Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Lan gia đồng loạt ngơ ngẩn.

Người bị tát chết kia chính là một vị thánh cấp cửu phẩm hàng thật giá thật! Cứ như vậy bị một kẻ xấu không tả nổi tát chết?

Hơn nữa, cánh tay vừa rồi đột nhiên dài ra, đó là dạng công phu gì? Trước giờ chưa từng thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng!

Chí tôn bình thường cũng có thể giương một tay lên, vận dụng chí tôn khí cơ phong tỏa không gian, ngưng khí thành thực chất, hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp lấy mục tiêu!

Nhưng đó dù sao cũng là hư.

Nhưng vừa rồi người này rõ ràng duỗi tay một cái đã dài ra gấp bội, hơn nữa rõ ràng nhìn thấy toàn bộ cánh tay đều trở nên mảnh như chiếc đũa vậy.

Nhưng dưới một trảo đó, một vị cao thủ cửu phẩm thánh cấp, ngay cả phản kháng cũng không kịp, trực tiếp bị tóm lấy! Hơn nữa, bảy tám vị chí tôn bên người không ngờ cũng không kịp phản ứng!

Tiếp đó, bên kia đã bắt đầu vung tay tát tới tấp.

Không thể không nói một điều, lúc này, mấy vị chí tôn đều muốn xuất thủ cứu người trở về, nhưng bàn tay đối phương trong lúc chớp động, lại không giống như đang bạt tai, mà là giống như đang xuất chiêu.

Sát chiêu!

Mỗi một lần vung tay lên, bảy tám vị chí tôn đều cảm thấy đối phương đang công kích mình! Chỉ cần mình xông lên phía trước, chính là bại lộ sơ hở lớn nhất của mình dưới tay địch nhân, mặc người mổ xẻ!

Cho nên, trong thoáng chốc, mọi người không ngờ không ai dám xông lên.

Sau đó, Đàm Đàm đánh chết một người, không ngờ lại bắt tới một người, hung thần ác sát hỏi: "Ta có đẹp trai không?"

Một trảo này, mọi người vẫn không nhìn rõ hắn xuất như thế nào.

Chỉ cảm thấy hắn khẽ vươn tay, một vị cửu phẩm thánh cấp lại bị tóm vào trong tay, không hề có chút năng lực phản kháng nào!

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh: Người này tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ mà đám người mình tuyệt đối không chọc nổi... Nhưng Tất cả chí tôn trên Cửu Trọng Thiên, trên cơ bản đều có hồ sơ ở Lan gia, nhưng người này lại không có nửa điểm thông tin.

Người này, rốt cuộc là ai?

Cơ nhục trên mặt vị chí tôn đầu lĩnh khẽ run rẩy một hồi, hít sâu một hơi, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, nói: "Các hạ, đây là một hiểu lầm... Ha ha, mọi người vốn không quen biết, bình thủy tương phùng, chỉ là người qua đường. Mong các hạ nể mặt giang hồ đồng đạo...."

Đàm Đàm liếc xéo mắt: "Câm miệng! Ta đang hỏi chuyện đó, ngươi mù à? Hay lỗ tai ngươi điếc? Ngươi không hiểu chuyện? Có biết khi người khác nói chuyện, tốt nhất không nên chõ mõm vào?"

Vị chí tôn đầu lĩnh chỉ cảm thấy một một ngọn lửa từ dưới lòng bàn chân nháy mắt đã bốc lên tới tận nê hoàn cung!

Ngươi cũng khinh người quá đáng đó!

Ngay cả Tạ Đan Phượng bên cạnh cũng cảm thấy Đàm Đàm hôm nay có chút quá mức, không khỏi kéo kéo ống tay Đàm Đàm, ý là: Bọn họ cũng không chọc chúng ta nữa, ngươi đã giết một người, không cần ầm ĩ nữa.

Đàm Đàm truyền tâm,nói: "Không phải là ta muốn ầm ĩ... Những người này là muốn xuống bắt lão bà Sở Dương."

Tạ Đan Phượng chấn động, lập tức hiểu ra vì sao Đàm Đàm lại ương ngạnh như thế: Đàm Đàm cùng Sở Dương có quan hệ thế nào, người khác không biết, Tạ Đan Phượng há có thể không biết?

Những người này muốn bắt lão bà Sở Dương, không ngờ lại gặp phải Đàm Đàm....

Nếu Đàm Đàm còn để bọn hắn đi thì mới là thật sự không tưởng tượng được.

"Các hạ, người trong giang hồ nên biết nước chảy nhưng núi không dời. Làm người thì nên lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại!" Chí tôn đầu lĩnh cắn răng, trừng tròng mắt lên nói.

Đàm Đàm không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi người trong tay: "Hỏi ngươi đó, trả lời mau chút! Ta có đẹp trai không?"

Người nọ lửa giận xông lên đầu, đang muốn mắng to: Thà chết chứ không chịu khuất phục thì lập tức nhìn thấy chí tôn đầu lĩnh đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình: Trước tiên thuận theo hắn, bảo trụ tính mạng, tiễn tên sát thần này đi đã.

