Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Dương hiểu rõ Mạnh Siêu Nhiên mặc dù nói không khách khí như thế nhưng đã minh bạch ý của mình. Có những lời này của hắn thì Đàm Đàm chắc chắn sẽ bình yên vô sự rồi.

Khi băng qua sơn môn, đám đệ tử canh cổng thấy Mạnh Siêu Nhiên mặt mũi âm trầm lạnh lẽo, một thân tựa như bao thuốc nổ sắp nổ tung thì đến hỏi cũng không dám hỏi một câu mà trực tiếp để hai người đi qua.

Ô Vân Lương đã đứng chờ ngoài cửa.

Hôm nay, toàn bộ các đệ tử trong môn đều đã đi Tỏa Vân Phong để khảo nghiệm. Đây chính là chút thủ đoạn của Ô Vân Lương để vì Sở Dương sáng tạo nên một cái hoàn cảnh bí mật!

Nhìn thấy Ô Vân Lương, Mạnh Siêu Nhiên ánh mắt phát lạnh, nhưng lại chưa nói gì cả.

Ô Vân Lương cười khổ một tiếng, một câu cũng không có nhiều lời chỉ nói cộc lốc: "Đi theo ta.", rồi quay người dẫn đường.

Một đường vào trong đại điện, tới khi băng qua bàn thờ tổ tiên thì Ô Vân Lương khẽ vươn tay mở ra một cơ quan bí mật rồi dẫn theo hai người Sở Dương đi vào.

Một đường quanh co dốc xuống, tựa hồ đang đi thật sâu vào trong lòng núi thì bỗng xuất hiện một cái đại điện hùng vĩ. Phía trước của đại điện này có một cái cửa đá do ngọc xanh đẽo thành.

Nhiệt độ ở đây đã cực kỳ băng hàn.

"Ta và sư phụ ngươi sẽ ở đây chờ. Ở Thất âm hội tụ chi địa mỗi lần chỉ có thể một người đi vào mà thôi. Mình ngươi đi đi, có thể có bao nhiêu thu hoạch thì đành trông vào bản thân ngươi rồi. Qua cánh cửa này đi thẳng tới, liên tiếp qua bảy cánh cửa như vậy sẽ đến Thất âm hội tụ chi địa! Nhớ kỹ, nếu cảm thấy không thể thừa nhận cái lạnh trong này thì phải lập tức lui ra ngoài, ngàn vạn lần không được cố đấm ăn xôi!"

Sở Dương gật gật đầu đáp ứng một tiếng rồi ngẩng cao đầu nhìn lên cánh cửa ngọc cao lớn, trong mắt lóe lên ánh sắc bén.

Trong đan điền nảy lên sự kích động, tựa hồ như đã cảm thấy cái gì đó mà Cửu Kiếp kiếm đột nhiên bắt đầu kịch liệt xoay tròn tựa phiên giang đảo hải. Giống như là một đứa bé đạt được món đồ yêu thích mà tung tăng hoan hô ríu rít như chim sẻ!

Nhìn theo Sở Dương đẩy cánh cửa đi vào, Ô Vân Lương cùng Mạnh Siêu Nhiên sóng vai nhau mà đứng, cả hai ai cũng đều không nói gì. Sau nửa ngày thì Mạnh Siêu Nhiên mới trầm giọng nói: "Đại sư huynh, huynh có biết Sở Dương là ai không?"

Ô Vân Lương trầm mặc, không nói gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Sở Dương, khi hắn mới ba tháng tuổi thì đệ đã nhặt được hắn về, ngày ngày ở bên hắn, từng chút từng chút chăm bẵm hắn lớn lên, đã bao nhiêu năm nay cũng đều như vậy. Nói đệ là sư phụ hắn cũng còn không chính xác bằng nói đệ chính là phụ thân, là mẹ của hắn nữa!"

"Tên của hắn cũng là do đệ đặt… Sở Dương, nắng sớm, bình minh tỏa nắng – đây chính là đại biểu hi vọng lớn nhất của cả cuộc đời đệ! Đại sư huynh, huynh hiểu rồi chứ?"

"Ta hiểu." Ô Vân Lương thở dài nặng nề.

"Huynh chưa hiểu!" Mạnh Siêu Nhiên đang ảm đạm đứng tại chỗ bỗng đột nhiên quay người, không hề báo trước thẳng tay nện một quyền vào mặt Ô Vân Lương. Phốc một tiếng, thân hình Ô Vân Lương bật ngửa ra sau, không ngờ lại không kêu ca tiếng nào.

Mạnh Siêu Nhiên không chút lưu tình tiếp tục bay lên tung theo một cước, hung hăng đá vào bụng Ô Vân Lương đem thân hình hắn quăng đánh phịch một cái xuống đất, sau đó lại hạ cánh xuống cưỡi trên ngực vị chưởng môn này mà đấm như mưa rào vào hắn.

Âm thanh quyền đấm cước đá bôm bốp vang lên, cả hai người đều là không thốt lên câu nào mà cứ thế ở tại chỗ cách sâu hơn mười trượng dưới lòng đất này, Thiên Ngoại Lâu Mạnh Siêu Nhiên đè chưởng môn sư huynh của mình ra hung hăng đánh một trận thống khoái đầm đìa!

Ô Vân Lương từ đầu đến cuối không đánh trả cũng không hề lên tiếng. Mãi cho tới khi Mạnh Siêu Nhiên đấm cho hắn hơn một trăm quả xong dừng lại thì vị tông chủ Thiên Ngoại Lâu này khuôn mặt đã sưng phù như đầu heo, toàn thân cũng tràn đầy các vết tím bầm.

"Lão đệ... Đây mới là tính tình của ngươi a! Hai mươi năm rồi, ca ca rốt cục cũng được nhìn thấy ngươi nổi điên một lần a, những năm này ngươi cứ mãi lạnh tanh như vậy khiến ta thật khó chịu hết sức… ha ha ha, khục..." Ô Vân Lương nằm xoài trên mặt đất ho một tiếng, nói: "Vì thế, bị ngươi đánh một trận như vậy, kể cả có ác hơn một chút, nhiều hơn một chút, cũng đáng! Ta thật sự rất vui a!"

"Nếu Sở Dương xảy ra chuyện, đệ sẽ giúp huynh mỗi ngày đều cảm thấy rất vui rất vui! Mỗi ngày đều cao hứng như hôm nay đấy!" Mạnh Siêu Nhiên từ trên người hắn đứng lên, thản nhiên nói.

"Lão đệ... Không chỉ có Sở Dương, ngay cả ta và ngươi chìm trong cái vòng xoáy lớn này... ai cũng không có nắm chắc còn sống sót nổi! Đây là chúng ta vận mệnh Thiên Ngoại lâu ta rồi!" Ô Vân Lương gian nan đứng lên, mới hoạt động một chút thì toàn thân đã ê ẩm nhức nhối, nhịn không được hít hà hai cái liền, càu nhàu phàn nàn: "Ngươi ngươi... Mẹ kiếp… ngươi thật đúng là một chút cũng không có lưu tình hả."

Mạnh Siêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn cánh cửa ngọc xanh biếc, sắc mặt trầm trọng lo âu, chìm vào suy tư, ánh mắt càng lúc càng phức tạp cực kỳ.

***********

Sở Dương một đường đi về phía trước, hai bên thạch bích đều cứ cách một đoạn lại có khảm một hạt châu mượt mà, phát ra ánh mờ mờ, tại sâu trong lòng đất như ở đây lại càng khiến người ta có cảm giác như mộng như ảo.

Cửu Kiếp kiếm trong đan điền xao động càng ngày càng là kịch liệt, tựa hồ như sắp gặp lại người thân đã xa cách từ lâu.

Cánh cửa ngọc thứ hai mở ra, không khí buốt giá lại tăng thêm một tầng. Nếu là người bình thường đến nơi này thì nhất định đã phải vận công để chống cự hàn khí rồi, nhưng Sở Dương cũng không hề cảm thấy chút khó chịu nào mà ngược lại toàn thân từ đầu đến chân đều cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu!

Sở Dương tâm như bàn thạch, bước chân đều đặn không chút ngập ngừng.

Cửa thứ ba!

Cửa thứ tư!

Sở Dương mỗi một bước đều đều tăm tắp, hô hấp bình ổn, điều này chứng tỏ tinh thần của hắn vẫn luôn bảo trì sự tỉnh táo như ngày thường, cũng không bị cái gọi là thiên hạ kỳ ngộ đệ nhất Cửu Kiếp kiếm làm rối loạn tâm thần.

Cánh cửa thứ năm… mở ra.

Cửa thứ sáu!

Sở Dương ánh mắt thủy chung không hề có chút biến hóa.

Đột nhiên trong ý thức hắn bỗng truyền ra một tiếng thở dài, cái kia rộng rãi khoáng khoáng lần trước đột nhiên lại xuất hiện, thở dài hư vô nói: "Bực này tâm tính, hoàn toàn chính xác có thể xứng với Cửu Kiếp kiếm! Xem ra kiếp trước đau khổ cùng với giết chóc đã đem ngươi từ một khối ngọc thô hoàn toàn mài thành một khối bảo ngọc quý giá long lanh rồi a!"

Sở Dương dưới chân không ngừng bước, trong ý thức lại tỉnh táo mà hỏi: "Ngươi là ai? Là người hay quỷ?"

Vẫn là cái thanh âm này, từ khi cuồng ngạo nói ra những lời như "Thương thiên đảo ngược" thì về sau đã chưa hề có động tĩnh gì nữa, mặc cho Sở Dương kêu gọi như thế nào cũng đều không trở ra.

Vậy mà hôm nay, dưới hoàn cảnh như thế này không ngờ lại vô thanh vô tức xuất hiện.

Nhưng khi Sở Dương hỏi ra lại như vậy thì thanh âm kia lại mai danh ẩn tích rồi. Thật lâu cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mãi đến khi Sở Dương đẩy ra cánh cửa thứ chín thì thanh âm kia mới vang lên uể oải: "Ta hiện tại rất suy yếu, mỗi một câu nói đều tạo thành tổn hại quá lớn. Sở Dương, nhanh lên một chút lấy về đoạn thứ hai Cửu Kiếp kiếm đi a."

"Đoạn thứ hai?"

"Đúng, đoạn thứ hai… thiên địa linh khí, thiên tài địa bảo, quặng rèn hiếm có vân vân... là những thứ cực kỳ cần thiết để nuôi dưỡng Cửu Kiếp kiếm... Những cái này cũng có thể khôi phục nguyên khí của ta…", thanh âm kia càng ngày càng thấp, càng ngày càng mịt mờ, tựa hồ tùy lúc sẽ tan mất trong không khí: "... Giúp ta, ta có thể giúp ngươi nghịch chuyển cái vận mệnh này..."

Thanh âm biến mất, tựa hồ đã tiêu hao hết tới giọt năng lượng cuối cùng.

HiệnSở Dương đã đứng bên ngoài cánh cửa cuối cùng, cánh cửa nằm ở nơi sâu nhất – cánh cửa ngọc thứ chín.

Bên trong rỗng tuếch, nhưng một cổ hàn khí tựa hồ có thể đem con người lập tức đông thành băng theo bốn phương tám hướng ùa vào đến, quanh thân hình Sở Dương không bao lâu đã ngưng kết một tầng sương trắng.

Cửu Kiếp kiếm trong đan điền kịch liệt rung động, cái hàn khí tựa như một dòng thủy triều vô biên vô hạn đổ như thác tràn vào trong thân thể Sở Dương, nhờ vào kinh mạch của hắn mà chảy thằng vào Cửu Kiếp kiếm...

Trọn vẹn hai canh giờ, Sở Dương một cử động khẽ cũng không có, hàn khí mãnh liệt hung hăng liên tục tràn vào thân thể hắn.

Trải qua hai canh giờ như vậy thì hàn khí rốt cục cũng yếu bớt. Sở Dương lúc này mới cảm thấy thân thể của mình đã khôi phục năng lực hành động, hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh một phen rồi hướng về phía bên trái bước ra một bước.

Lập tức đan điền hắn quặn lại, tựa hồ như đang ngăn trở hắn đi tiếp về hướng đó.

Đi về bên phải một bước thì Cửu Kiếp kiếm lại phát ra một tràn cảm xúc mừng rỡ. Khi đi thêm bảy tám bước tới bên cạnh vách đá thì Cửu Kiếp kiếm thoáng cái trầm mặc xuống, nhưng lại là kiểu trầm mặc trong lúc kích động cực kỳ!

Chính là ở chỗ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK