ biết nói ngươi là đứa ngốc".

Sở Dương mỉm cười, nói tiếp: "Chẳng qua, khi thực lực không bằng người khác, cũng là không cần giảng đạo lý, bởi vì vậy sẽ chỉ cho người khác khoái cảm ức hiếp ngươi lớn hơn nữa".

"Ha...ha, không sai, không sai, rất đúng, rất đúng" Úy công tử thoải mái cười to.

"Vậy nếu là như thế, thế giới này chẳng phải vốn không có đạo lý tồn tại?

Đạo lý... còn có cái tác dụng gì?"
Sở Dương hỏi.

"Cho nên ta cho rằng đạo lý vô dụng" Úy công tử lẳng lặng nói: "Đạo lý chỉ áp dụng cho người thường. Đến tình trạng nhất định, hoặc là có quyền thế nhất định người là có thể đem đạo lý giẫm ở dưới chân; Ngươi bây giờ cho rằng đạo lý hữu dụng chỉ là bởi vì ngươi còn chưa siêu thoát phạm trù người thường... Chờ ngươi đến Thượng Tam Thiên, ngươi sẽ rõ ràng một chuyện..."

Úy cống tử mỉm cười trào phúng cứ như vậy mỉm cười một hồi, mới nói tiếp: "... Có đôi khi đạo lý... còn không bằng rắm chó!".

"Ha ha ha" Thân mình Úy công tử nhẹ nhàng nổi lên, ở trên không chợt lóe, khi Sở Dương trợn mắt lại nhìn, hắn đã đến trên bờ. Bên tại một thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Chúng ta đã không nợ ngươi, nếu ngươi cần thân phận của ngươi, thì tìm ta, người biết ta ở nơi nào".

Trên bờ Úy công tử đã biến mất không thấy.

Sở Dương cười khổ lắc đầu.

Chỉ có hắn biết đối phương chẳng những không nợ mình, ngược lại, mình còn thiếu hắn. Hoặc là trong đó có chút lời, Úy cống tử chỉ là trong lúc vô tình nói ra, nhưng dừng ở trong lỗ tai của Sở Dương lại cũng người khác nghe được có hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Liền như một câu cuối cùng: "Đạo lí của Thượng Trung Thiên không bằng rắm chó..." Những lời này, làm cho Sở Dương lập tức sâu sắc cảm giác được Thượng Tam Thiên chính là một cái thế giới thật lắm đúng là: Mạnh ăn thịt yếu.

Chuyện xưa Cửu Trọng Thiện, ở người khác nghe đến, chỉ là truyền thuyết, nhưng Sở Dương nghe lại là một loại cảm thụ đặc biệt!

Cho tới bây giờ, hắn còn chưa từ trong truyền thuyết Cửu Kiếp kiếm kia phục hồi tỉnh hồi lại.

Lắc đầu, Sở Dương ngay tại thuyền nhỏ ngồi xuống. Ngón tay chỉ ra, mũi kiếm Cửu Kiếp kiếm lắm la lắm lét xông ra, tựa như cảm giác được nơi này ngoại trừ Sở Dương không còn có người khác đột nhiên lập tức xông ra, rơi xuống trên bàn Bạch Tinh.

Trong khoảnh khắc bàn ghế Bạch Tinh đã biến thành một đống bột phấn. Thậm chí, ngay cả ấm trà cũng đã biến mất...

Sau đó, mũi kiếm vù một tiếng về tới ở trong thân thể Sở Dương ngay tại trong nhảy mắt nó trở về, một cố thiên địa linh khí tinh thuần đột nhiên từ đan điền Sở Dương xông ra, trong phút chốc Sở Dương chỉ cảm thấy toàn thân ấm dào dạt cực kỳ thích ý, tựa như ở mùa đông cả người của mình đột nhiên ngâm vào trong suối nước nóng...

Giây lát sau, cỗ linh khí này càng ngày càng linh động trong kinh mạch của Sở Dương một ít dược lực bị kiếm linh áp chế còn sót lại cũng bị câu dẫn hoạt động hẳn lên...

Phi lực cùng linh khí ở trong kinh mạch hợp thành một đạo nước lũ, hướng về vách ngăn kiếm tôn nhị phẩm mạnh đánh đi qua!

Oành một tiếng vách ngăn tan rã băng tan, Sở Dương chỉ cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng như muốn bay lên, cả người đều tràn ngập sức lực.

"Kiếm tôn nhị phẩm" Tâm niệm Sở Dương chợt lóe, thân thể ngồi bất động nhưng dưới thân đã xuất hiện một cái động lớn, hố nước chậm rãi chảy đầy lên.

Mà thân thể Sở Dương liền khống tiêng động như vậy biến mất ở trong nước...

Dưới nước mấy trượng, thân mình Sở Dương như một con cá lớn, thân hình giãn ra, giống như tên bắn vê phía đáy nước.

Trong đan điền, mũi kiếm cùng kiếm phong đồng thời nhảy nhót lên.

Đáy nước, một cổ kêu gọi bức thiết kia cũng rõ ràng lên.

Rốt cuộc, theo loại cảm giác kỳ diệu này, Sở Dương đến đáy nước, đáy nước vốn là một cái mặt bằng nhưng nơi nằy, lại là giống như ở dưới nước lại xuất hiện một cái động lớn, tối âm u không biệt sâu bao nhiêu?

Sở Dương không chút do dự, từ trong không gian Cửu Kiếp triệu hồi ra một khối lớn. Mặc cương chừng mấy trăm cân ôm vào trong ngực, một đầu liền đám đi vào.

Dưới nước sức nổi càng lúc càng lớn, Sở Dương lo lắng mình không đến được đáy nước sẽ bị phản kích trở ra. Nhưng có cái khối Mặc cương này, lại liền không có băn khoăn như vậy.

Trước mắt càng ngày càng là bóng tối, rơi xuống một lúc sau, đã là vươn tay không thấy năm ngón tay.

Loại cảm giác kỳ diệu này càng ngày càng gần. Kiếm phong cùng mũi kiếm đã xông ra khỏi ngón tay hắn, boong boong ngân dài.

Rốt cuộc, Sở Dương cảm giác được chính mình từ đáy hồ lại trầm xuống gần như tiếp cận trăm trượng. Hai chân giẫm đến một mảng bùn trơn trượt. Đồng thời, phía trước một cột ánh sáng mong manh, hắn lại đấy, làm cho chỗ đáy nước sâu vô cùng này, đột nhiên liền trở nên nhiều màu rực rỡ, cực kì hoa lệ, nhưng cũng quỷ dị cực hạn.

Sở Dương mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trong lòng thình thịch nhảy loạn.

Chậm rãi hướng về chỗ ánh sáng truyền đến mà đi đến. Dưới chân như giẫm bông, mấy trăm cân Mặc cương ôm trong ngực, giờ khắc này lại không chút nào cảm giác được sức nặng của Mặc cương.

Mặc cương thêm vào thân thể Sở Dương trọng lượng năm sáu trăm cân, đã bị sức nước nó triệt tiệu.

Càng ngày càng gần, ánh sáng kia cũng càng ngày càng ngưng tụ.

Sở Dương cẩn thận cảm giác bốn phía, tiến bước một đi qua. Chỗ nước sâu như vậy, không biết đã có mấy vạn năm không ai đến qua nơi này, ai biết sẽ tồn tại cái gì?

Nếu là nói một vị kiếm hoàng lại ở chỗ này ù ù cạc cạc chôn thân, Sở Dương quyết sẽ không cảm giác được ngoài ý muốn!

Cái thế giới ở đáy nước này, thật sự là tràn ngập nguy hiểm.

Càng ngày càng gần, ánh sáng đã gần như là thằng tắp chiếu đến trên mặt Sở Dương đúng lúc này, Sở Dương chi cảm thấy dưới chân hơi cứng vậy mà đã dẫm lên một mảng đất đá.

Bên cạnh đất đá, chính là nước bùn sâu chừng hơn mười trượng nhưng ngay sau đó chính là đá, cái này không biết ngàn vạn năm năm tháng nước bùn vậy mà trước sau không có tràn lên qua đá?!

Sở Dương lấy lại bình tĩnh, đi phía trước một bước nữa.

Nhìn thấy rồi!

Ngay tại trước mặt, một khối tường đá, chính giữa tường đá, được khảm một khối minh châu cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng mong manh màu trắng ngà...

"Một viên minh châu tốt!" Trong lòng Sở Dương tán thưởng một tiếng. Minh châu này cũng không phải vật phàm! ở đáy nước tối đen vạn năm vậy mà còn có thế phát sáng, không phải bảo bối thì là cái gì?

Vậy cùng mũi Cứu Kiếp kiếm phát ra cảm ứng loại kêu gọi này, ngay tại mặt sau mảng tường đá này.

Rất lâu!

Sở Dương tiến lên hai bước, đang muốn cẩn thận xem xét tường đá, đột nhiên cảm giác dòng nước bên người khác thường tựa như xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ bé, bổng nhiên lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ngay tại chỗ bên trái năm sáu trượng của mình, đột nhiên hào quang bừng sáng. Giống như đột nhiên xuất hiện hai ngọn đèn lớn!

Bốn phía trong phút chốc bị hào quang bất thình lình chiều sáng lên.

Sở Dương quay đầu nhìn lại, chi thấy đỉnh đầu của mình cùng chung quanh đột nhiên tràn ngập rậm rạp...

Quái xà!

Nhưng quái xà này, có lớn có nhỏ, lớn có cỡ xô nước, nhỏ chỉ có cỡ ngón tay nhưng là mỗi một con đều có một cái đầu hình thù tam giác kỳ quái, trên đầu có một cái sừng kỳ lạ.

Từng con tràn ngập ánh mắt nanh ác vây quanh mình.

Đang nhìn phương hướng ánh sáng truyền đến, Sở Dương suýt nữa uống một ngụm nước. Ánh sáng kia ở thời khắc này hơi hơi khẽ động lại làm cho Sở Dương thấy được chân diện mục cái ánh sáng này!

Cái này vậy mà là con mắt của một con rắn lớn!

Hai con mắt này, ước chừng có cỡ đầu Sở Dương. Thân rắn, ước chừng có cỡ một gian phòng ở! Xem chiều dài cái này... khoảng trên dưới hai mươi mấy trượng!

Sở Dương hít ngược một hơi khí lạnh: Trời ạ... Đây là quái vật gì!

Sở Dương đánh giá đoạn thời gian này, con rắn kia lại vặn vẹo thân hình, chậm rãi bơi đến, không tiếng động dùng thân hình to lớn không gì so sánh được của mình, đem một mặt tường đá cùng minh châu trên tường đá kia toàn bộ che lên. Một đôi mắt, cảnh giác nhìn về phía phương hướng Sơ Dương.

"Ta kháo!" Trong lòng Sở Dương mắng một tiếng, rối rắm hầu như phải gặp trở ngại.

Khúc thứ ba của Cứu kiếp kiếm ngay tại mặt sau cái bức tưởng đá này, nhưng con rắn lớn này lại rõ ràng chính là bảo vệ khúc thứ ba của Cửu kiếp kiếm! Có một con quái vật lớn như vậy mang theo con cháu lấy hàng tỉ của nó ở nơi này... mình lấy như thế nào?

Mẹ ơi, thời điểm kiếp trước mình tới lấy khúc thứ ba của Cửu Kiếp kiếm cũng không có quái vật như vậy. Hơn nữa, cũng không có tại đáy nước sâu như vậy.

Đây là có chuyện gì?

Một người, nhiều rắn, giằng co, bất động.

Thật lâu sau, con rắn kia tựa như đối với Sở Dương vậy mà không rời đi có chút tức giận, lay động đầu, nhất thời, vô số quái xà trước mặt Sở Dương vẫy cái đuôi, chạy tới giống như tia chớp.

Sở Dương kinh hãi, trường kiếm nháy mắt xuất hiện ở trong nước, vung mạnh, ở trước mặt mình bày ra một mảng màn kiếm!

Một trận thanh âm, kỳ quái tựa như là những con rắn bị kiếm chém này đang kêu thảm thiết, thuỷ vực trước mặt Sở Dương đột nhiên bị một loại màu máu thảm lục hoàn toàn nhuộm thành màu xanh lá. Hoàn toàn trở ngại tầm mắt!

Cái này còn may mà Sở Dương trong khoảng thời gian này luôn luôn luyện kiếm tại đáy nước, có kinh nghiệm, bằng không chỉ là một luồng công kích này, liền muốn hắn đẹp mặt.

Trường kiếm cấp tốc vung động vô số quái xà bị hắn chặt đứt, nhưng có càng nhiều quái xà xông lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Con rắn lớn kia tựa như rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, phát mạnh ra một tiếng gầm thấp, đong đưa thân thể, đột nhiên một cái miệng rộng mở lực hút mạnh mẽ, đột nhiên phát ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK