Mạc Khinh Vũ nghọe đầu mang theo vẻ nghịch ngợm nói: “Rất quen thuộc, giống như là huynh đã bảo muội kêu thiệt nhiều năm rồi vậy... Ha ha”.
Mạc Khinh Vũ cười nhưng Sở Dương trong lòng lại trở nên có chút trầm trọng. Hắn suy nghĩ liệu có phải do mình quá nhạy cảm hay không? Nghĩ nhiều quá hay không?
Trong phòng chợt truyền ra âm thanh rất nhỏ. Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đi vào thì chỉ thấy Đổng Vô Thương đang đứng ở một bên, còn ở giữa Tử Tà Tình đang ngồi ngay ngắn, đối diện là Bố Lưu Tình đang đứng.
Hai người có vẻ đã âm thầm giao thủ qua. Tử Tà Tình vẫn vân đạm phong khinh còn Bố Lưu Tình có chút lộ ra kiếm ý.
“Quả nhiên là cao nhân” Bố Luu Tình thở dài một tiếng nói.
Tử Tà Tình thản nhiên cười cười nói: “Đệ nhất Cửu trọng thiên... xác thực danh bất hư truyền! Bố huynh ngay cả không phải là đệ nhất nhưng cũng đứng trong số ba người đứng đầu, tuyệt không vô căn cứ!”.
Bố Lưu Tình lạnh lùng cười cười nói: “Ba người đứng đầu... ba người đứng đầu? Như vậy, ý tứ cô là cô là đệ nhất?”.
Tử Tà Tình nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Bố huynh, ông không nên so sánh với ta bởi vì...”, sau đó nàng tụ âm thành tuyến truyền tới một câu:“... Bởi vì, ta vốn không phải là người của thế giới này”.
Bố Lưu Tình vẻ mặt chấn động, lập tức trên mặt lộ ra một tia nhu hòa cười nói: “Thì ra là thế!”.
Sau khi Bố Lưu Tình tiến vào cùng Tử Tà Tình âm thầm giao thủ và bị thiệt thòi nên trong lòng không khỏi khó chịu. Hắn luôn luôn tự xưng là đứng đầu Cửu trọng thiên, hơn nữa mấy ngày trước, ngay cả người được công nhận là thiên hạ đệ nhất Pháp Tôn cũng đã bại trên tay hắn nên Bố Lưu Tình tràn đầy tin tưởng.
Thế nhưng vừa tiến vào lại rơi xuống hạ phong toàn diện, hầu như là không có lực hoàn thủ! Trong nháy mắt lòng hắn thật sự buồn nản đến mức khó có thể hình dung được.
Nhưng giờ phút này nghe Tử Tà Tình nói không phải là người thế giới này thì tâm tình trong nháy mắt liền được điều chỉnh lại. Người có thể vượt qua các vị diện hắn không thể địch nổi.
“Bố huynh đang lo lắng chuyện Cửu kiếp kiếm chủ sao?” Tử Tà Tình tiếp tục truyền âm hỏi.
Bố Lưu Tình vẻ mặt chấn động.
“Sở Dương cũng không phải là người như vậy” Tử Tà Tình thản nhiên truyền âm nói: “Ta nghĩ ta nói hẳn là sẽ làm cho ngươi tin tưởng”.
Bố Lưu Tình giật mình cười khổ nói: “Ta càm giác được các hạ nhận lời ở cạnh hắn mà tương trợ nên nhận định hắn chắc sẽ không phải là người xấu. Theo ta được biết, đến tu vi như các hạ rồi đều có thể tùy tâm mà đi?”.
Tử Tà Tình chậm rãi gật gật đầu.
“Cho nên ta từ hôm nay, sau khi đến đây đối với đồ nhi ta đã có thể an tâm rồi” Bố Lưu Tình mỉm cười nói: “Cho nên chỉ đơn thuần là một trận chiến, không có gì khác”.
Bố Lưu Tình vuốt cằm.
“Còn xin chỉ giáo của tiền bối, về bên ngoài Cửu trọng thiên...” Bố Lưu Tình tiếp tục truyền âm hỏi.
“Này... Chờ khi ngươi tới đón đồ đệ ta sẽ nói chuyện với ngươi” Tử Tà Tình ánh mắt chợt lóe lên nhìn hắn một chút rồi nói: “Thật ra ngươi chi kém không đến nửa bước nữa là thân nhập thiên ngoại thiên. Bất quá... tâm sự của ngươi nên được giải tỏa. Bằng không sau khi tiến vào thiên ngoại thiên, trong thời gian dài đó chính là tâm ma. Thiên ngoại thiên tâm ma, không thể chống đỡ”.
Bố Lưu Tình trong lòng chấn động nói: “Dạ”, thầm nghĩ, xem ra nàng cũng biết tâm nguyện trong lòng ta.
Sau đó không hề nói thêm cái gì nữa mà gật gật đầu ý bảo rồi liền thối lui hai bước. Trong phòng, loại khí thế khủng bố loáng thoáng vạn kiếm đều hiện liền cứ như vậy mà đột nhiên tiêu thất...
Bố Lưu Tình quay đầu nói: “Tiểu Vũ, ngươi trước tiên cứ ở nơi này vài ngày, chờ sư phụ xong việc sẽ trở về đón ngươi. Như thế nào?”.
Mạc Khinh Vũ hoan hô hẳn lên: “Sư phụ là người tốt!”.
Bố Lưu Tình sủng nịnh cười cười rồi nhìn Sở Dương gật gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp quát to: “Tiểu tử kia, nếu ngươi dám khinh dễ đồ nhi ta thì ta liền thiến ngươi!”.
Sở Dưong đang muốn đáp lời thì đã thấy Bố Lưu Tình hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
“Người này thực không tệ” Tử Tà Tình nhìn Sở Dương nói.
Sở Dương trầm ngâm nói: “Về điểm này, ta có một cái nghi vấn, chờ sau này sẽ thương nghị với ngươi”. Hắn lắc đầu nóì: “Vì suy nghĩ này vẫn chưa chín muồi lắm”.
Tử Tà Tình thấy Sở Dương nói như vậy thì khẳng định là vấn đề nghiêm túc nên gật gật đầu đáp ứng nói: “Những việc ngươi suy nghĩ vĩnh viễn đều quá phức tạp, ta không dám cam đoan nhất định sẽ hóa giải cho ngươi, bất quá... Ta sẽ hết sức hóa giải”.
Sở Dương nói: “Tốt!”.
Lúc này Ðổng Vô Thương nhãn tình sáng lên nói: “Cái này... Tiểu Vũ? Đây không phải là Tiểu Vũ sao?”.
Nhuế Bất Thông cũng nhận ra, nhất thời hai người cao hứng vội lao lại. Mạc Khinh Vũ lại lui lại nói: “Vô thương ca ca, Bất Thông ca ca... Không thể ôm được”.
Ðổng Vô Thương trêu ghẹo nói: “Sao thế, chỉ có Sở Dương ca ca có thể ôm còn chúng ta không thể ôm. Vì sao?”.
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Ðổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông nhất thời cười bò ra.
Lúc này, Sở Nhạc Nhi từ bên người Tử Tà Tình đi ra giữ chặt tay Sở Dương, hơi có một tia địch ý hỏi: “Đại ca, ai vậy?”.
Mạc Khinh Vũ nhất thời liền cảm giác thấy một tia địch ý ập đến, nàng chính là Tiên thiên linh mạch nên đối với loại khí tức này rất mẫn cảm, không khỏi nhất thời ôm lấy một cánh tay khác của Sở Dương hỏi: “Sở Dương ca ca, nàng là ai?”.
Trong thanh âm có thể nghe thấy ý vị ghen tuông cùng địch ý. Hai tiểu nhà đầu, một ôm cánh tay trái, một ôm cánh tay phải hai bên Sở Dương tràn ngập địch ý nhìn nhau.
Sở Nhạc Nhi cảm giác địa vị của mình bị đe dọa còn Mạc Khinh Vũ cảm thấy địa vị đại phu nhân của mình bị uy hiếp.
Hai tiểu nha đầu lúc này lộ ra vẻ ghen tuông, có thể nói là khí thế ngập trời.
Sở Dương cười khổ, không thể tưởng được hai tiểu tử này vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu tranh đấu, vội vàng giải thích nói: “Tốt lắm tốt lắm, không nên bát nháo nữa, để ta giới thiệu các ngươi...”
Lời còn chưa dứt thì Sở Nhạc Nhi đã ngắt lời nói: “Ta gọi hắn là đại ca, ngươi nghĩ rằng ta và hắn quan hệ thế nào?”.
Mạc Khinh Vũ chu miệng nói: “Hừ, ta cũng kêu Sở Dương ca ca, ngươi nghĩ ta và ngươi là loại người nào?”.
Hai tiểu nha đầu không chịu nhau mà trừng mắt nhìn nhau như gặp đại địch.
Sở Dương cầu cứu nhìn về phía Tử Tà Tình, Tử Tà Tình cố ý hay vô tình ngoảnh đầu về một bên. Nhìn sang Đổng Vô Thương thì chỉ thấy ba người này đang một bộ xem kịch, vừa thấy Sở Dương nhìn qua là ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời xem mây bay.
Trong lúc đám người Vạn Nhân Kiệt nghẹn cười xem náo nhiệt thì Ngụy Vô Nhan lại trầm lặng ngồi ở một bên, không nói gì.
Đám huynh đệ Nam Cung Thệ Phong thì cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ta đi tiểu...”, rồi mấy người vội lao đi như chớp.
Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
“Cái đám này là đám người nào. Không thấy ta hiện tại đang khó xử hay sao?” Hắn đang muốn nói rõ về thân phận của Sở Nhạc Nhi thì lại bị Sở Nhạc Nhi nhéo một cái vào hông mà lại không dám vận công vì sợ đau tay nàng nên đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Ngươi véo Sở Dương ca ca làm cái gì?” Mạc Khinh Vũ không vui nói: “Ngươi thử nhéo chính mình xem sao? Không biết đau sao?”.
Sở Nhạc Nhi nói: “Ta thích nhéo hắn đó, làm sao vậy, ngươi đau lòng à? Ngươi là gì mà đau lòng?”.
“Ta!...”. Mạc Khinh Vũ nghẹn họng trân trối.
Sở Nhạc Nhi nheo ánh mắt nói: “Ngươi thích hắn hả? Ngươi còn nhỏ như vậy sao đã thích người khác rồi?”.
Mạc Khinh Vũ nhất thời mặt đỏ lên. Tính nàng tuy trong nhu có cương nhưng bản tính thuần lương thành thật còn có chút hàm hậu đáng yêu, da mặt vốn mỏng, nên khi nghe thấy Sở Nhạc Nhi nói như vậy thì nhất thời có chút chống đỡ không được.
Sở Nhạc Nhi cũng là loại tâm cơ linh hoạt, nha đầu này mấy năm nay triền miên nằm trên giường bệnh, tuy thân thể không lớn nhưng tâm nhãn thì thay đổi khá nhiều.
Vừa thấy Mạc Khinh Vũ có biểu tình này thì nhất thời đoán ra, hơn nữa vừa rồi thấy Sở Dương sủng nịnh như thế thì trong lòng nhất thời kêu to không tốt!
Đại tẩu trong lòng Sở Nhạc Nhi đã có nhân tuyển, đương nhiên đó chính là Tử Tà Tình phong hoa tuyệt đại quốc sắc thiên hương! Giờ phút này nàng nhìn thấy một tiểu cô nương sàn sàn tuổi mình dám mơ ước vị trí đại tẩu thì nhất thời có chút không thoải mái, nhãn châu chuyển động, nói: “Nhưng hắn đã có ta rồi. Cho dù ngươi gả lại đây cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp thôi”.
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng không tin nói: “Ngươi ư? Ðiều này sao có thể?”
Sở Nhạc Nhi giận dữ nói: “Vì sao không có khả năng?”.
Mạc Khinh Vũ nhìn cô bé trước mắt vẻ mặt hoài nghi nói: “Ngươi gầy như vậy, sao Sở Dương ca ca thích ngươi được ”.
Sở Nhạc Nhi bạo phát giương nanh múa vuốt nói: “Như ta thì làm sao?”.
Mạc Khinh Vũ phe phẩy đầu sâu sắc nói: “Tiểu cô nương, ngươi có còn nhỏ đâu sao lại đùa cợt như vậy chứ. Sở Dương ca ca cho dù là muốn đón dâu thì cũng chỉ có thể cưới cô gái xinh đẹp như ta thôi, còn giống ngươi như vậy, cả người chưa có chỗ nào nẩy nở, Sở Dương ca ca sẽ không thích đâu. Nếu ngươi còn chấp nhất thì đợi vài năm nữa trưởng thành thì lại đến đi, đến lúc đó van cầu ta, ta có thể làm chủ vì Sở Dương ca ca mà nạp người làm tiểu thiếp”.
Nghe những lời này Sở Dương thật sự là trợn mắt há hốc miệng!
Không chỉ có hắn mà ngay cả đám Đổng Vô Thương và Tử Tà Tình cũng vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Mạc Khinh Vũ, không thể tưởng được tiểu nha đầu này lại nói ra lời này.
Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương vẫn có dã tâm, đám người Đổng Vô Thương tự nhiên là biết, lúc trước đi cánh đồng hoang vu ở cực bắc, Mạc Khinh Vũ đã từng nói qua: “Ta sẽ làm đại tẩu của các ngươi”, lúc ấy mọi người đều nghĩ tiểu nha đầu nói giỡn nhưng hiện tại tiểu nha đầu này mới mười ba tuổi mà đã cuồng đại như thế!
Mà lời nói này cũng có thể nói là rất lợi hại khiến Sở Nhạc Nhi nước mắt lưng tròng không nói nên lời.
Thấy vậy Mạc Khinh Vũ trong lòng lại có chút mềm ra an ủi nói: “Chờ trưởng thành vẫn có cơ hội mà”.
Sở Nhạc Nhi cả giận nói: “Ai cần ngươi an ủi!”.
Mạc Khinh Vũ đắc ý dào dạt ôm cánh tay Sở Dương nói: “Cho nên cứ học hỏi ta là được”.
Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng. Sở Dương vội vàng cười khổ giải thích: “Khinh Vũ, đây là Nhạc Nhi, Sở Nhạc Nhi là nữ nhi của Nhi thúc ta, là biểu muội của ta!”.
Mạc Khinh Vũ thét lên một tiếng kinh hãi nói: “Biểu muội huynh?”, rồi trong lòng nhất thời hối hận không thôi: “Ngất! Sao thấy ta liền hung dữ như vậy, thì ra là em chồng... Em chồng nếu phản đối thì sự tình thật không ổn...”
Nàng nghĩ như vậy nên trong miệng liền ngượng ngùng nói: “Thì ra là em chồng...”. Mạc Khinh Vũ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tình cảm đối với Sở Dương rất sâu đậm, hơn nữa tựa như có một loại cảm giác không hiểu chỉ dẫn nàng, kiếp này đây chính là phu quân của ngươi.
Hơn nữa Sở Dương đối với nàng cũng rất quan tâm, thậm chí là phấn đấu quên mình, Mạc Khinh Vũ sớm đã coi mình là vợ Sở Dương.
Sở Nhạc Nhi cả giận nói: “Ai là em chồng của ngươi”, rồi chạy đến cạnh Tử Tà Tình loạng choạng nói: “Đại tẩu, ngươi xem xem, ngươi xem xem... Tiểu nha đầu này lại muốn đoạt vị trí của tỷ!”.
...!
Mạc Khinh Vũ cười nhưng Sở Dương trong lòng lại trở nên có chút trầm trọng. Hắn suy nghĩ liệu có phải do mình quá nhạy cảm hay không? Nghĩ nhiều quá hay không?
Trong phòng chợt truyền ra âm thanh rất nhỏ. Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đi vào thì chỉ thấy Đổng Vô Thương đang đứng ở một bên, còn ở giữa Tử Tà Tình đang ngồi ngay ngắn, đối diện là Bố Lưu Tình đang đứng.
Hai người có vẻ đã âm thầm giao thủ qua. Tử Tà Tình vẫn vân đạm phong khinh còn Bố Lưu Tình có chút lộ ra kiếm ý.
“Quả nhiên là cao nhân” Bố Luu Tình thở dài một tiếng nói.
Tử Tà Tình thản nhiên cười cười nói: “Đệ nhất Cửu trọng thiên... xác thực danh bất hư truyền! Bố huynh ngay cả không phải là đệ nhất nhưng cũng đứng trong số ba người đứng đầu, tuyệt không vô căn cứ!”.
Bố Lưu Tình lạnh lùng cười cười nói: “Ba người đứng đầu... ba người đứng đầu? Như vậy, ý tứ cô là cô là đệ nhất?”.
Tử Tà Tình nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Bố huynh, ông không nên so sánh với ta bởi vì...”, sau đó nàng tụ âm thành tuyến truyền tới một câu:“... Bởi vì, ta vốn không phải là người của thế giới này”.
Bố Lưu Tình vẻ mặt chấn động, lập tức trên mặt lộ ra một tia nhu hòa cười nói: “Thì ra là thế!”.
Sau khi Bố Lưu Tình tiến vào cùng Tử Tà Tình âm thầm giao thủ và bị thiệt thòi nên trong lòng không khỏi khó chịu. Hắn luôn luôn tự xưng là đứng đầu Cửu trọng thiên, hơn nữa mấy ngày trước, ngay cả người được công nhận là thiên hạ đệ nhất Pháp Tôn cũng đã bại trên tay hắn nên Bố Lưu Tình tràn đầy tin tưởng.
Thế nhưng vừa tiến vào lại rơi xuống hạ phong toàn diện, hầu như là không có lực hoàn thủ! Trong nháy mắt lòng hắn thật sự buồn nản đến mức khó có thể hình dung được.
Nhưng giờ phút này nghe Tử Tà Tình nói không phải là người thế giới này thì tâm tình trong nháy mắt liền được điều chỉnh lại. Người có thể vượt qua các vị diện hắn không thể địch nổi.
“Bố huynh đang lo lắng chuyện Cửu kiếp kiếm chủ sao?” Tử Tà Tình tiếp tục truyền âm hỏi.
Bố Lưu Tình vẻ mặt chấn động.
“Sở Dương cũng không phải là người như vậy” Tử Tà Tình thản nhiên truyền âm nói: “Ta nghĩ ta nói hẳn là sẽ làm cho ngươi tin tưởng”.
Bố Lưu Tình giật mình cười khổ nói: “Ta càm giác được các hạ nhận lời ở cạnh hắn mà tương trợ nên nhận định hắn chắc sẽ không phải là người xấu. Theo ta được biết, đến tu vi như các hạ rồi đều có thể tùy tâm mà đi?”.
Tử Tà Tình chậm rãi gật gật đầu.
“Cho nên ta từ hôm nay, sau khi đến đây đối với đồ nhi ta đã có thể an tâm rồi” Bố Lưu Tình mỉm cười nói: “Cho nên chỉ đơn thuần là một trận chiến, không có gì khác”.
Bố Lưu Tình vuốt cằm.
“Còn xin chỉ giáo của tiền bối, về bên ngoài Cửu trọng thiên...” Bố Lưu Tình tiếp tục truyền âm hỏi.
“Này... Chờ khi ngươi tới đón đồ đệ ta sẽ nói chuyện với ngươi” Tử Tà Tình ánh mắt chợt lóe lên nhìn hắn một chút rồi nói: “Thật ra ngươi chi kém không đến nửa bước nữa là thân nhập thiên ngoại thiên. Bất quá... tâm sự của ngươi nên được giải tỏa. Bằng không sau khi tiến vào thiên ngoại thiên, trong thời gian dài đó chính là tâm ma. Thiên ngoại thiên tâm ma, không thể chống đỡ”.
Bố Lưu Tình trong lòng chấn động nói: “Dạ”, thầm nghĩ, xem ra nàng cũng biết tâm nguyện trong lòng ta.
Sau đó không hề nói thêm cái gì nữa mà gật gật đầu ý bảo rồi liền thối lui hai bước. Trong phòng, loại khí thế khủng bố loáng thoáng vạn kiếm đều hiện liền cứ như vậy mà đột nhiên tiêu thất...
Bố Lưu Tình quay đầu nói: “Tiểu Vũ, ngươi trước tiên cứ ở nơi này vài ngày, chờ sư phụ xong việc sẽ trở về đón ngươi. Như thế nào?”.
Mạc Khinh Vũ hoan hô hẳn lên: “Sư phụ là người tốt!”.
Bố Lưu Tình sủng nịnh cười cười rồi nhìn Sở Dương gật gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp quát to: “Tiểu tử kia, nếu ngươi dám khinh dễ đồ nhi ta thì ta liền thiến ngươi!”.
Sở Dưong đang muốn đáp lời thì đã thấy Bố Lưu Tình hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
“Người này thực không tệ” Tử Tà Tình nhìn Sở Dương nói.
Sở Dương trầm ngâm nói: “Về điểm này, ta có một cái nghi vấn, chờ sau này sẽ thương nghị với ngươi”. Hắn lắc đầu nóì: “Vì suy nghĩ này vẫn chưa chín muồi lắm”.
Tử Tà Tình thấy Sở Dương nói như vậy thì khẳng định là vấn đề nghiêm túc nên gật gật đầu đáp ứng nói: “Những việc ngươi suy nghĩ vĩnh viễn đều quá phức tạp, ta không dám cam đoan nhất định sẽ hóa giải cho ngươi, bất quá... Ta sẽ hết sức hóa giải”.
Sở Dương nói: “Tốt!”.
Lúc này Ðổng Vô Thương nhãn tình sáng lên nói: “Cái này... Tiểu Vũ? Đây không phải là Tiểu Vũ sao?”.
Nhuế Bất Thông cũng nhận ra, nhất thời hai người cao hứng vội lao lại. Mạc Khinh Vũ lại lui lại nói: “Vô thương ca ca, Bất Thông ca ca... Không thể ôm được”.
Ðổng Vô Thương trêu ghẹo nói: “Sao thế, chỉ có Sở Dương ca ca có thể ôm còn chúng ta không thể ôm. Vì sao?”.
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Ðổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông nhất thời cười bò ra.
Lúc này, Sở Nhạc Nhi từ bên người Tử Tà Tình đi ra giữ chặt tay Sở Dương, hơi có một tia địch ý hỏi: “Đại ca, ai vậy?”.
Mạc Khinh Vũ nhất thời liền cảm giác thấy một tia địch ý ập đến, nàng chính là Tiên thiên linh mạch nên đối với loại khí tức này rất mẫn cảm, không khỏi nhất thời ôm lấy một cánh tay khác của Sở Dương hỏi: “Sở Dương ca ca, nàng là ai?”.
Trong thanh âm có thể nghe thấy ý vị ghen tuông cùng địch ý. Hai tiểu nhà đầu, một ôm cánh tay trái, một ôm cánh tay phải hai bên Sở Dương tràn ngập địch ý nhìn nhau.
Sở Nhạc Nhi cảm giác địa vị của mình bị đe dọa còn Mạc Khinh Vũ cảm thấy địa vị đại phu nhân của mình bị uy hiếp.
Hai tiểu nha đầu lúc này lộ ra vẻ ghen tuông, có thể nói là khí thế ngập trời.
Sở Dương cười khổ, không thể tưởng được hai tiểu tử này vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu tranh đấu, vội vàng giải thích nói: “Tốt lắm tốt lắm, không nên bát nháo nữa, để ta giới thiệu các ngươi...”
Lời còn chưa dứt thì Sở Nhạc Nhi đã ngắt lời nói: “Ta gọi hắn là đại ca, ngươi nghĩ rằng ta và hắn quan hệ thế nào?”.
Mạc Khinh Vũ chu miệng nói: “Hừ, ta cũng kêu Sở Dương ca ca, ngươi nghĩ ta và ngươi là loại người nào?”.
Hai tiểu nha đầu không chịu nhau mà trừng mắt nhìn nhau như gặp đại địch.
Sở Dương cầu cứu nhìn về phía Tử Tà Tình, Tử Tà Tình cố ý hay vô tình ngoảnh đầu về một bên. Nhìn sang Đổng Vô Thương thì chỉ thấy ba người này đang một bộ xem kịch, vừa thấy Sở Dương nhìn qua là ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời xem mây bay.
Trong lúc đám người Vạn Nhân Kiệt nghẹn cười xem náo nhiệt thì Ngụy Vô Nhan lại trầm lặng ngồi ở một bên, không nói gì.
Đám huynh đệ Nam Cung Thệ Phong thì cười gượng hai tiếng rồi nói: “Ta đi tiểu...”, rồi mấy người vội lao đi như chớp.
Sở Dương mồ hôi đầm đìa.
“Cái đám này là đám người nào. Không thấy ta hiện tại đang khó xử hay sao?” Hắn đang muốn nói rõ về thân phận của Sở Nhạc Nhi thì lại bị Sở Nhạc Nhi nhéo một cái vào hông mà lại không dám vận công vì sợ đau tay nàng nên đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Ngươi véo Sở Dương ca ca làm cái gì?” Mạc Khinh Vũ không vui nói: “Ngươi thử nhéo chính mình xem sao? Không biết đau sao?”.
Sở Nhạc Nhi nói: “Ta thích nhéo hắn đó, làm sao vậy, ngươi đau lòng à? Ngươi là gì mà đau lòng?”.
“Ta!...”. Mạc Khinh Vũ nghẹn họng trân trối.
Sở Nhạc Nhi nheo ánh mắt nói: “Ngươi thích hắn hả? Ngươi còn nhỏ như vậy sao đã thích người khác rồi?”.
Mạc Khinh Vũ nhất thời mặt đỏ lên. Tính nàng tuy trong nhu có cương nhưng bản tính thuần lương thành thật còn có chút hàm hậu đáng yêu, da mặt vốn mỏng, nên khi nghe thấy Sở Nhạc Nhi nói như vậy thì nhất thời có chút chống đỡ không được.
Sở Nhạc Nhi cũng là loại tâm cơ linh hoạt, nha đầu này mấy năm nay triền miên nằm trên giường bệnh, tuy thân thể không lớn nhưng tâm nhãn thì thay đổi khá nhiều.
Vừa thấy Mạc Khinh Vũ có biểu tình này thì nhất thời đoán ra, hơn nữa vừa rồi thấy Sở Dương sủng nịnh như thế thì trong lòng nhất thời kêu to không tốt!
Đại tẩu trong lòng Sở Nhạc Nhi đã có nhân tuyển, đương nhiên đó chính là Tử Tà Tình phong hoa tuyệt đại quốc sắc thiên hương! Giờ phút này nàng nhìn thấy một tiểu cô nương sàn sàn tuổi mình dám mơ ước vị trí đại tẩu thì nhất thời có chút không thoải mái, nhãn châu chuyển động, nói: “Nhưng hắn đã có ta rồi. Cho dù ngươi gả lại đây cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp thôi”.
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng không tin nói: “Ngươi ư? Ðiều này sao có thể?”
Sở Nhạc Nhi giận dữ nói: “Vì sao không có khả năng?”.
Mạc Khinh Vũ nhìn cô bé trước mắt vẻ mặt hoài nghi nói: “Ngươi gầy như vậy, sao Sở Dương ca ca thích ngươi được ”.
Sở Nhạc Nhi bạo phát giương nanh múa vuốt nói: “Như ta thì làm sao?”.
Mạc Khinh Vũ phe phẩy đầu sâu sắc nói: “Tiểu cô nương, ngươi có còn nhỏ đâu sao lại đùa cợt như vậy chứ. Sở Dương ca ca cho dù là muốn đón dâu thì cũng chỉ có thể cưới cô gái xinh đẹp như ta thôi, còn giống ngươi như vậy, cả người chưa có chỗ nào nẩy nở, Sở Dương ca ca sẽ không thích đâu. Nếu ngươi còn chấp nhất thì đợi vài năm nữa trưởng thành thì lại đến đi, đến lúc đó van cầu ta, ta có thể làm chủ vì Sở Dương ca ca mà nạp người làm tiểu thiếp”.
Nghe những lời này Sở Dương thật sự là trợn mắt há hốc miệng!
Không chỉ có hắn mà ngay cả đám Đổng Vô Thương và Tử Tà Tình cũng vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Mạc Khinh Vũ, không thể tưởng được tiểu nha đầu này lại nói ra lời này.
Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương vẫn có dã tâm, đám người Đổng Vô Thương tự nhiên là biết, lúc trước đi cánh đồng hoang vu ở cực bắc, Mạc Khinh Vũ đã từng nói qua: “Ta sẽ làm đại tẩu của các ngươi”, lúc ấy mọi người đều nghĩ tiểu nha đầu nói giỡn nhưng hiện tại tiểu nha đầu này mới mười ba tuổi mà đã cuồng đại như thế!
Mà lời nói này cũng có thể nói là rất lợi hại khiến Sở Nhạc Nhi nước mắt lưng tròng không nói nên lời.
Thấy vậy Mạc Khinh Vũ trong lòng lại có chút mềm ra an ủi nói: “Chờ trưởng thành vẫn có cơ hội mà”.
Sở Nhạc Nhi cả giận nói: “Ai cần ngươi an ủi!”.
Mạc Khinh Vũ đắc ý dào dạt ôm cánh tay Sở Dương nói: “Cho nên cứ học hỏi ta là được”.
Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng. Sở Dương vội vàng cười khổ giải thích: “Khinh Vũ, đây là Nhạc Nhi, Sở Nhạc Nhi là nữ nhi của Nhi thúc ta, là biểu muội của ta!”.
Mạc Khinh Vũ thét lên một tiếng kinh hãi nói: “Biểu muội huynh?”, rồi trong lòng nhất thời hối hận không thôi: “Ngất! Sao thấy ta liền hung dữ như vậy, thì ra là em chồng... Em chồng nếu phản đối thì sự tình thật không ổn...”
Nàng nghĩ như vậy nên trong miệng liền ngượng ngùng nói: “Thì ra là em chồng...”. Mạc Khinh Vũ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tình cảm đối với Sở Dương rất sâu đậm, hơn nữa tựa như có một loại cảm giác không hiểu chỉ dẫn nàng, kiếp này đây chính là phu quân của ngươi.
Hơn nữa Sở Dương đối với nàng cũng rất quan tâm, thậm chí là phấn đấu quên mình, Mạc Khinh Vũ sớm đã coi mình là vợ Sở Dương.
Sở Nhạc Nhi cả giận nói: “Ai là em chồng của ngươi”, rồi chạy đến cạnh Tử Tà Tình loạng choạng nói: “Đại tẩu, ngươi xem xem, ngươi xem xem... Tiểu nha đầu này lại muốn đoạt vị trí của tỷ!”.
...!