Không khỏi cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Đàm Đàm, nén giận, trái lương tâm nói: "Đẹp! Thật sự rất đẹp trai!"

Đàm Đàm giận tím mặt: "Lời trái lương tâm như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra miệng! Không ngờ coi bổn đại gia là kẻ ngu, người không có lương tâm như ngươi, còn sống để làm gì?"

Rắc một tiếng, liền bẻ gãy cổ hắn.

Người nọ trừng mắt, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống đất.

Không tưởng được, mình trái lương tâm nói hắn đẹp trai, hắn cũng giết mình...

Chí tôn đầu lĩnh Lan gia lập tức giận dữ, quát lớn: "Các hạ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chửi không được, khen ngươi cũng không xong, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn là địch với Lan gia chúng ta?"

Hàng mi trái Đàm Đàm nhướng lên, bên phải thì hoành ngang, con mắt bên trái híp lại, bên phải trừng lớn, há miệng nói: "ngươi thật chẳng biết lý lẽ gì cả. Cái gì là địch với Lan gia các ngươi? Ta hảo ý kết giao bằng hữu với các ngươi, hỏi các ngươi xem ta có đẹp trai hay không. Người đầu tiên đã há miệng mắng ta, ta không giết hắn, chẳng lẽ còn lưu lại làm gì?"

"Người đầu tiên mắng ngươi, ngươi tức giận cũng có thể hiểu được, nhưng người thứ hai thì sao?" Vị chí tôn Lan gia này tức tới muốn hộc máu.

"Người thứ hai tuy khen ta, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng khẳng định đang mắng ta! Loại khẩu thị tâm phi như thế, ta không giết hắn chẳng lẽ còn lưu lại?" Đàm Đàm ngang ngược nói.

Vị chí tôn Lan gia này tới tới cả người phát run, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi, khinh người quá đáng!"

Đàm Đàm hừ hừ, lại khẽ vươn tay, lại bắt lấy một người, lần này lại bắt được một vị chí tôn nhất phẩm, nhe răng cười hung ác: "Ngươi dùng lương tâm nói, ta có đẹp trai hay không?"

Vị chí tôn này vẫn luôn một mực cẩn thận phòng bị, nhưng không nghĩ tới đối phương khẽ vươn tay, mình đã bị bắt tới đây, trong phút chốc thần hồn bất phụ thể, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Dùng lương tâm nói? Cái này còn phải nói sao.... Nhìn bộ dáng người ra người quỷ ra quỷ của ngài, nào có dính dáng tới một chữ "Đẹp"?

Nhưng nếu mắng ngươi?

Mặt mày đau khổ, nói: "Các hạ, ngài muốn ta nói ngươi đẹp trai? Hay là ta nói ngươi khó coi?"

Đàm Đàm cả giận nói: "Nói bằng lương tâm ngươi đó, chẳng lẽ ngươi là người không có lương tâm sao?"

"Được... ta nói bằng lương tâm.. ngươi... kỳ thật không tính là đẹp!" Vị chí tôn này cắn răng, dùng một thái độ thành khẩn nói.

Nháy mắt, sắc mặt Đàm Đàm thảm biến, giống như muốn khóc, kêu gào thét lớn: "Ngươi nói láo! Ngươi đang nói dối! Nếu như ta không tính là đẹp trai, vậy trên thế giới này ai có thể xứng một chữ đẹp? Ngươi nói xấu ta như vậy, là đạo lý gì?"

Đột nhiên quát lớn một tiếng, vung tay một chưởng, đầu lâu vị chí tôn thẳng thắn thành khẩn này đã bị tát nát bét.

Người của Lan gia bi phẫn nhìn cảnh tượng này, khóe mắt đều rưng rưng.

Mắt thấy toàn bộ muốn xông lên.

Nhưng ngay lập tức, Đàm Đàm đã bi phẫn không chịu nổi, giận dữ nói: "Các ngươi đều là đám khẩu thị tâm phi, một đám cố tính gây sự! Một đám lang tâm cẩu phế, một đám cực kỳ ác độc! Trợn trừng mắt mà vẫn có thể bịa đặt, trên đời này còn có thiên lý sao?"

Trong phút chốc, cơ nhục trên mặt hơn mười người đối diện đều co giật, đôi mắt đỏ hồng lên.

Những lời này, phải là chúng ta nói mới đúng.

Đàm Đàm kêu gào: "Ngươi nói, nếu ta còn không giết đám các ngươi, trên đời này còn có thiên lý sao"

Ánh mắt tất cả mọi người đều đỏ lừ rồi.

Trên đời này còn có thiên lý nữa sao?

Thế nào lại khiến chúng ta gặp phải một kẻ điên như thế...

"Nạp mạng đi! Đám đê tiện tiểu nhân các ngươi!" Đàm Đàm rống giận như sấm, vừa bi vừa phẫn lao tới: "Các ngươi quá vô sỉ rồi! Ta đại biểu chính nghĩa tiêu diệt các ngươi!"

Chúng cao thủ Lan gia trực tiếp bị chọc tới trợn mắt líu lưỡi! Gặp qua ngang ngược, nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngang ngược như vậy. Ngươi trước tiện đường, tiếp đó lại bắt người, giết người, khen ngươi ngươi cũng giết, chửi ngươi ngươi cũng giết. Thậm chí người của ta đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hỏi: Ngươi thế nào mới vừa lòng? Ngươi muốn người ta nói thật, kết quả người ta nói thật xong, ngươi lại lập tức bi phẫn, không chỉ giết người mà còn muốn chém tận giết tuyệt!

Thiên lý??

Hai chữ thiên lý này nói ra từ miệng ngươi, thật sự là bị sỉ nhục rồi...

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đàm Đàm đã vọt vào trong đám người, vung tay một chưởng: "Ngươi là đồ ngụy quân tử!"

Phanh một cước: "Ngươi không ngờ dám khi dễ ta...."

Bịch một tiếng, hai người liền bay ra ngoài.

Tạ Đan Phượng thật sự hết nói nổi rồi: Đây rốt cuộc là ai đang khi dễ ai?

"Đừng khi dễ ta, ta rất yếu ớt!" Đàm Đàm điên cuồng hét len, mái tóc xõa tung, giết vào. Vừa nói xong mấy câu, trên mặt đất đã ngã xuống mười mấy người.

"Lên! Liều mạng một trận tử chiến!" Vị chí tôn đầu lĩnh Lan gia thần tinh bi phẫn: "Giết thằng điên này!"

Nhưng tất cả mọi người đều biết, đám người tuyệt đối không phải đối thủ của thằng điên này...

Đàm Đàm tựa như hổ lao vào bầy dê. Khi địch nhân công tới, hắn lại hét lớn một tiếng: "Không ngờ dám nói ta không đẹp trai!"

Đột nhiên phừng một tiếng, nửa thân trái toát ra một ngọn lửa mãnh liệt, nửa thân phải lại đột nhiên xuất hiện sương vụ lạnh như băng.

Tay trái giơ lên, một đám liệt hỏa phừng phừng bắn ra, một người bên trái tránh không kịp, vừa chạm vào, toàn thân lập tức cháy xém, kêu thảm một tiếng, biến thành tro tàn. Tay phải giơ lên, một vị cao thủ thánh cấp bên phải lập tức tiến thành tượng băng, Đàm Đàm đá một cước, ba ba, biến thành băng vụn đầy đất.

Vị chí tôn đầu lĩnh Lan gia đại kinh thất sắc: "Ngươi là người của Thánh tộc, ngươi có quan hệ thế nào với Thánh tộc?"

Đàm Đàm cười hắc hắc: "Để tiểu tử ngươi được hạnh phúc biết thêm kiến thức, lão tử chính là Vương của Tam Tinh Thánh tộc! Thế nào, chết trong tay ta, có phải rất hạnh phúc, thỏa mãn?"

Vị chí tôn kia cả người chấn động, đột nhiên thân hình cấp tốc bay ngược, hướng về phía sau mà chạy như điên. Không ngờ bỏ qua tất cả thủ hạ, dùng tốc độ cao nhất đào tẩu.

Vương Tam Tinh Thánh tộc xuất hiện, tin tức này phải hồi báo gia tộc!

Cho dù chết nhiều người như vậy cũng đáng! Chỉ cần mình có thể truyền tin tức này trở về, tất cả đều đáng!

Đàm Đàm cười ha ha: "Các ngươi vũ nhục nhân cách ta, còn muốn đi!"

Vị chí tôn này mới chạy được bốn năm mươi trượng, chỉ nghe thấy đằng sau thanh âm ba ba bịch bịch không ngừng vang lên, tiếp đó vù một tiếng, sau lưng có người đuổi tới.

Dưới tình thế cấp bách, hét lớn: "Tam Tinh...."

Tuy biết rõ người ở cửa thông đạo không nghe được, nhưng vẫn muốn tận hết sức lực, vạn nhất có thể nghe được thì sao?

Thanh âm còn chưa dứt, một cỗ áp lực như đại sơn lăng không ập tới, Đàm Đàm phi thân tới, khí tức lăng lệ, khóa chặt toàn thân đối phương. Phía sau, tất cả cao thủ Lan gia giờ phút này đều chết oan chết uổng!

Đàm Đàm nhảy tới, vị chí tôn này xuất quyền, nhưng quyền bị túm chặt, xuất cước, cước bị khóa cứng, ra sức rống lên một tiếng, muốn tự bạo bỏ mình. Lại bị Đàm Đàm hung hăng đánh mọt quyền vào tiểu phúc, đánh tan toàn bộ nguyên khí.

Ngay sau đó, nắm cổ hắn nhấc bổng lên, mỉm cười: "Có muốn chết minh bạch không?"

Vị chí tôn này nhìn hắn chằm chằm, khàn giọng nói: "Thỉnh giáo!"

Hắn thật sự không rõ, vị Vương Thánh tộc này vì sao lại đột nhiên tìm đám người mình kiếm chuyện? Không có lý do a.

"Các ngươi muốn đi bắt nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ, ta liền giết ngươi...." Đàm Đàm cười quái dị: "Nói cho ngươi biết một đại bí mật. Cửu Kiếp kiếm, chính là sư huynh ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK