Những lời này khiến đám người Dạ Tiêu Diêu có chút hổ thẹn, cúi đầu.
Lan Mặc Phong cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nước mắt đã biến mất mấy ngàn năm qua không nhịn được trào ra hốc mắt.
Chỉ có mình hắn minh bạch.
Theo như lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói... Lý do mình ở chỗ này, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà cùng chung mối thù, tình nghĩa vạn năm...vv...
Đều là vớ vẩn cả!
Bởi vì Lan Mặc Phong hiện tại căn bản không nghĩ tới kế hoạch ẩn cư thâm sơn kia!
Hắn căn bản không biết tương lai mình phải đi đâu! Sau khi gia tộc bị diệt, Lan Mặc Phong vẫn mơ hồ, trong lòng đần độn, giống như một cái xác không hồn, ngay cả lực lượng suy nghĩ tới tương lai, tựa hồ cũng không có.
Hắn chỉ có mơ hồ, phẫn nộ liều mạng ở chỗ này... Về phần cái gì mà tình nghĩa cửu đại gia tộc... trong lòng Lan Mặc Phong thầm nhổ nước bọt: Tình nghĩa cái cc! Lão tử với bọn khốn này có tình nghĩa chim gì!
Về phần vừa rồi, Đệ Ngũ Khinh Nhu đường hoàng nói ra một biện pháp: ẩn cư thâm sơm, chờ đợi thời cơ.
Nhưng... không chỉ Lan Mặc Phong rõ ràng trong lòng mà trong lòng những người khác cũng rõ ràng: Ẩn cư thâm sơn? há có thể dễ dàng ẩn cư như vậy? Một khi chiến loạn bộc phát, phong vân hội tụ, mặc kệ ngươi ở đâu, tìm được ngươi đều dễ dàng!
Huống chi sau khi ẩn cư, tài nguyên, thức ăn, vv... Tất cả những thứ cần cho tu luyện, từ đâu mà có? Phải biết rằng, hiện tại Lan gia còn sót lại những người này, có thể nói là trên răng dưới d....
Chẳng lẽ hậu duệ cửu đại gia tộc phải luân lạc tới mức chặn đường cướp bóc hay sao?
Cho nên kế này hiển nhiên không thể làm được.
Nhưng lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, rốt cuộc cũng có tác dụng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đối thủ của chúng ta là Cửu Kiếp kiếm chủ! Chín vạn năm qua, Cửu Kiếp kiếm chủ một khi xuất hiện đều sẽ quét ngang Cửu Trọng Thiên... Nếu lúc này chúng ta còn không đoàn kết, chúng ta chỉ có thể chờ đợi vận mệnh tiền bối lặp lại, bị quét sạch! Cho nên, chư vị...."
Lời nói thấm thía dừng lại, mọi người mới bắt đầu thảo luận chân chính.
Được Đệ Ngũ Khinh Nhu dẫn dắt, mọi việc rốt cuộc cũng tiến vào quỹ đạo: Trước phái hai cao thủ lẻn vào, điều tra hư thực, sau đó mới quyết định. Đồng thời cầu viện gia tộc...
Về phần hai người được phái đi, một phải thông minh, hai phải cẩn thận, ba tu vi phải cao, bốn tốc độ phải nhanh, năm: khi đối mặt với chí tôn cửu phẩm, phải nắm chắc đào tẩu nhất định.
Cho nên, mọi người đề cử hồi lâu, rốt cuộc mới quyết định: Tiêu Tránh Ngôn và Thạch Khải Thư!
Hai người lập tức xuất phát, biến mất trong bóng đêm u ám.
Đệ Ngũ Khinh Nhu trở lại trướng bồng của mình, lấy ra một quyển sách, ngồi xuống đọc sách. Tư thái của hắn thoạt nhìn thực nhàn nhã.
Nhưng chỉ có người quen thuộc mới có thể nhìn ra được, thật ra hắn đang đợi cái gì đó.
Thật lâu sau...
Bên ngoài trướng bồng truyền tới thanh âm.
"Xin hỏi Đệ Ngũ tổng chỉ huy có ở đây không?" Một thanh âm khe khẽ vang lên.
Lập tức có người vào truyền báo: "Tổng chỉ huy, Lan tiền bối cầu kiên."
Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu rất bất ngờ, rất kinh ngạc: "Hả? mau mau mời vào!"
Rèm cửa vén lên, theo một làn gió lạnh ùa vào, Lan Mặc Phong đi tới, tôn kính thi lễ với Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy."
"Khách khí khách khí!" Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng lên, để quyển sách trên tay xuống, nhiệt tình nhường chỗ ngồi: "Tiền bối mời ngồi... Người đâu, dâng trà."
Hương trà nghi ngút.
Lan Mặc Phong thật lâu vẫn không nói gì.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên cũng có kiên nhẫn, chỉ mỉm cười và uống trà, không nói một lời.
"Tổng chỉ huy... Hôm nay tuy tổng chỉ huy giải thích tất cả cho Lan mỗ... Nhưng Lan mỗ có thể cảm nhận được, đám người Dạ gia Tiêu gia tuyệt đối sẽ không vì nguyên nhân này mà buông tha cho Lan gia chúng ta!" Thật lâu sau, Lan Mặc Phong rốt cuộc cũng mở miệng, mà vừa mở miệng đã trực tiếp đi vào vấn đề.
"Hả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày: "Ta cũng đoán được. Dù sao sao lý do của ta cũng có chút gượng ép. bất quá... bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức tự hủy trường thành lúc này đâu. Đây chính là thời khắc mấu chốt!"
Lan Mặc Phong cười khổ: "Ta và bọn hắn, kỳ thật đều là một dạng người. Đối với chúng ta mà nói kỳ thực không có gì, nhưng đến thời khắc mấu chốt... Tất cả mọi người đều đã từng lặn lộn sinh tử trên giang hồ... Nên hạ thủ thì hạ thủ, đây là đạo lý."
"Lan gia quá xuống dốc rồi. ở trong mắt bọn hắn, chút lực lượng của chúng ta đã không còn liên quan tới đại cục!"
"Hơn nữa, một vạn năm qua, bọn hắn kỳ thật đã không còn quá... sợ hãi Cửu Kiếp kiếm chủ. Một vạn năm duy ngã độc tôn, ngạo khí sinh ra khó mà tiêu trừ được."
Lan Mặc Phong bi ai cười nói: "Nói một cách khác... Đệ Ngũ tổng chỉ huy, nói thật lòng, Lan gia chúng ta hiện tại tuy đã bị Cửu Kiếp kiếm chủ hủy diệt, chỉ lại mấy người chúng ta, đủ để thấy Cửu Kiếp kiếm chủ đáng sợ rồi đúng không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu: "Không sai! Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn phi thường đáng sợ."
Lan Mặc Phong cười rộ lên giống như khóc: "Nhưng cho dù là hiện tại, ở trong mắt Lan gia chúng ta, những con chó nhà có tang... Cửu Kiếp kiếm chủ vẫn không đáng sợ, vẫn lật tay một cái là diệt trừ... Loại tâm tính này, thậm chí bao gồm cả ta. Ta nói như vậy, không biết ngài có hiểu hay không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi thật sâu, sắc mặt trầm trọng: "Nói ra tuy rất hoang đường... Nhưng ta thật sự minh bạch."
Lan Mặc Phong cười thảm.
Là minh bạch.
Một vạn năm duy ngã độc tôn, một vạn năm cao cao tại thượng, khiến cho loại ngạo khí này đã ăn sâu vào cốt tủy, không dễ dàng thay đổi, trừ phi là tự mình gặp phải, tận mắt nhìn thấy, có lẽ còn thay đổi một chút, nhưng... trước khi tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không thể chuyển biến!
Tâm tính kiêu ngạo trí mạng.
Cái này giống như chúng ta bình thường chẳng chịu nhận thua ai cả. Tuy biết rõ đối phương lợi hại hơn mình rất nhiều, nhưng trước khi bị dối phương đánh bại, trong lòng vẫn bất giác suy nghĩ, cho rằng hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao lịch đại cửu đại gia tộc thất bại... Nguyên nhân quyết định chính là loại tâm tính này!" Hắn không thể không cảm thán.
