Mục lục
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Đi tìm lão lục! Tên hỗn khốn kia, thuần túy là hãm hại chúng ta!



Ngạo Thanh Vân biến sắc, rốt cuộc nhớ tới nỗi đau này:



- Hỗn đản này không ngờ nói cái gì 'Hoàng Tọa có thể địch', nhưng làm cho ta thoáng cái tổn thất hai đạo cao thủ! Quả thật là buồn cười!



Lão giả cười khổ, thầm nghĩ, ngươi là đối thủ cạnh tranh của hắn, hắn không hãm hại ngươi thì hãm hại ai?

Không đợi hắn đi tìm Ngạo Phong Vân, Ngạo Phong Vân đã tìm tới trước.



- Sao rồi tam ca? Tiểu tử đó rất khó chơi phải không?



Ngạo Phong Vân bạch y thướt tha, thảnh thơi nói. Lập tức hắn liền phát hiện ra hai cỗ thi thể, mí mắt nhảy lên một cái:



- Đây đây đây...là chyện gì? Ta không phải là nhắc nhở tam ca rồi sao? Sao còn...còn làm ra thương vong không cần thiết thế này?



Ngạo Thanh Vân tức đến gân xanh trên trán nhảy lên:



- Lão lục, ngươi ngươi... Ngươi quá đê tiện rồi đấy! Cái đó mà là nhắc nhở hả? Đó thuần túy là một cái hố, đúng không?



Ngạo Phong Vân biến sắc:



- Tam ca nói vậy thì không có ý tứ gì rồi. Ta hảo ý nhắc nhở tam ca, ngược lại còn bị trách móc?



Ngạo Thanh Vân hừ mũi, đang muốn nói lại bị lão giả phía sau ngăn cản; huynh đệ hai người nhìn nhau, đều trong lỗ mũi mình hầm hừ phun ra một hơi.



- Đối với Cố thị gia tộc, ngươi dự định làm sao đây? - Ngạo Phong Vân dừng lại đúng lúc, rất khiêm tốn hỏi.



- Ta tự nhiên có dự định của ta. - Ngạo Thanh Vân tức giận nói.



- Ý của tam ca là muốn giải tán với ta?



Ngạo Phong Vân híp mắt lại:



- Tam ca, hợp thì cùng có lợi, không hợp thì lưỡng bại; điểm này tam ca không thể không biết, huynh đệ chúng ta lớn lên từ một bầu sữa, hà tất vì một chút việc nhỏ mà làm tổn thương hòa khí?



Ngạo Thanh Vân hừ một tiếng, trong lòng suy nghĩ, lần này sáu người đi ra, nếu luận tỉ mỉ, hai người mình có yếu hơn, nếu còn muốn tách ra, quả thật không thích hợp. Đành phải bịt mũi mà đáp ứng.



- Cố thị gia tộc vẫn có nhược điểm, đó chính là nội tình không đủ. Chỉ dựa vào một Kiếm Đế Cố Độc Hành, căn bản không chống được.



Ngạo Thanh Vân rầu rĩ thở ra một hơi:



- Ta cho rằng, kế hoạch đầu tiên kiềm chế Cố Độc Hành của chúng ta đã không thể được. Có lẽ phải hạ thủ từ Cố thị gia tộc, sau đó sẽ uy hiếp Cố Độc Hành. Đó mới là thượng sách.



- Tam ca quả nhiên là cơ trí. Diệu kế đấy!



Ngạo Phong Vân khen ngợi:



- Đã như vậy, việc này chúng ta không nên chậm trễ, lập tức đến Cố thị gia tộc ngay thôi.



- Đi!



Hai nhóm người gộp lại, đồng thời lên đường.

Nhưng lời hai người nói lại làm cho mấy vị Hoàng Tọa đi theo thầm thất vọng.

Hà tất vì một chút việc nhỏ mà làm tổn thương hòa khí?

Lẽ nào hai vị Hoàng Tọa ba vị Vương Tọa, năm tính mệnh trung thành và tận tâm, ở trong mắt các ngươi chỉ là một chuyện nhỏ hay sao?

...

Cố Độc Hành đi như một cơn gió xoáy, trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác: Xem ra hiện tại chuyện 'Khải Hàng Mão Thủy ấn' có chút không khống chế được.

Vốn kéo ra Ngạo thị gia tộc, chính là muốn lợi dụng vũ lực của họ đối phó với Điền gia Lý gia Đồ gia... Nhưng hiện tại, rõ ràng đã lệch khỏi phương hướng quỹ đạo đã định!

Sau khi Ngạo thị gia tộc đi ra, không những không lập tức bắt đầu triển khai đả kích đối với mấy gia tộc kia, trái lại bắt đầu tranh bá giang hồ? Giữa huynh đệ mấy người hình như đang tính toán lẫn nhau.

Không ngờ lại xuất hiện loại tình huống này, thật sự là bất ngờ!

Không biết Sở Dương khi biết chuyện này thì sẽ dự định làm gì?

Tuy nhiên, việc cấp bách hiện tại là hai vị công tử của Ngạo gia rõ ràng đang có chủ ý với Cố gia... Trước tiên phải qua một cửa này cái đã.

