Đang ở trước mắt bao người, thân thể Tô Vân Thành cùng Niếp Tiềm Long dần dần biến mất, từ dưới thân mãi cho đến trên người, chậm chạp biến mất, có thể tinh tường thấy được mặt mũi hai người đầy kinh hãi.
Còn có sự hối hận.
Nhưng ở trong quá trình này một chữ cũng không có nói được. Tất cả ai biết được thực lực hai người kia cũng không tự chủ được mà run run.
Chỉ thấy tay Quỳnh Hoa Đại Để ở trên không trung khẽ vẫy 1 cái, ngay sau đó lại thấy hai tay chà xát, không biết là chà xát cái gì nhưng thấy không trung nhộn nhạo lên một trận rung động.
Phía dưới, mọi người cũng yên lặng như tờ, bao gồm cả đám người Cửu Để Nhất Hậu là nhân vật đương đại tuyệt thế cường giả cũng không ngoại lệ.
Nhất là người vẫn cùng Quỳnh Hoa Đại Đế đối nghịch như Trung Cực Thiên Vô Tình Thiên Để Túy Vô Tỉnh, cùng Xích Bắc Thiên Viêm Dương Thiên Để Long Ảnh Huyễn, cả 2 cũng cảm giác được trên sống lưng một cỗ lãnh khí thẳng thăng lên.
Bởi vỉ hai vị Thiên Để rõ ràng phát hiện ra: Vị Quỳnh Hoa Đại Đế này vân bất hiện sơn bất lộ thủy, một đường ẩn nhân, nhưng kỳ thật tu vi hiển nhiên đã hơn bản thân hai người mình, thậm chí là đã vượt qua bản thân không ít!
Từ trận chiến này mà nói, Quỳnh Hoa Đại Đế triển lộ ra thực lực kinh người, quả thực không kém Đông Hoàng cùng Yêu Hậu là bao!
Trong thiên hạ, lại vừa xuất hiện một vị yêu nghiệt như vậy!
Đang ở trước mặt vô số người bao người, Quỳnh Hoa Đại Đế nhất phái thong dong trong, giở tay nhấc chân mà đã đạt đến chí cực mỹ lệ cảnh giới, đem bốn địch nhân Vương giả cấp cường đại dị thường trong nháy mắt mai một ở trong vô hỉnh.
Trước ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú, sinh mệnh bốn cao thủ lúc trước còn dị thường sinh động cho tới lớn lối cứ như vậy biến mất, nhưng không chút nào làm cho người ta có cảm giác tàn khốc, ngược lại tràn đầy sự phiền muộn.
Mà dưới loại tình huống này trên dưới một lòng buồn bã, Quỳnh Hoa Đại Để vẻ mặt như ngày tận thế, đứng chắp tay, đối mặt thương sinh, mặt đối với thiên hạ.
Bực này phong thái tuyệt thể vô song siêu dật này trong nháy mắt đã đưa tới thanh âm hoan hô như núi thở biển gầm của dân chúng Mặc Vân Thiên.
"Quỳnh Hoa Đại Đe! Quỳnh Hoa Đại Đe!",
"Mặc Vân Quỳnh Hoa, thiên hạ vô song!"
Ở một mảnh núi thở dào dạc, biển thét gầm lên, Quỳnh Hoa Đại Đế trên mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên, không quan tâm hơn thua mà đối diện thiên hạ.
Tựa hồ hết thảy lúc trước cũng không phải là khảo nghiệm, chẳng qua là chuyên bé nhỏ không đáng kể mà thôi!
Như thế mà thôi, không đáng giá nhắc tới!
Lần này người điều khiển chương trình đại điển là Mặc Vân Thiên nguyên lão Mộc Thiên Lan giờ phút này trong lòng cũng là vô hạn khiếp sợ, ở trong lòng hắn biết rõ thực lực của Tạ Đan Quỳnh, thành thật không thể nào có thực lực như vậy, Nếu như không ngày đó khi đối chiến Nguyên Thiên Hạn nơi nào cần lao lực như vậy?
Mà bốn người mới vừa xuất hiện kia, Mộc Thiên Lan cũng biết, bốn người kia cũng là tuyệt thể cường giả, tiêu chuẩn Vương giả tầng thứ thực lực, cố nhiên so sánh với Nguyên Thiên Hạn thì vân không thể so sánh nổi nhưng cùng Thất Tinh hộ vệ thì không kém.
Siêu cường giả như vậy ở trước mặt Tạ Đan Quỳnh lại như là gà đất chó cảnh vậy, hoàn toàn không chịu nổi một kích, trong nháy mắt tiếp xúc bị diệt.
Đây là thực lực cường hãn bực nào chứ!
Hình tượng quang huy vạn trượng vô địch như vậy ở trong đại điển lên ngôi lần này xuất hiện, quả thực chính là vì phù hợp cho siêu cấp thần tượng ra đời, hơn nữa còn là chúa tể Mặc Vân Thiên!
Tuyệt đối có thể đem nỗi lo Mặc Vân Thiên đà từng bị thiên ma thống trị lúc trước quét sạch!
Mộc Thiên Lan giờ phút này trong lòng há có thể không phấn chấn?
Phần phấn chấn này thậm chí làm cho hắn quên mất Tạ Đan Quỳnh tại sao lại có tu vi mạnh mẻ như thể.
Bởi vì, đối với việc trước mắt cái đó đã không trọng yếu nữa!
Hắn tự nhiên không biết, Quỳnh Hoa Đại Đế trước mắt cũng không phải là Tạ Đan Quỳnh mà là Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn danh chấn thiên hạ. Càng thêm không biết, Đông Hoàng vì hoàn toàn tạo cho Quỳnh Hoa Đại Để uy danh mà mới vừa rồi cơ hồ là đã ra hết toàn lực.
Nhất phương chẳng qua là cho là đối mặt với một hậu sinh tiểu tử Quỳnh Hoa Đại Đế nên trong lòng còn có chút khinh thị,; 1 phương kia thì kì thực tu vi hơn đối phương rất nhiều mà ra trận với lực lượng lớn nhất.
Nhìn quanh cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, ngoài Duy Ngã Thánh Quân ra, Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn là đương thời vô địch thủ, đà vài ngàn năm chưa từng chân chính xuất thủ, giờ phút này dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, thiên hạ ai làm được?! (
Trận chiến đấu này từ khi vừa mới bắt đầu cũng đà nhất định, chính là một cuộc một phương diện giày xéo đối phương!
Ngay cả khi bọn họ cuối cùng rốt cục tỉnh ngộ tu vi của Quỳnh Hoa Đại Đế đã không phải là bọn họ đủ khả năng đối kháng, thậm chí mơ hồ phát giác ra người đối diện kia rốt cuộc là người nào nhưng đã quá muộn. Bất kể là khí thể hay là chiến lực cũng đà bị tước nhược đi không chỉ một tầng, thậm chí ngay cả nói ra thân phận người nọ cũng là chuyên hy vọng xa vời.
"Xin mời Quỳnh Hoa bệ hạ lên ngôi!" Mộc Thiên Lan lúc này thanh âm cũng đang run rẩy, không là bởi vì sợ hãi, mà là kích động.
Tất cả mọi người cho là, lần này, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ biến cố gì nữa.
Ngay cả có một số tên không có mắt khiêu khích thì dưới tay Đại Đế có thể làm gì đây?
Không ngoài tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Tuy nhiên vừa lúc đó, một cái thanh âm đột ngột vang lên nói: "Chờ một chút."
Chờ một chút?!
Cái thanh âm này nói rất nhẹ, âm lượng tựa hồ cũng không cao lắm, nhưng, hết lần này tới lần khác tất cả mọi người rõ ràng nghe được. Hơn nữa, theo ba chữ kia xuất hiện, mọi người trong lòng đột nhiên có cảm giác gần như chắc hẳn phải vậy: Quả thật hẳn là nên chờ một chút.
Đây là tinh thần đầu độc lực cường đại!
Trong nháy mắt, cũng chỉ dùng ba chữ đơn giản mà thôi nhưng cũng đã tạo thành sự ảnh hưởng với trăm vạn người!
Người này cường độ tinh thần lực kinh khủng cỡ nào?
Trên không trung, "Quỳnh Hoa Đại Đế" khẽ nghiêng đầu, yên lặng nhìn lên tầng mây, trên khuôn mặt vốn một đường tới nay thủy chung bình thản không gợn sóng lúc này rốt cục đã hiện ra sự ngưng trọng.
Một cái thanh âm ôn hòa nói: "Quỳnh Hoa Đại Đế lên ngôi, chính là việc trọng đại, ta là vô luận như thế nào cũng phải tới chúc mừng."
Theo cái thanh âm ôn hòa này một cái thân ảnh không nhiễm một hạt bụi trắng như tuyết xuất hiện ở trên trời cao, rồi lại tựa như thật tựa như huyễn, tựa như là chân thật rồi lại không nắm bắt được.
Người tới mặt mũi anh tuấn, khí chất siêu nhiên, tiêu sái xuất trần tới cực điểm, cứ như vậy đứng ở trên không trung như đi dạo trong thúy trúc vậy.
Tràn đầy sự thanh thản.
Trong ánh mắt của hắn không có nửa điểm phong mang, tràn đầy vẻ thân mật ôn hòa, làm cho người ta như cây khô gặp gió xuân, vừa thấy đã quý muốn kết giao. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Người này thoạt nhìn tuổi tựa hồ cũng không lớn, nhưng làm cho người ta có cảm giác như đã tồn tại trên thế giới này trăm triệu năm rồi.
Hơn nữa người này thân ảnh tràn đầy hư ảo, không thành thật, tựa hồ cũng không thuộc về cái thế giới này...
Ánh mắt của hắn ôn hòa nhìn Quỳnh Hoa Đại Đế trên không trung làm như hoàn toàn không chứa nửa phân địch ý, mỉm cười nói: "Tạ huynh, tiểu đệ có ý muốn lãnh giáo một phen, có thể hay không?"
Từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cửu Đế Nhất Hậu bên trong chợt nghe lời ấy thỉ mọi người tất cả đều ngạc nhiên.
Bởi vì, người này xuất hiện, không thể nghi ngờ tỏ vẻ tu vi cường đại vô cùng kinh người nhưng không có bất kỳ người nào biết được người này rốt cuộc là người nào. Không có ai đà từng thấy qua.
Thậm chí ngay cả tin đồn cũng chưa từng có một nhân vật như vậy.
Có thể là nhân vật xuất sắc như vậy làm sao lại không có danh tiếng gì như vậy?
Không, còn có một người biết người này là ai vậy.
Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn biết người này là ai!
Tuyết Lệ Hàn nhìn cái người này đột nhiên xuất hiện thì trong mắt thần sắc nhanh chóng giật mình, nhưng ngay sau đó đã khôi phục vẻ ôn văn nhĩ nhã nhất quán ôn tồn nói: "Các hạ cao minh, chỉ sợ Bổn đế cũng không phải là đối thủ..."
Người nọ ha ha cười một tiếng, hết sức tiêu sái khí độ nói: "Tạ huynh thật sự là quá khiêm nhường, mới vừa rồi ra tay, dõi mắt cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, lại có mấy người dám nói mình có thể tiếp được. Tại hạ bất quá nhất thời thấy cái mình thích là thèm, vọng tưởng lành giáo một hai, kính xin Tạ huynh ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình mới đúng..."
Tuyết Lệ Hàn hơi bất đắc dĩ nở nụ cười rồi khẽ nghiêng đầu, nói: "người nên xin hạ thủ lưu tỉnh chỉ sợ là Bổn đế mới phải."
Ở trong nháy mắt đó, trong ánh mắt của Tuyết Lệ Hàn khắc sâu nỗi đau đớn. Một ít tia cừu hận khắc sâu bị vững vàng che dấu.
Trước mắt người này, hoặc là có thể dấu diếm được thiên hạ mọi người, nhưng duy chỉ có không thể gạt được Tuyết Lệ Hàn!
Vân Thượng Nhân!
Người trước mắt chính là người được công nhận là Thiên Khuyết đệ nhất nhân - - - Vân Thượng Nhân!
Tuyết Lệ Hàn trong cả đời cùng Vân Thượng Nhân giao thủ không dưới trăm ngàn lần, đối với thủ đoạn của Vân Thượng Nhân không người nào có thể rõ ràng hớn'.
Cho nên, giờ phút này Vân Thượng Nhân mặc dù tự thân dung mạo hoàn toàn thay đổi, không còn hình dạng cũ nữa nhưng Tuyết Lệ Hàn vẫn nhận ra được.
Cái này vốn là diện mạo mà Vân Thượng Nhân đã sử dụng qua.
Diện mạo này Vân Thượng Nhân đã sử dụng cùng Tuyết Lệ Hàn và Tử Hào đại chiến, cuối cùng ba bại đều bị thương! Trận chiến ấy, thảm thiết chí cực làm cho Tuyết Lệ Hàn cơ hồ bỏ mạng, do đó vẫn khắc cốt minh tâm, làm sao Tuyết Lệ Hàn có thể quên được diện mạo ghê tởm này chứ?
Ngay cả sau đó hơn mười vạn năm Vân Thượng Nhân cũng không có xuất hiện nhưng ở trong lòng Tuyết Lệ Hàn thủy chung vân rõ mồn một trước mắt, khắc sâu vào trong lòng!
Hoặc là phải nói... thân ảnh này cũng không phải chân chánh là Vân Thượng Nhân, bất quá là một đạo phân thân chiểu hình của Thánh Quân Vân Thượng Nhân mà thôi, mặc dù là phân thân chiểu hình nhưng thực lực đã đạt đến trình độ như Cửu Đế Nhất Hậu rồi.
Nhưng thủy chung đây chỉ là một cái bóng hư ảo, Vân Thượng Nhân chân thật đang ra mười vạn dăm.
Mặc dù như thể, cái bóng này ở chỗ này vẫn lộ ra vẻ chân thật, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ sự hư ảo nào.
Tuyết Lệ Hàn trong lòng không biết là suy nghĩ cái gì mà thở ra một hơi, hơi thở từ trong miệng mũi nhẹ nhàng phun ra.
Bản thân hiện giai kì thực là chiếm cứ ưu thế tương đối: Ta đã nhận ra thân phận đối phương, đó chính là phân thân chiểu hình của Vân Thượng Nhân; chắc là Vân Thượng Nhân tự cho là nắm chắc một kích hoàn toàn đánh bại được mình nên rốt cục không nhịn được tự mình xuất thủ.
Điều này cũng biểu lộ... Vân Thượng Nhân đối với vị tân nhậm Mặc Vân Thiên Để này có sự cố kỵ; hắn hẳn là vô luận như thế nào cũng không cho phép Tạ Đan Quỳnh chân chính lên ngôi trở thành Mặc Vân Thiên Đế, cho nên mới phải không tiếc mạo hiểm, không kiêng ky tự mình xuất thủ!
Tuyết Lệ Hàn đáy lòng thở dài: Ngươi ngay cả có tâm tư này, đáng tiếc là người định không bằng trời định, ngay cả là phân thân của ngươi tự mình xuất thủ cũng đã không cách nào ngăn cản. Bởi vì ngươi không biết người ngươi đối mặt... Rốt cuộc là người nào!
Còn có sự hối hận.
Nhưng ở trong quá trình này một chữ cũng không có nói được. Tất cả ai biết được thực lực hai người kia cũng không tự chủ được mà run run.
Chỉ thấy tay Quỳnh Hoa Đại Để ở trên không trung khẽ vẫy 1 cái, ngay sau đó lại thấy hai tay chà xát, không biết là chà xát cái gì nhưng thấy không trung nhộn nhạo lên một trận rung động.
Phía dưới, mọi người cũng yên lặng như tờ, bao gồm cả đám người Cửu Để Nhất Hậu là nhân vật đương đại tuyệt thế cường giả cũng không ngoại lệ.
Nhất là người vẫn cùng Quỳnh Hoa Đại Đế đối nghịch như Trung Cực Thiên Vô Tình Thiên Để Túy Vô Tỉnh, cùng Xích Bắc Thiên Viêm Dương Thiên Để Long Ảnh Huyễn, cả 2 cũng cảm giác được trên sống lưng một cỗ lãnh khí thẳng thăng lên.
Bởi vỉ hai vị Thiên Để rõ ràng phát hiện ra: Vị Quỳnh Hoa Đại Đế này vân bất hiện sơn bất lộ thủy, một đường ẩn nhân, nhưng kỳ thật tu vi hiển nhiên đã hơn bản thân hai người mình, thậm chí là đã vượt qua bản thân không ít!
Từ trận chiến này mà nói, Quỳnh Hoa Đại Đế triển lộ ra thực lực kinh người, quả thực không kém Đông Hoàng cùng Yêu Hậu là bao!
Trong thiên hạ, lại vừa xuất hiện một vị yêu nghiệt như vậy!
Đang ở trước mặt vô số người bao người, Quỳnh Hoa Đại Đế nhất phái thong dong trong, giở tay nhấc chân mà đã đạt đến chí cực mỹ lệ cảnh giới, đem bốn địch nhân Vương giả cấp cường đại dị thường trong nháy mắt mai một ở trong vô hỉnh.
Trước ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú, sinh mệnh bốn cao thủ lúc trước còn dị thường sinh động cho tới lớn lối cứ như vậy biến mất, nhưng không chút nào làm cho người ta có cảm giác tàn khốc, ngược lại tràn đầy sự phiền muộn.
Mà dưới loại tình huống này trên dưới một lòng buồn bã, Quỳnh Hoa Đại Để vẻ mặt như ngày tận thế, đứng chắp tay, đối mặt thương sinh, mặt đối với thiên hạ.
Bực này phong thái tuyệt thể vô song siêu dật này trong nháy mắt đã đưa tới thanh âm hoan hô như núi thở biển gầm của dân chúng Mặc Vân Thiên.
"Quỳnh Hoa Đại Đe! Quỳnh Hoa Đại Đe!",
"Mặc Vân Quỳnh Hoa, thiên hạ vô song!"
Ở một mảnh núi thở dào dạc, biển thét gầm lên, Quỳnh Hoa Đại Đế trên mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên, không quan tâm hơn thua mà đối diện thiên hạ.
Tựa hồ hết thảy lúc trước cũng không phải là khảo nghiệm, chẳng qua là chuyên bé nhỏ không đáng kể mà thôi!
Như thế mà thôi, không đáng giá nhắc tới!
Lần này người điều khiển chương trình đại điển là Mặc Vân Thiên nguyên lão Mộc Thiên Lan giờ phút này trong lòng cũng là vô hạn khiếp sợ, ở trong lòng hắn biết rõ thực lực của Tạ Đan Quỳnh, thành thật không thể nào có thực lực như vậy, Nếu như không ngày đó khi đối chiến Nguyên Thiên Hạn nơi nào cần lao lực như vậy?
Mà bốn người mới vừa xuất hiện kia, Mộc Thiên Lan cũng biết, bốn người kia cũng là tuyệt thể cường giả, tiêu chuẩn Vương giả tầng thứ thực lực, cố nhiên so sánh với Nguyên Thiên Hạn thì vân không thể so sánh nổi nhưng cùng Thất Tinh hộ vệ thì không kém.
Siêu cường giả như vậy ở trước mặt Tạ Đan Quỳnh lại như là gà đất chó cảnh vậy, hoàn toàn không chịu nổi một kích, trong nháy mắt tiếp xúc bị diệt.
Đây là thực lực cường hãn bực nào chứ!
Hình tượng quang huy vạn trượng vô địch như vậy ở trong đại điển lên ngôi lần này xuất hiện, quả thực chính là vì phù hợp cho siêu cấp thần tượng ra đời, hơn nữa còn là chúa tể Mặc Vân Thiên!
Tuyệt đối có thể đem nỗi lo Mặc Vân Thiên đà từng bị thiên ma thống trị lúc trước quét sạch!
Mộc Thiên Lan giờ phút này trong lòng há có thể không phấn chấn?
Phần phấn chấn này thậm chí làm cho hắn quên mất Tạ Đan Quỳnh tại sao lại có tu vi mạnh mẻ như thể.
Bởi vì, đối với việc trước mắt cái đó đã không trọng yếu nữa!
Hắn tự nhiên không biết, Quỳnh Hoa Đại Đế trước mắt cũng không phải là Tạ Đan Quỳnh mà là Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn danh chấn thiên hạ. Càng thêm không biết, Đông Hoàng vì hoàn toàn tạo cho Quỳnh Hoa Đại Để uy danh mà mới vừa rồi cơ hồ là đã ra hết toàn lực.
Nhất phương chẳng qua là cho là đối mặt với một hậu sinh tiểu tử Quỳnh Hoa Đại Đế nên trong lòng còn có chút khinh thị,; 1 phương kia thì kì thực tu vi hơn đối phương rất nhiều mà ra trận với lực lượng lớn nhất.
Nhìn quanh cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, ngoài Duy Ngã Thánh Quân ra, Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn là đương thời vô địch thủ, đà vài ngàn năm chưa từng chân chính xuất thủ, giờ phút này dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, thiên hạ ai làm được?! (
Trận chiến đấu này từ khi vừa mới bắt đầu cũng đà nhất định, chính là một cuộc một phương diện giày xéo đối phương!
Ngay cả khi bọn họ cuối cùng rốt cục tỉnh ngộ tu vi của Quỳnh Hoa Đại Đế đã không phải là bọn họ đủ khả năng đối kháng, thậm chí mơ hồ phát giác ra người đối diện kia rốt cuộc là người nào nhưng đã quá muộn. Bất kể là khí thể hay là chiến lực cũng đà bị tước nhược đi không chỉ một tầng, thậm chí ngay cả nói ra thân phận người nọ cũng là chuyên hy vọng xa vời.
"Xin mời Quỳnh Hoa bệ hạ lên ngôi!" Mộc Thiên Lan lúc này thanh âm cũng đang run rẩy, không là bởi vì sợ hãi, mà là kích động.
Tất cả mọi người cho là, lần này, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ biến cố gì nữa.
Ngay cả có một số tên không có mắt khiêu khích thì dưới tay Đại Đế có thể làm gì đây?
Không ngoài tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Tuy nhiên vừa lúc đó, một cái thanh âm đột ngột vang lên nói: "Chờ một chút."
Chờ một chút?!
Cái thanh âm này nói rất nhẹ, âm lượng tựa hồ cũng không cao lắm, nhưng, hết lần này tới lần khác tất cả mọi người rõ ràng nghe được. Hơn nữa, theo ba chữ kia xuất hiện, mọi người trong lòng đột nhiên có cảm giác gần như chắc hẳn phải vậy: Quả thật hẳn là nên chờ một chút.
Đây là tinh thần đầu độc lực cường đại!
Trong nháy mắt, cũng chỉ dùng ba chữ đơn giản mà thôi nhưng cũng đã tạo thành sự ảnh hưởng với trăm vạn người!
Người này cường độ tinh thần lực kinh khủng cỡ nào?
Trên không trung, "Quỳnh Hoa Đại Đế" khẽ nghiêng đầu, yên lặng nhìn lên tầng mây, trên khuôn mặt vốn một đường tới nay thủy chung bình thản không gợn sóng lúc này rốt cục đã hiện ra sự ngưng trọng.
Một cái thanh âm ôn hòa nói: "Quỳnh Hoa Đại Đế lên ngôi, chính là việc trọng đại, ta là vô luận như thế nào cũng phải tới chúc mừng."
Theo cái thanh âm ôn hòa này một cái thân ảnh không nhiễm một hạt bụi trắng như tuyết xuất hiện ở trên trời cao, rồi lại tựa như thật tựa như huyễn, tựa như là chân thật rồi lại không nắm bắt được.
Người tới mặt mũi anh tuấn, khí chất siêu nhiên, tiêu sái xuất trần tới cực điểm, cứ như vậy đứng ở trên không trung như đi dạo trong thúy trúc vậy.
Tràn đầy sự thanh thản.
Trong ánh mắt của hắn không có nửa điểm phong mang, tràn đầy vẻ thân mật ôn hòa, làm cho người ta như cây khô gặp gió xuân, vừa thấy đã quý muốn kết giao. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Người này thoạt nhìn tuổi tựa hồ cũng không lớn, nhưng làm cho người ta có cảm giác như đã tồn tại trên thế giới này trăm triệu năm rồi.
Hơn nữa người này thân ảnh tràn đầy hư ảo, không thành thật, tựa hồ cũng không thuộc về cái thế giới này...
Ánh mắt của hắn ôn hòa nhìn Quỳnh Hoa Đại Đế trên không trung làm như hoàn toàn không chứa nửa phân địch ý, mỉm cười nói: "Tạ huynh, tiểu đệ có ý muốn lãnh giáo một phen, có thể hay không?"
Từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cửu Đế Nhất Hậu bên trong chợt nghe lời ấy thỉ mọi người tất cả đều ngạc nhiên.
Bởi vì, người này xuất hiện, không thể nghi ngờ tỏ vẻ tu vi cường đại vô cùng kinh người nhưng không có bất kỳ người nào biết được người này rốt cuộc là người nào. Không có ai đà từng thấy qua.
Thậm chí ngay cả tin đồn cũng chưa từng có một nhân vật như vậy.
Có thể là nhân vật xuất sắc như vậy làm sao lại không có danh tiếng gì như vậy?
Không, còn có một người biết người này là ai vậy.
Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn biết người này là ai!
Tuyết Lệ Hàn nhìn cái người này đột nhiên xuất hiện thì trong mắt thần sắc nhanh chóng giật mình, nhưng ngay sau đó đã khôi phục vẻ ôn văn nhĩ nhã nhất quán ôn tồn nói: "Các hạ cao minh, chỉ sợ Bổn đế cũng không phải là đối thủ..."
Người nọ ha ha cười một tiếng, hết sức tiêu sái khí độ nói: "Tạ huynh thật sự là quá khiêm nhường, mới vừa rồi ra tay, dõi mắt cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, lại có mấy người dám nói mình có thể tiếp được. Tại hạ bất quá nhất thời thấy cái mình thích là thèm, vọng tưởng lành giáo một hai, kính xin Tạ huynh ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình mới đúng..."
Tuyết Lệ Hàn hơi bất đắc dĩ nở nụ cười rồi khẽ nghiêng đầu, nói: "người nên xin hạ thủ lưu tỉnh chỉ sợ là Bổn đế mới phải."
Ở trong nháy mắt đó, trong ánh mắt của Tuyết Lệ Hàn khắc sâu nỗi đau đớn. Một ít tia cừu hận khắc sâu bị vững vàng che dấu.
Trước mắt người này, hoặc là có thể dấu diếm được thiên hạ mọi người, nhưng duy chỉ có không thể gạt được Tuyết Lệ Hàn!
Vân Thượng Nhân!
Người trước mắt chính là người được công nhận là Thiên Khuyết đệ nhất nhân - - - Vân Thượng Nhân!
Tuyết Lệ Hàn trong cả đời cùng Vân Thượng Nhân giao thủ không dưới trăm ngàn lần, đối với thủ đoạn của Vân Thượng Nhân không người nào có thể rõ ràng hớn'.
Cho nên, giờ phút này Vân Thượng Nhân mặc dù tự thân dung mạo hoàn toàn thay đổi, không còn hình dạng cũ nữa nhưng Tuyết Lệ Hàn vẫn nhận ra được.
Cái này vốn là diện mạo mà Vân Thượng Nhân đã sử dụng qua.
Diện mạo này Vân Thượng Nhân đã sử dụng cùng Tuyết Lệ Hàn và Tử Hào đại chiến, cuối cùng ba bại đều bị thương! Trận chiến ấy, thảm thiết chí cực làm cho Tuyết Lệ Hàn cơ hồ bỏ mạng, do đó vẫn khắc cốt minh tâm, làm sao Tuyết Lệ Hàn có thể quên được diện mạo ghê tởm này chứ?
Ngay cả sau đó hơn mười vạn năm Vân Thượng Nhân cũng không có xuất hiện nhưng ở trong lòng Tuyết Lệ Hàn thủy chung vân rõ mồn một trước mắt, khắc sâu vào trong lòng!
Hoặc là phải nói... thân ảnh này cũng không phải chân chánh là Vân Thượng Nhân, bất quá là một đạo phân thân chiểu hình của Thánh Quân Vân Thượng Nhân mà thôi, mặc dù là phân thân chiểu hình nhưng thực lực đã đạt đến trình độ như Cửu Đế Nhất Hậu rồi.
Nhưng thủy chung đây chỉ là một cái bóng hư ảo, Vân Thượng Nhân chân thật đang ra mười vạn dăm.
Mặc dù như thể, cái bóng này ở chỗ này vẫn lộ ra vẻ chân thật, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ sự hư ảo nào.
Tuyết Lệ Hàn trong lòng không biết là suy nghĩ cái gì mà thở ra một hơi, hơi thở từ trong miệng mũi nhẹ nhàng phun ra.
Bản thân hiện giai kì thực là chiếm cứ ưu thế tương đối: Ta đã nhận ra thân phận đối phương, đó chính là phân thân chiểu hình của Vân Thượng Nhân; chắc là Vân Thượng Nhân tự cho là nắm chắc một kích hoàn toàn đánh bại được mình nên rốt cục không nhịn được tự mình xuất thủ.
Điều này cũng biểu lộ... Vân Thượng Nhân đối với vị tân nhậm Mặc Vân Thiên Để này có sự cố kỵ; hắn hẳn là vô luận như thế nào cũng không cho phép Tạ Đan Quỳnh chân chính lên ngôi trở thành Mặc Vân Thiên Đế, cho nên mới phải không tiếc mạo hiểm, không kiêng ky tự mình xuất thủ!
Tuyết Lệ Hàn đáy lòng thở dài: Ngươi ngay cả có tâm tư này, đáng tiếc là người định không bằng trời định, ngay cả là phân thân của ngươi tự mình xuất thủ cũng đã không cách nào ngăn cản. Bởi vì ngươi không biết người ngươi đối mặt... Rốt cuộc là người nào!