Muốn đề phòng Cửu Kiếp kiếm chủ có rất nhiều biện pháp! Muốn giết chết Cửu Kiếp kiếm chủ kỳ thật cũng có rất nhiều biện pháp, cho dù sau khi Cửu Kiếp kiếm chủ trưởng tành, muốn tiêu diệt hắn cũng không phải không có khả năng.
Nhưng chín vặn năm qua, tất cả cửu đại gia tộc đều thất bại.
Thực lực của bọn họ, so với Cửu Kiếp kiếm chủ lúc bắt đầu trưởng thành mà nói thì phải siêu việt hơn vô số lần! Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ đang trưởng thành, cũng phải mạnh hơn ngàn vạn lần.
Thậm chí đối với Cửu Kiếp kiếm chủ thời kỳ đỉnh phong mà nói, lực lượng cửu đại gia tộc vẫn như cũ siêu việt hơn mấy chục lần, thậm chí là gấp mấy trăm lần.
Nhưng vẫn thua!
Vì cái gì?
Đệ Ngũ Khinh Nhu thậm chí còn từng nghĩ tới một biện pháp ngu ngốc nhất: Cứ một trăm năm hoặc là năm mươi năm, Thượng Tam Thiên sẽ đi Trung Tam Thiên một lần, giết sạch những thiếu niên cao thủ mới nổi danh!
Thà giết nhầm ức vạn người cũng không bỏ sót một kẻ khả nghi.
Cứ giết như thế... Cửu Kiếp kiếm chủ thậm chí còn không có cơ hội trưởng thành. Cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ có thể trưởng thành, cửu kiếp cũng có thể sao? Chỉ cần Cửu Kiếp kiếm chủ không tề tựu đủ cửu kiếp thì cần gì phải lo lắng?
Nhưng... không biết tại sao, biện pháp này lại chưa từng có người thi hành!
Cho dù biện pháp ngu ngốc nhất cũng chưa có người làm, chứ đừng nói là biện pháp khác...
"Làm người có ngạo khí, vốn không phải chuyện xấu." Lan Mặc Phong chua sót nói: "Nhưng đối với các đại gia tộc chúng ta mà nói, cũng là sơ hở trí mạng. Nếu không phải gia tộc đại biến, ta cũng không nghĩ tới. Nhưng hiện tại cho dù ta nghĩ tới, ta vẫn không thể thay đổi loại tâm tính này của mình...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng.
"Cho nên cửu đại gia tộc đã bị chú định là sẽ không đoàn kết." Lan Mặc Phong cười khổ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đệ Ngũ Khinh Nhu cụp mi mắt xuống, trong lòng không biết đang nghĩ tới cái gì.
"Cho nên... ngày Tiêu gia Dạ gia đối phó chúng ta, sẽ không còn xa nữa đâu. Tới lúc đó, tổng chi huy ngươi cũng khó cản được!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Đúng. Điểm này ta cũng nghĩ tới rồi. Mà trước mắt, ta đang tìm biện pháp hóa giải cái nguy cơ này..."
Lan Mặc Phong lại trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy, Đệ Ngũ gia tộc các ngươi chính là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc... Đối với loại người có tài năng kinh thiên vĩ địa như ngươi mà nói, thật sự quá đáng tiếc, cũng quá nghẹn khuất."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ: "Nghẹn khuất cũng vô dụng...."
Lan Mặc Phong cẩn thận nói: "Xin hỏi tổng chỉ huy, Đệ Ngũ gia tộc có tính toán tương lai gì không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc một chút, rốt cuộc thản nhiên nói: "Cửu kiếp xuất thế là kiếp nạn của của cửu đại gia tộc. Nhưng đồng dạng cũng là cơ hội của Đệ Ngũ gia tộc chúng ta!"
"Chúng ta vị tất đã không thể quật khởi!" Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu rất trầm trọng: "Loạn thế xuất anh hùng!"
Hắn nói vô cùng thẳng thắn, rất rõ ràng, không che giấu nửa điểm dã tâm của mình.
hắn biết, cái Lan Mặc Phong đang cần chính là dã tâm của mình! Nếu mình không có dã tâm, Lan Mặc Phong sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.
Cho dù nói cũng không nói thêm với mình nửa câu.
Ánh mắt Lan Mặc Phong bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nói: "Đa tạ tổng chỉ huy nói thẳng! hiện tại Lan mỗ có một đề nghị."
Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Mời nói."
"Chúng ta có thể hợp tác!" Lan Mặc Phong hít một hơi thật sâu: "Tổng chỉ huy là người có thể thành đại sự, Lan mỗ liền đánh bạc một phen... Từ hôm nay trở đi, Lan mỗ giao vận mệnh Lan thị gia tộc vào trong tay tổng chỉ huy ngài... chúng ta cùng dựng nghiệp lớn. Nếu có một ngày... tổng chỉ huy phi thiên.. Chỉ cần cho Lan gia ta một vùng đất dừng chân, để tôn tử có thể sinh sống.... là được rồi!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc, thật lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng: "hi vọng ta có thể... khiến cho Đệ Ngũ gia tộc lớn mạnh, cũng hi vọng ta có thể khiến hai gia tộc chúng ta cùng huy hoàng...."
Lan Mặc Phong đứng lên, trong mắt kích động: "Đa tạ! Đa tạ... chủ công!"
Chủ công!
Nghe được hai chữ này, trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu bùng phát tinh mang, ôn hòa cười nói: "Lan tiền bối yên tâm, một ngày còn Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, Lan gia liền tồn tại một ngày...!"
"Vâng!"
Trước khi tới đây, Lan Mặc Phong đã nghĩ rất rõ ràng.
Tình cảnh bị đủ loại xa lạnh, tính kế trùng trùng, cùng đường mạt lộ đã cho hắn biết, chỉ có quy phục Đệ Ngũ Khinh Nhu, mới có được một đường sinh cơ.
Nếu không, đợi đến khi Dạ gia Tiêu gia thật sự động thủ, ngay cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thuận nước đẩy thuyền thôi...
Nhìn thân ảnh Lan Mặc Phong đi ra, Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi ngồi xuống, quay mặt vào trong bóng tối.
"Sở Dương, ngươi dồn ép cửu đại gia tộc, sẽ thành tựu cho ta!" Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm nói: "Ngươi chưa tới, ta đã làm được. Nếu ngươi đến... Thu hoạch của ta lại càng nhiều hơn..."
Lan Mặc Phong cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nước mắt đã biến mất mấy ngàn năm qua không nhịn được trào ra hốc mắt.
Chỉ có mình hắn minh bạch.
Theo như lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói... Lý do mình ở chỗ này, cái gì mà lấy đại cục làm trọng, cái gì mà cùng chung mối thù, tình nghĩa vạn năm...vv...
Đều là vớ vẩn cả!
Bởi vì Lan Mặc Phong hiện tại căn bản không nghĩ tới kế hoạch ẩn cư thâm sơn kia!
Hắn căn bản không biết tương lai mình phải đi đâu! Sau khi gia tộc bị diệt, Lan Mặc Phong vẫn mơ hồ, trong lòng đần độn, giống như một cái xác không hồn, ngay cả lực lượng suy nghĩ tới tương lai, tựa hồ cũng không có.
Hắn chỉ có mơ hồ, phẫn nộ liều mạng ở chỗ này... Về phần cái gì mà tình nghĩa cửu đại gia tộc... trong lòng Lan Mặc Phong thầm nhổ nước bọt: Tình nghĩa cái cc! Lão tử với bọn khốn này có tình nghĩa chim gì!
Về phần vừa rồi, Đệ Ngũ Khinh Nhu đường hoàng nói ra một biện pháp: ẩn cư thâm sơm, chờ đợi thời cơ.
Nhưng... không chỉ Lan Mặc Phong rõ ràng trong lòng mà trong lòng những người khác cũng rõ ràng: Ẩn cư thâm sơn? há có thể dễ dàng ẩn cư như vậy? Một khi chiến loạn bộc phát, phong vân hội tụ, mặc kệ ngươi ở đâu, tìm được ngươi đều dễ dàng!
Huống chi sau khi ẩn cư, tài nguyên, thức ăn, vv... Tất cả những thứ cần cho tu luyện, từ đâu mà có? Phải biết rằng, hiện tại Lan gia còn sót lại những người này, có thể nói là trên răng dưới d....
Chẳng lẽ hậu duệ cửu đại gia tộc phải luân lạc tới mức chặn đường cướp bóc hay sao?
Cho nên kế này hiển nhiên không thể làm được.
Nhưng lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói, rốt cuộc cũng có tác dụng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đối thủ của chúng ta là Cửu Kiếp kiếm chủ! Chín vạn năm qua, Cửu Kiếp kiếm chủ một khi xuất hiện đều sẽ quét ngang Cửu Trọng Thiên... Nếu lúc này chúng ta còn không đoàn kết, chúng ta chỉ có thể chờ đợi vận mệnh tiền bối lặp lại, bị quét sạch! Cho nên, chư vị...."
Lời nói thấm thía dừng lại, mọi người mới bắt đầu thảo luận chân chính.
Được Đệ Ngũ Khinh Nhu dẫn dắt, mọi việc rốt cuộc cũng tiến vào quỹ đạo: Trước phái hai cao thủ lẻn vào, điều tra hư thực, sau đó mới quyết định. Đồng thời cầu viện gia tộc...
Về phần hai người được phái đi, một phải thông minh, hai phải cẩn thận, ba tu vi phải cao, bốn tốc độ phải nhanh, năm: khi đối mặt với chí tôn cửu phẩm, phải nắm chắc đào tẩu nhất định.
Cho nên, mọi người đề cử hồi lâu, rốt cuộc mới quyết định: Tiêu Tránh Ngôn và Thạch Khải Thư!
Hai người lập tức xuất phát, biến mất trong bóng đêm u ám.
Đệ Ngũ Khinh Nhu trở lại trướng bồng của mình, lấy ra một quyển sách, ngồi xuống đọc sách. Tư thái của hắn thoạt nhìn thực nhàn nhã.
Nhưng chỉ có người quen thuộc mới có thể nhìn ra được, thật ra hắn đang đợi cái gì đó.
Thật lâu sau...
Bên ngoài trướng bồng truyền tới thanh âm.
"Xin hỏi Đệ Ngũ tổng chỉ huy có ở đây không?" Một thanh âm khe khẽ vang lên.
Lập tức có người vào truyền báo: "Tổng chỉ huy, Lan tiền bối cầu kiên."
Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu rất bất ngờ, rất kinh ngạc: "Hả? mau mau mời vào!"
Rèm cửa vén lên, theo một làn gió lạnh ùa vào, Lan Mặc Phong đi tới, tôn kính thi lễ với Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy."
"Khách khí khách khí!" Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng lên, để quyển sách trên tay xuống, nhiệt tình nhường chỗ ngồi: "Tiền bối mời ngồi... Người đâu, dâng trà."
Hương trà nghi ngút.
Lan Mặc Phong thật lâu vẫn không nói gì.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên cũng có kiên nhẫn, chỉ mỉm cười và uống trà, không nói một lời.
"Tổng chỉ huy... Hôm nay tuy tổng chỉ huy giải thích tất cả cho Lan mỗ... Nhưng Lan mỗ có thể cảm nhận được, đám người Dạ gia Tiêu gia tuyệt đối sẽ không vì nguyên nhân này mà buông tha cho Lan gia chúng ta!" Thật lâu sau, Lan Mặc Phong rốt cuộc cũng mở miệng, mà vừa mở miệng đã trực tiếp đi vào vấn đề.
"Hả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày: "Ta cũng đoán được. Dù sao sao lý do của ta cũng có chút gượng ép. bất quá... bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức tự hủy trường thành lúc này đâu. Đây chính là thời khắc mấu chốt!"
Lan Mặc Phong cười khổ: "Ta và bọn hắn, kỳ thật đều là một dạng người. Đối với chúng ta mà nói kỳ thực không có gì, nhưng đến thời khắc mấu chốt... Tất cả mọi người đều đã từng lặn lộn sinh tử trên giang hồ... Nên hạ thủ thì hạ thủ, đây là đạo lý."
"Lan gia quá xuống dốc rồi. ở trong mắt bọn hắn, chút lực lượng của chúng ta đã không còn liên quan tới đại cục!"
"Hơn nữa, một vạn năm qua, bọn hắn kỳ thật đã không còn quá... sợ hãi Cửu Kiếp kiếm chủ. Một vạn năm duy ngã độc tôn, ngạo khí sinh ra khó mà tiêu trừ được."
Lan Mặc Phong bi ai cười nói: "Nói một cách khác... Đệ Ngũ tổng chỉ huy, nói thật lòng, Lan gia chúng ta hiện tại tuy đã bị Cửu Kiếp kiếm chủ hủy diệt, chỉ lại mấy người chúng ta, đủ để thấy Cửu Kiếp kiếm chủ đáng sợ rồi đúng không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu: "Không sai! Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn phi thường đáng sợ."
Lan Mặc Phong cười rộ lên giống như khóc: "Nhưng cho dù là hiện tại, ở trong mắt Lan gia chúng ta, những con chó nhà có tang... Cửu Kiếp kiếm chủ vẫn không đáng sợ, vẫn lật tay một cái là diệt trừ... Loại tâm tính này, thậm chí bao gồm cả ta. Ta nói như vậy, không biết ngài có hiểu hay không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi thật sâu, sắc mặt trầm trọng: "Nói ra tuy rất hoang đường... Nhưng ta thật sự minh bạch."
Lan Mặc Phong cười thảm.
Là minh bạch.
Một vạn năm duy ngã độc tôn, một vạn năm cao cao tại thượng, khiến cho loại ngạo khí này đã ăn sâu vào cốt tủy, không dễ dàng thay đổi, trừ phi là tự mình gặp phải, tận mắt nhìn thấy, có lẽ còn thay đổi một chút, nhưng... trước khi tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không thể chuyển biến!
Tâm tính kiêu ngạo trí mạng.
Cái này giống như chúng ta bình thường chẳng chịu nhận thua ai cả. Tuy biết rõ đối phương lợi hại hơn mình rất nhiều, nhưng trước khi bị dối phương đánh bại, trong lòng vẫn bất giác suy nghĩ, cho rằng hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao lịch đại cửu đại gia tộc thất bại... Nguyên nhân quyết định chính là loại tâm tính này!" Hắn không thể không cảm thán.
Muốn đề phòng Cửu Kiếp kiếm chủ có rất nhiều biện pháp! Muốn giết chết Cửu Kiếp kiếm chủ kỳ thật cũng có rất nhiều biện pháp, cho dù sau khi Cửu Kiếp kiếm chủ trưởng tành, muốn tiêu diệt hắn cũng không phải không có khả năng.
Nhưng chín vặn năm qua, tất cả cửu đại gia tộc đều thất bại.
Thực lực của bọn họ, so với Cửu Kiếp kiếm chủ lúc bắt đầu trưởng thành mà nói thì phải siêu việt hơn vô số lần! Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ đang trưởng thành, cũng phải mạnh hơn ngàn vạn lần.
Thậm chí đối với Cửu Kiếp kiếm chủ thời kỳ đỉnh phong mà nói, lực lượng cửu đại gia tộc vẫn như cũ siêu việt hơn mấy chục lần, thậm chí là gấp mấy trăm lần.
Nhưng vẫn thua!
Vì cái gì?
Đệ Ngũ Khinh Nhu thậm chí còn từng nghĩ tới một biện pháp ngu ngốc nhất: Cứ một trăm năm hoặc là năm mươi năm, Thượng Tam Thiên sẽ đi Trung Tam Thiên một lần, giết sạch những thiếu niên cao thủ mới nổi danh!
Thà giết nhầm ức vạn người cũng không bỏ sót một kẻ khả nghi.
Cứ giết như thế... Cửu Kiếp kiếm chủ thậm chí còn không có cơ hội trưởng thành. Cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ có thể trưởng thành, cửu kiếp cũng có thể sao? Chỉ cần Cửu Kiếp kiếm chủ không tề tựu đủ cửu kiếp thì cần gì phải lo lắng?
Nhưng... không biết tại sao, biện pháp này lại chưa từng có người thi hành!
Cho dù biện pháp ngu ngốc nhất cũng chưa có người làm, chứ đừng nói là biện pháp khác...
"Làm người có ngạo khí, vốn không phải chuyện xấu." Lan Mặc Phong chua sót nói: "Nhưng đối với các đại gia tộc chúng ta mà nói, cũng là sơ hở trí mạng. Nếu không phải gia tộc đại biến, ta cũng không nghĩ tới. Nhưng hiện tại cho dù ta nghĩ tới, ta vẫn không thể thay đổi loại tâm tính này của mình...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng.
"Cho nên cửu đại gia tộc đã bị chú định là sẽ không đoàn kết." Lan Mặc Phong cười khổ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đệ Ngũ Khinh Nhu cụp mi mắt xuống, trong lòng không biết đang nghĩ tới cái gì.
"Cho nên... ngày Tiêu gia Dạ gia đối phó chúng ta, sẽ không còn xa nữa đâu. Tới lúc đó, tổng chi huy ngươi cũng khó cản được!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn: "Đúng. Điểm này ta cũng nghĩ tới rồi. Mà trước mắt, ta đang tìm biện pháp hóa giải cái nguy cơ này..."
Lan Mặc Phong lại trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy, Đệ Ngũ gia tộc các ngươi chính là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc... Đối với loại người có tài năng kinh thiên vĩ địa như ngươi mà nói, thật sự quá đáng tiếc, cũng quá nghẹn khuất."
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ: "Nghẹn khuất cũng vô dụng...."
Lan Mặc Phong cẩn thận nói: "Xin hỏi tổng chỉ huy, Đệ Ngũ gia tộc có tính toán tương lai gì không?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc một chút, rốt cuộc thản nhiên nói: "Cửu kiếp xuất thế là kiếp nạn của của cửu đại gia tộc. Nhưng đồng dạng cũng là cơ hội của Đệ Ngũ gia tộc chúng ta!"
"Chúng ta vị tất đã không thể quật khởi!" Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu rất trầm trọng: "Loạn thế xuất anh hùng!"
Hắn nói vô cùng thẳng thắn, rất rõ ràng, không che giấu nửa điểm dã tâm của mình.
hắn biết, cái Lan Mặc Phong đang cần chính là dã tâm của mình! Nếu mình không có dã tâm, Lan Mặc Phong sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.
Cho dù nói cũng không nói thêm với mình nửa câu.
Ánh mắt Lan Mặc Phong bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nói: "Đa tạ tổng chỉ huy nói thẳng! hiện tại Lan mỗ có một đề nghị."
Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Mời nói."
"Chúng ta có thể hợp tác!" Lan Mặc Phong hít một hơi thật sâu: "Tổng chỉ huy là người có thể thành đại sự, Lan mỗ liền đánh bạc một phen... Từ hôm nay trở đi, Lan mỗ giao vận mệnh Lan thị gia tộc vào trong tay tổng chỉ huy ngài... chúng ta cùng dựng nghiệp lớn. Nếu có một ngày... tổng chỉ huy phi thiên.. Chỉ cần cho Lan gia ta một vùng đất dừng chân, để tôn tử có thể sinh sống.... là được rồi!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc, thật lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng: "hi vọng ta có thể... khiến cho Đệ Ngũ gia tộc lớn mạnh, cũng hi vọng ta có thể khiến hai gia tộc chúng ta cùng huy hoàng...."
Lan Mặc Phong đứng lên, trong mắt kích động: "Đa tạ! Đa tạ... chủ công!"
Chủ công!
Nghe được hai chữ này, trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu bùng phát tinh mang, ôn hòa cười nói: "Lan tiền bối yên tâm, một ngày còn Đệ Ngũ Khinh Nhu ta, Lan gia liền tồn tại một ngày...!"
"Vâng!"
Trước khi tới đây, Lan Mặc Phong đã nghĩ rất rõ ràng.
Tình cảnh bị đủ loại xa lạnh, tính kế trùng trùng, cùng đường mạt lộ đã cho hắn biết, chỉ có quy phục Đệ Ngũ Khinh Nhu, mới có được một đường sinh cơ.
Nếu không, đợi đến khi Dạ gia Tiêu gia thật sự động thủ, ngay cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thuận nước đẩy thuyền thôi...
Nhìn thân ảnh Lan Mặc Phong đi ra, Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi ngồi xuống, quay mặt vào trong bóng tối.
"Sở Dương, ngươi dồn ép cửu đại gia tộc, sẽ thành tựu cho ta!" Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm nói: "Ngươi chưa tới, ta đã làm được. Nếu ngươi đến... Thu hoạch của ta lại càng nhiều hơn..."