Nhưng một cửa này phải qua thế nào?

Cố Độc Hành một đường chạy như bay, một bên động não.

Cố thị gia tộc quá yếu, chính diện xung đột, căn bản không đắc tội nổi Ngạo thị gia tộc! Huống chi, điều này trái với phương châm mà Sở Dương đã định. Nếu mình kết thù hận với hai tên thiếu niên vô liêm sỉ này...chỉ có thể lợi địch hại ta, không duyên cớ giúp cho bọn Đồ Thiên Hào!

Mà chúng huynh đệ của Sở Dương nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan, khẳng định sẽ đứng ở bên mình... Như vậy sẽ dẫn đến lộn xộn.

Không thể dính dáng đến bọn Sở Dương, chỉ có thể bản thân tự lực giải quyết...

Cố Độc Hành một đường đi một đường nghĩ, nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Lúc này, hắn mới chính thức biết được chỗ còn thiếu của mình. Có lẽ mình xem như một viên sấm tướng, có thể công thành bạt trại đánh đâu thắng đó, nhưng nếu làm một người nắm trong tay đại cục, thì mình còn kém xa lắm. Nếu muốn trong tình thế phức tạp thế này bảo toàn bản thân, không liên luỵ huynh đệ, không liên lụy minh hữu, có thể đủ chống đối với áp lực của Ngạo thị gia tộc...

Rất khó rất khó.

Cố Độc Hành thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu là Sở Dương, lúc này sợ rằng đã có hậu chiêu vô tận đang chờ chúng, nhưng đến phiên mình thì lại thúc thủ vô sách.

Đột nhiên trong lòng mấp máy: nếu đem Sở Dương đặt ở vị trí của mình thì hắn sẽ làm gì?

Vừa nghĩ, một bên chạy đi như bay...

*******

Sở Dương độc thân lên đường, một đường về hướng đông. Ven đường triển khai lực lượng thần hồn mạnh mẽ, một bên chạy đi, một bên điều tra, một bên còn đồng thời phóng ra linh dược cảm ứng của Cửu Kiếp kiếm, một đường bổ sung.

Một nghìn dặm đường thuận lợi vượt qua, không có sóng gió.

Sở Dương cảm giác quái lạ, theo lý thuyết, hẳn là có người sẽ chặn giết mình mới đúng, nhưng hiện tại đã đi xa như vậy, ven đường những chỗ hiểm trở đã qua ba bốn nơi, sao không có chuyện gì hết?

Mặc dù lộ trình vẫn còn xa, nhưng trên đường mình mình cũng như đang du sơn ngoạn thủy, đi cũng không nhanh.

Lẽ nào họ sợ "Khải hàng mão thủy ấn"?

Đương lúc suy nghĩ như vậy, đột nhiên Kiếm Linh a một tiếng, nói:



- Phía trước có chút tình huống.



- Có chút tình huống? - Sở ngự tọa giật mình, xoát một tiếng, liền lủi ngay vào bụi cỏ. Động tác cực kỳ nhanh nhẹn.



- Khụ khụ...Ở ngoài 20 dặm, có chút tình huống. - Kiếm Linh có chút bó tay, người này chưa đợi mình nói xong thì như thỏ gặp được chó săn trốn mất dạng.



- Sao ngươi không nói sớm!



Sở Dương phẫn nộ bò dậy:



- Ta cũng là cẩn thận...



- Ngươi thuần túy là chim sợ cành cong! - Kiếm Linh không lưu tình chút nào chế giễu.



Sở Dương trợn trắng mắt:



- Hiện tại ta thế đơn lực cô, không cẩn thận được sao? Vạn nhất ta toi, ngươi cũng toi theo thôi? Ta đây là suy nghĩ cho ngươi, đừng có không biết tốt xấu.



Kiếm Linh không nói gì, rõ ràng là mình cẩn thận quá đáng, lại còn sửa thành suy nghĩ cho người khác...

Đã thấy qua người mặt dày, nhưng chưa thấy qua người mặt dày như thế.



- Phía trước là ai? Có ấn tượng không? - Sở Dương vừa dè dặt lủi cao phục thấp, vừa trong ý niệm hỏi.



- Gần chút nữa, hiện tại chưa phát hiện ra. - Kiếm Linh nói.



Sở Dương vùi đầu chạy gấp, phát huy pháp môn tiềm hình nặc tích đến cực hạn, coi như là trừng mắt nhìn cũng chỉ thấy được trong bụi cỏ lá cây chập chờn, trong rừng lá cây hoảng động...

Nếu có thể cắt thành pha quay chậm, có thể thấy được hắn khi thì đi nhanh, khi thì cúi xuống, khi thì nghiêng người, khi thì rút lui, khi thì luân phiên lăn lộn mấy vòng...

Đáng để nói nhất là, khi hắn làm những động tác này, không ngờ hoàn toàn lợi dụng ánh sáng phản chiếu cùng ánh sáng mặt trời chiết xạ trên không trung trên mỗi một chiếc lá, một cây cỏ, đem thân hình ẩn vào trong vô hình...

Cho nên ở rõ như ban ngày, hắn vẫn hóa thành một u linh!

Lộ trình rút ngắn từng chút một.

Mười lăm dặm...

Mười dặm... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Rốt cuộc, khi tiếp cận đến ba dặm, Kiếm Linh rốt cuộc phát ra cảnh cáo:



- Được rồi! Đối phương có cao thủ, cẩn thận bị phát hiện!



Sở Dương ngẩn ra, bước nhẹ chân:



- Còn mấy trăm trượng mà có thể bị phát giác rồi? Lẽ nào đối phương có siêu cấp Hoàng cấp cao thủ?



- Ừm, những người mai phục này chỉ lấy thực lực mà nói, ngoại trừ Âu Khắc Phong của Âu gia thì những người này là mạnh nhất!



Kiếm Linh nói rất thận trọng.

Sở Dương hít một hơi lạnh:



- Mạnh...thế à?



- Hơn nữa, họ rõ ràng là nhận được tin tức chuẩn xác, mục tiêu rõ ràng, chính là tới đối phó ngươi!



Kiếm Linh tinh tế cảm giác được:



- Có điều, khí tức của họ rất quen thuộc, trong đó có vài người gần giống như khí tức trên người Ngạo Tà Vân.



Sở Dương thất kinh, hơi thở suýt nữa hỗn loạn:



- Ngươi xác định?



- Xác định! - Kiếm Linh cực kỳ khẳng định.



Sở Dương suy nghĩ hơi chậm, ngơ ngẩn nói:



- Người của Ngạo thị gia tộc? Người của Ngạo thị gia tộc có lý do gì đối phó ta? họ hẳn là đối phó Điền gia Sát gia Hắc Ma mà... Vì sao lại tới đối phó ta? Bản công tử giúp họ nhiều thế nào? không biết tính hả?



- Có thể... là tìm ngươi để tìm hiểu tin tức của Ngạo Tà Vân không? - Kiếm Linh thử hỏi.



- Tuyệt đối không phải, nếu như vậy, bọn họ hẳn là quang minh chính đại tới cửa, mà không phải lén lút mai phục như bây giờ!



Trong mắt Sở Dương lóe lên hàn quang, lập tức lau mặt một cái, mở hai tay ra, trong thân thể "Khải hàng mão thủy ấn" truyền ra thanh âm như nổ bỏng ngô.

Vóc người thon dài không ngờ lùn đi ba tấc, trở nên tráng kiện, đầu báo mắt vòng, vẻ mặt dữ tợn.

Trong không gian Cửu Kiếp lục lọi một hồi, kéo ra một thanh khoát kiếm.

Sau đó suy nghĩ một chút, lại móc ra một chiếc khăn che lại khuôn mặt.



- Ngươi đã thay đổi dung mạo vì sao còn phải che mặt? - Kiếm Linh buồn bực.



- Đây mới là chỗ xảo diệu của kế này!



Sở Dương hừ mũi, lập tức cau mày, lại cảm thấy không thích hợp:



- Ngươi cũng gặp qua hình dạng của Thiếu Niên Hắc Ma kia, mặc dù che mặt, nhưng có thể mô phỏng ra từng li từng tí không?



Kiếm Linh nhíu mày:



- Ta có thể dùng lực lượng thần hồn hiệp trợ ngươi...Nhưng chỉ có thể duy trì nửa canh giờ.



- Nửa canh giờ? Vậy là đủ rồi!



Sở Dương đại hỉ, lập tức khôi phục lại nguyên dạng dung mạo mới vừa biến ra.

Theo một luồng sương mù tối tăm từ trong cơ thể thoát ra, hiện tại Sở Dương hắc y hắc bào che mặt, tương tự như Thiếu Niên Hắc Ma kia. Hắn đứng đó, cả người cũng tỏa ra khí tức âm trầm.



- Quan trọng nhất chính là ánh mắt! - Kiếm Linh nhắc nhở.



- Không thành vấn đề!



Sở Dương ngưng ánh mắt lại, tức thì ánh mắt biến thành vô tình, tàn nhẫn như loại đài bàng trong sa mạc ăn thịt xác. Vừa nhìn qua, tương tự như một Thiếu Niên Hắc Ma, bất kể là vóc người thần vận, hay là ánh mắt khí chất, hoặc là công pháp đặc điểm, không ngờ đều giống như đúc.

Thấy vị hàng giả này khàn khàn cười quái dị:



- Chỉ Ngạo gia mà cũng dám đối nghịch với Hắc Ma ta? Không biết sống chết! Xem ta giết chúng nó như giết chó đây!



Xoát một tiếng lướt ra ngoài.



- Đừng có lỗ mãng! Cứ điều tra rõ trước rồi hãy tính, vạn nhất nếu không có ác ý...



Kiếm Linh vội vàng nhắc nhở.



- Không cần điều tra rõ, dám trêu Hắc Ma ta thì phải trả giá đắt!



Sở ngự tọa rõ ràng đã nhập kịch, đằng đằng sát khí lủi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK