Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Trong khi Đông Nam còn đang ầm ĩ vụ gãi ngứa, Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông đã vội vàng đánh xe, chạy thẳng một mạch về phía Đông Nam. Dọc đường, bọn hắn cũng gặp phải không ít cường hào, muốn tới phân một chén canh. Dù sao đoàn xe này cũng quá mức mê người.
Nhưng Huyết Thù hai người thuê cũng không phải bình thường, đương nhiên, nếu gặp phải hàng cứng, vẫn là Đổng tứ gia xuất thủ. Một đao trong tay, vạn phu vô địch!
Tuy không phải dùng mặc đao của mình, nhưng tu vi đã tới cảnh giới như Đổng Vô Thương rồi, chỉ một cái ống tay áo cũng có thể biến thành đao, không khác biệt là mấy.
Đoạn đường này, lại biến thành hành trình lịch lãm của Đổng Vô Thương, trực tiếp đánh ra một đường về Đông Nam
Đoạn đường này, trực tiếp trở thành cuộc lịch lãm trưởng thành của đao thánh, thực lực Đổng Vô Thương cũng vù vù tăng vọt, Nhuế Bất Thông nhìn mà cũng phải thèm thuồng.
Không nói chuyện này nữa.
Bây giờ nói tới Sở Dương. Đoạn đường xuyên qua Dạ châu này cũng khá dễ dàng. Hắn còn tiện tay làm thịt không ít kẻ cháy nhà hôi của.
Bởi vì có không ít kẻ dám ngang nhiên chặn giữa ngã tư đường, thẩm vấn tất cả những người đi qua, thấy hàng mềm thì một đao cướp bóc tiền tài, thậm chí còn lấy ra một cái lý do rất đẹp đẽ: Ngươi chính là đồng đảng của vực ngoại thiên ma, chúng ta chỉ thay trời hành đạo, giữ gìn hòa bình đại lục.
Nhất là nhìn thấy đám phú thương giàu có, càng tuyệt đối không tha.
Đám người này quả thực quá đê tiện xấu xa, khiến người ta nghĩ mà giận sôi người! Nếu như thật sự là tác chiến với vực ngoại thiên ma, cho dù cướp đoạt thì đó cũng là một loại chính nghĩa.
Chỉ là, những người này căn bản chẳng phải chính nghĩa gì, cũng chẳng phải vì hòa bình nhân gian, mà là vì tư dục bản thân!
Không chỉ có đám võ giả như vậy mà ngay cả những dân cư binh thường không ngờ cũng có. Thành ra đám phú hộ đi tới nơi nào cũng ít nhiều gập phải tai ương.
Sở Dương một đường đi tới, nhìn mà trong lòng tức giận, về sau trực tiếp đại khai sát giới!
Ta mặc kệ ngươi là võ giả hay là dân chúng bình thường, chỉ cần có hành vi như vậy, giết không tha!
Hắn lĩnh ngộ sâu sắc một đạo lý: Đê tiện, không chỉ tồn tại trong cao tầng, mà nó còn tồn tại ở khắp mọi nơi.
Một khi đã như vậy, gặp một tên giết một tên, giết tới đoạn tử tuyệt tôn là xong thôi!
Lần điên cuồng nhất chính là ở một nơi. Nơi đó có một phú hộ, biệt danh là Lý Đại Nhãn. Tên như ý nghĩa, hai mắt rất lớn. Người này thủa nhỏ đã cơ khổ, nhưng dốc sức làm việc, tới năm hơn ba mươi tuổi, từ hai bàn tay trắng dựng nên một cơ nghiệp.
Hơn nữa, sau khi công thành danh toại, không những không vi phú bất nhân, mà ngược lại còn thích làm việc thiện. Hướng thẳng quê nhà, chỉ cần gặp phải khó khăn, hắn đều khẳng khái giúp đỡ!
Nhưng một người như vậy, trong sự kiện vực ngoại thiên ma lần này, không ngờ lại bị những người mà hắn từng giúp đỡ khiến cho táng gia bại sản. Không chỉ tài sản cả đời bị cuốn theo dòng nước, mà nhà cửa còn bị người ta thả cho một mồi lửa, thiêu cháy sạch sẽ.
Thậm chí còn bị chụp lên đầu cái mũ đồng đảng vực ngoại thiên ma
Lúc đầu chỉ có mấy kẻ quấy rối, những người khác từng chịu ân huệ của Lý Đại Nhãn ngượng ngùng không dám động thủ. Nhưng về sau, toàn bộ thị trấn dứt khoát liên hợp lại, bắt đầu trị tên vực ngoại thiên ma Lý Đại Nhãn này. Hơn nữa, còn có một loại hiện tượng kỳ quái, càng là người nhận ân huệ của hắn, lúc này lại càng thay đổi lập trường, càng hành hạ hắn ngoan độc hơn!
Tựa như không làm vậy không thể thoát khỏi bóng ma trong lòng, áy náy với người từng ban phát ân huệ cho mình.
Nếu đã phản bội rồi, vậy dứt khoát vứt lương tâm đi... Rốt cuộc cũng không còn gánh nặng nữa!
Không thể không nói, nhân tính đã thối tha tới mức nảy, thật sự còn không bằng chó má! Không khác gì súc sinh!
Sở Dương đi qua nơi này, tận mắt nhìn thấy một nhà bốn miệng ăn Lý Đại Nhãn bị trói lại, diễu phố. Hai bên tiếng reo hò như sấm động. Tất cả mọi người đều hò hét, đã bắt được vực ngoại thiên ma rồi.
Bất quá, cũng có một số lão nhân xì xào bàn tán, tức giận, nhưng không dám nói.
Sở Dương dùng thời gian cực ngắn điều tra ra sự thật. Tiếp đó trực tiếp giận tím mặt, rút kiếm đại khai sát giới! Toàn bộ những người reo hò hai bên đường gần như đều bị đồ sát sạch sẽ.
Tiếp đó, lại nán lại ở nơi này một ngày thời gian, tuyệt đối không chỉ nghe từ một phía, mà là hỏi rõ tình huống mấy người, xách kiếm tới từng nhà từng nhà tìm kiếm. Tất cả những kẻ tham dự đều không lọt lưới một tên, kiếm kiếm giết tuyệt!
Sát tâm trong lòng Sở Dương càng lúc càng nặng.
Hắn nhớ tới tất cả y sư trong Dược cốc, cứ như vậy chết oan chết uổng. Giả như người tốt không hảo báo, từ nay về sau ai dám theo?
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu có thể tiếp tục lựa chọn làm người tốt. Đó là bởi vì bọn họ có thực lực, làm như vậy cũng không có ai dám khi dễ. Nhưng giống như Dược cốc,... Giống như Lý Đại Nhãn trước mắt... làm sao đây?
Sau khi trải qua việc này, cả đời này, Lý Đại Nhãn cho dù có đông sơn tái khởi, liệu hắn có còn dám làm một chuyện tốt nữa? Hắn còn dám phát nửa điểm thiện tâm sao?
Sở Dương nhìn một nhà Lý Đại Nhãn cầm theo lộ phí mình tặng, thiên ân vạn tạ rời khỏi nơi này, kiếm nơi định cư mới.
Sở Dương đứng trong gió đêm, đứng trên cổ đạo thê lương, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt giá rét.
Chỉ một câu chuyện vực ngoại thiên ma bịa đặt đã có thể khiến nhân tâm thiên hạ méo mó tới mức này! Nếu còn xuất hiện chuyện khác thì sao? Hay nếu như tồn tại giống như vực ngoại thiên ma thật sự tồn tại thì cả thiên hạ này sẽ ra sao đây?
Chỉ là mình một đường đi tới, cũng đã giết không dưới ngàn người rồi. Nhưng, Cửu Trọng Thiên đại lục bao la bát ngát, còn có bao nhiêu chuyện như vậy đã phát sinh, đang phát sinh, thậm chí là... sắp phát sinh?
Đúng lúc nào, đột nhiên có người khẽ cười nói: "Có phải cảm thấy, thiên hạ này không ngờ lại đáng ghê tởm đến thế? Thật chỉ muốn giết hết cho thống khoái?"
Sở Dương chấn động!
Với tu vi của hắn mà nói, đã là thánh cấp cửu phẩm, hơn nữa còn là kiếm thánh cửu phẩm! không ngờ không hề phát hiện, bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm một người!
Trước đó hắn đã từng kiểm tra cẩn thận, xung quanh mấy trăm trượng, tuyệt đối không có ai tồn tại!
Ngoại trừ tu vi, thần hồn của hắn lại càng cường đại hơn. Cho dù là chí tôn cửu phẩm, cũng chưa chắc đã hơn được hắn lực lượng thần hồn. Vậy mà hắn vẫn không hề phát hiện.
Người này giống như quỷ mị vậy, vô thanh vô tức đã xuất hiện.
Không chỉ xuất hiện, mà còn nói chuyện với minh.
Sở Dương xoay người thật nhanh, quay đầu nhìn lại.
Đứng trước mặt hắn, là một hôi y nhân (hôi y= áo xám), đang chắp hai tay sau lưng, sóng vai mà đứng, ngẩng đầu nhìn trời, thần thái có chút nhàn nhã.
Hắn cứ như vậy đứng ở đó, nhưng lại khiến Sở Dương có một cảm giác: Ở đó chẳng có gì cả, chỉ có một cơn gió mát, chỉ là một vùng hư vô.
Sở Dương khẽ nở một nụ cười: "Tôn giá là ai?"
Trước tiên, hắn đã trấn định trở lại.
Nếu như người này muốn giết mình, mình tuyệt đối không may mắn thoát được. Cho nên, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được. Vào giờ khắc này, hắn cũng đã xác định, hoặc cũng có thể nói... trong lòng nỗi lên một chút tâm tính lưu manh.!
Thích thì nhích!
Ai sợ ai chứ!
"Ta là ai?" Vị hôi y nhân kia tựa hồ thoáng mỉm cười, nói: "Ngươi thử nói xem? Sở Dương?"
Sở Dương đã dịch dung, tự tin trên thế gian không một ai có thể nhận ra thân phận, nhưng hôi y nhân này, lại trực tiếp gọi ra tên hắn!
Thanh âm này... Sở Dương đột nhiên cảm thấy quen thuộc, trong nháy mắt, trong đầu đã hiện ra một nhân vật, không khỏi lui lại một bước, kêu lên: "Là ngươi?"
Người nọ bật cười lớn, chậm rãi xoay người lại, nhìn Sở Dương, không ngờ nháy mắt hai cái,nói: "Chẳng lẽ không phải?"
Trong lòng Sở Dương choáng váng như bị sấm sét đánh trúng, trong phút chốc không ngờ có chút hoa mày chóng mặt!
Người trước mắt này, không ngờ chính là hắn.
Chính là lão giả đoán mệnh trong Thiên Cơ thành, chí hữu kiếp trước, đệ nhất tài tử được Cửu Trọng Thiên đại lục công nhận kiếp trước - Tuyết Lệ Hàn.
Chẳng qua lúc này, hắn đã không còn là vị tướng sĩ thần bí khó lường trong Thiên Cơ thành kia nữa, cũng không phải tài tử bạch y như tuyết, thơ kiếm động sơn hà trong kiếp trước.
Hắn giống như là một người khác, một thân hôi y, tướng mạo tầm thường.
Chỉ cần chớp mắt một cái, hắn cũng có thể biến mất trong biển người!
"Ngươi nhận ra ta." Hôi y nhân khẽ cười nói.
Cổ họng Sở Dương thoáng lay động hai cái, cuối cùng nở một nụ cười. Có trời mới biết, khi hắn nở ra một nụ cười này, khóe mắt hắn có chút ươn ướt, trong lòng có chút run rẩy.
Nếu như không ngoài dự liệu, kiếp trước kiếp này, chính là do người trước mắt này tạo ra cho mình!
Sở Dương không biết mình nên hận hắn, hay là nên cảm tạ hắn.
Hắn ảm đạm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thật sự không biết, nên xưng hô với ngươi thế nào. Hẳn là... Tuyết huynh? Hay là... đại sư? Hay là... Các hạ?"
Hôi y nhân trầm mặc một chút, nói: "Ta thích cái tên Tuyết Lệ Hàn kia."
Sở Dương nói: "Ồ?"
Hôi y nhân nói: "Tuyết Lệ Hàn, tuyết trung hữu lệ, tích tích giai thị hàn."
Sở Dương thản nhiên nói: "Tuyết tan chảy thành nước, đều là lệ. Nếu tất cả đều là lệ, thì tâm quá lạnh."
Hôi y nhân Tuyết Lệ Hàn nói: "Cho nên, sống trên đời này, cả đời đều là lệ, cả đời đều là khổ."
Trong mắt Sở Dương chợt lóe lên tinh mang: "Ồ? Ý ngươi là, kiếp này của ta vẫn như cũ, đều là lệ? Đều là khổ? Kiếp trước kiếp này đều không bất đồng?"
"Oán niệm của ngươi đối với ta rất lớn." Tuyết Lệ Hàn mỉm cười: "Tại sao không nghĩ tới một phương diện khác. Tuyết chính là thiên địa tinh linh. Hóa thành nước, tuy có thể là lệ, nhưng cũng có thể xoa dịu sinh linh. Hơn nữa nó cũng không tan biến... Chẳng bao lâu sau sẽ lại hóa thành thiên địa linh khí, tiêu tán thành gió, tụ lại thành mây, một khi phong vân động, lại hóa thành mưa, hóa thành sương, hóa thành khói. Hoặc là... một lần nữa hóa thành tuyết."
"Phủ xuống thế gian!" Hôi y nhân bình tĩnh nhìn Sở Dương: "Một vòng hoàn chỉnh, mới là.... đại đạo chí cực!"
"Nhưng kiếp trước kiếp này, cuối cùng vẫn là một hồi đảo điên." Sở Dương trầm mặc một lát, chậm rãi nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Kiếp tnrớc kiếp này, ai mà không có?"
Tuyết Lệ Hàn đưa tay bắt lấy một chiếc lá cây đang phiêu đãng theo gió xuân, thản nhiên nói: "Cho dù chỉ là một chiếc lá cây, cũng có kiếp trước kiếp này. Trừ những bậc đại năng siêu thoát luân hồi, ngay cả thần tiên thánh nhân cũng có kiếp trước kiếp này."
"Nhưng từ xưa tới nay, có thể nhớ rõ kiếp trước kiếp này, lại rõ ràng như thế, cũng chỉ có một mình ngươi." Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn giống như thấu triệt thế gian, nhìn Sở Dương nói: "Ngươi không chỉ trải qua kiếp trước kiếp này, mà còn hợp nhất kiếp trước kiếp này!"
"Hóa thành nghịch thiên chi lực, hóa thành thiên ngoại chi tâm! Hóa thành luân hồi chi ngoại, hóa thành tử tiêu chi hồn! " Tuyết Lệ Hàn chậm rãi nói.
Trên mặt Sở Dương lộ ra một vẻ mơ hồ, nói: "Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu."
Tuyết Lệ Hàn cười.
"Nhưng ta vẫn thích Tuyết Lệ Hàn kiếp trước." Sở Dương bùi ngùi nói: "Ta và ngươi lần đầu gặp mặt, chính là trong Tử Trúc lâm lất phất tuyết trắng. Lúc ấy ngươi ngâm một câu thơ...: "Vạn cổ quỳnh tiêu bản vô nhan, nhất tràng tuyết lạc thiên tâm hàn: thế gian khô vinh thùy năng định, mộng ngoại hà nhân khả hồi thiên?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Ta rất tưởng niệm Tuyết huynh ưu sầu kiếp trước, chứ không phải Tuyết Lệ Hàn nắm giữ hết thảy trước mắt."
Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn ngưng trọng, trong mắt thoáng hiện một vẻ mơ hồ, tựa như toàn bộ thế gian tang thương đều lần lượt xuất hiện trong một khắc này.
Thật lâu sau, hắn mới nở một nụ cười: "Sở huynh."
Một tiếng Sở huynh, Sở Dương giống như trở về với kiếp trước, trong mát có chút mơ hồ và cảm khái, cười nói: "Tuyết huynh."
Trong khi Đông Nam còn đang ầm ĩ vụ gãi ngứa, Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông đã vội vàng đánh xe, chạy thẳng một mạch về phía Đông Nam. Dọc đường, bọn hắn cũng gặp phải không ít cường hào, muốn tới phân một chén canh. Dù sao đoàn xe này cũng quá mức mê người.
Nhưng Huyết Thù hai người thuê cũng không phải bình thường, đương nhiên, nếu gặp phải hàng cứng, vẫn là Đổng tứ gia xuất thủ. Một đao trong tay, vạn phu vô địch!
Tuy không phải dùng mặc đao của mình, nhưng tu vi đã tới cảnh giới như Đổng Vô Thương rồi, chỉ một cái ống tay áo cũng có thể biến thành đao, không khác biệt là mấy.
Đoạn đường này, lại biến thành hành trình lịch lãm của Đổng Vô Thương, trực tiếp đánh ra một đường về Đông Nam
Đoạn đường này, trực tiếp trở thành cuộc lịch lãm trưởng thành của đao thánh, thực lực Đổng Vô Thương cũng vù vù tăng vọt, Nhuế Bất Thông nhìn mà cũng phải thèm thuồng.
Không nói chuyện này nữa.
Bây giờ nói tới Sở Dương. Đoạn đường xuyên qua Dạ châu này cũng khá dễ dàng. Hắn còn tiện tay làm thịt không ít kẻ cháy nhà hôi của.
Bởi vì có không ít kẻ dám ngang nhiên chặn giữa ngã tư đường, thẩm vấn tất cả những người đi qua, thấy hàng mềm thì một đao cướp bóc tiền tài, thậm chí còn lấy ra một cái lý do rất đẹp đẽ: Ngươi chính là đồng đảng của vực ngoại thiên ma, chúng ta chỉ thay trời hành đạo, giữ gìn hòa bình đại lục.
Nhất là nhìn thấy đám phú thương giàu có, càng tuyệt đối không tha.
Đám người này quả thực quá đê tiện xấu xa, khiến người ta nghĩ mà giận sôi người! Nếu như thật sự là tác chiến với vực ngoại thiên ma, cho dù cướp đoạt thì đó cũng là một loại chính nghĩa.
Chỉ là, những người này căn bản chẳng phải chính nghĩa gì, cũng chẳng phải vì hòa bình nhân gian, mà là vì tư dục bản thân!
Không chỉ có đám võ giả như vậy mà ngay cả những dân cư binh thường không ngờ cũng có. Thành ra đám phú hộ đi tới nơi nào cũng ít nhiều gập phải tai ương.
Sở Dương một đường đi tới, nhìn mà trong lòng tức giận, về sau trực tiếp đại khai sát giới!
Ta mặc kệ ngươi là võ giả hay là dân chúng bình thường, chỉ cần có hành vi như vậy, giết không tha!
Hắn lĩnh ngộ sâu sắc một đạo lý: Đê tiện, không chỉ tồn tại trong cao tầng, mà nó còn tồn tại ở khắp mọi nơi.
Một khi đã như vậy, gặp một tên giết một tên, giết tới đoạn tử tuyệt tôn là xong thôi!
Lần điên cuồng nhất chính là ở một nơi. Nơi đó có một phú hộ, biệt danh là Lý Đại Nhãn. Tên như ý nghĩa, hai mắt rất lớn. Người này thủa nhỏ đã cơ khổ, nhưng dốc sức làm việc, tới năm hơn ba mươi tuổi, từ hai bàn tay trắng dựng nên một cơ nghiệp.
Hơn nữa, sau khi công thành danh toại, không những không vi phú bất nhân, mà ngược lại còn thích làm việc thiện. Hướng thẳng quê nhà, chỉ cần gặp phải khó khăn, hắn đều khẳng khái giúp đỡ!
Nhưng một người như vậy, trong sự kiện vực ngoại thiên ma lần này, không ngờ lại bị những người mà hắn từng giúp đỡ khiến cho táng gia bại sản. Không chỉ tài sản cả đời bị cuốn theo dòng nước, mà nhà cửa còn bị người ta thả cho một mồi lửa, thiêu cháy sạch sẽ.
Thậm chí còn bị chụp lên đầu cái mũ đồng đảng vực ngoại thiên ma
Lúc đầu chỉ có mấy kẻ quấy rối, những người khác từng chịu ân huệ của Lý Đại Nhãn ngượng ngùng không dám động thủ. Nhưng về sau, toàn bộ thị trấn dứt khoát liên hợp lại, bắt đầu trị tên vực ngoại thiên ma Lý Đại Nhãn này. Hơn nữa, còn có một loại hiện tượng kỳ quái, càng là người nhận ân huệ của hắn, lúc này lại càng thay đổi lập trường, càng hành hạ hắn ngoan độc hơn!
Tựa như không làm vậy không thể thoát khỏi bóng ma trong lòng, áy náy với người từng ban phát ân huệ cho mình.
Nếu đã phản bội rồi, vậy dứt khoát vứt lương tâm đi... Rốt cuộc cũng không còn gánh nặng nữa!
Không thể không nói, nhân tính đã thối tha tới mức nảy, thật sự còn không bằng chó má! Không khác gì súc sinh!
Sở Dương đi qua nơi này, tận mắt nhìn thấy một nhà bốn miệng ăn Lý Đại Nhãn bị trói lại, diễu phố. Hai bên tiếng reo hò như sấm động. Tất cả mọi người đều hò hét, đã bắt được vực ngoại thiên ma rồi.
Bất quá, cũng có một số lão nhân xì xào bàn tán, tức giận, nhưng không dám nói.
Sở Dương dùng thời gian cực ngắn điều tra ra sự thật. Tiếp đó trực tiếp giận tím mặt, rút kiếm đại khai sát giới! Toàn bộ những người reo hò hai bên đường gần như đều bị đồ sát sạch sẽ.
Tiếp đó, lại nán lại ở nơi này một ngày thời gian, tuyệt đối không chỉ nghe từ một phía, mà là hỏi rõ tình huống mấy người, xách kiếm tới từng nhà từng nhà tìm kiếm. Tất cả những kẻ tham dự đều không lọt lưới một tên, kiếm kiếm giết tuyệt!
Sát tâm trong lòng Sở Dương càng lúc càng nặng.
Hắn nhớ tới tất cả y sư trong Dược cốc, cứ như vậy chết oan chết uổng. Giả như người tốt không hảo báo, từ nay về sau ai dám theo?
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu có thể tiếp tục lựa chọn làm người tốt. Đó là bởi vì bọn họ có thực lực, làm như vậy cũng không có ai dám khi dễ. Nhưng giống như Dược cốc,... Giống như Lý Đại Nhãn trước mắt... làm sao đây?
Sau khi trải qua việc này, cả đời này, Lý Đại Nhãn cho dù có đông sơn tái khởi, liệu hắn có còn dám làm một chuyện tốt nữa? Hắn còn dám phát nửa điểm thiện tâm sao?
Sở Dương nhìn một nhà Lý Đại Nhãn cầm theo lộ phí mình tặng, thiên ân vạn tạ rời khỏi nơi này, kiếm nơi định cư mới.
Sở Dương đứng trong gió đêm, đứng trên cổ đạo thê lương, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt giá rét.
Chỉ một câu chuyện vực ngoại thiên ma bịa đặt đã có thể khiến nhân tâm thiên hạ méo mó tới mức này! Nếu còn xuất hiện chuyện khác thì sao? Hay nếu như tồn tại giống như vực ngoại thiên ma thật sự tồn tại thì cả thiên hạ này sẽ ra sao đây?
Chỉ là mình một đường đi tới, cũng đã giết không dưới ngàn người rồi. Nhưng, Cửu Trọng Thiên đại lục bao la bát ngát, còn có bao nhiêu chuyện như vậy đã phát sinh, đang phát sinh, thậm chí là... sắp phát sinh?
Đúng lúc nào, đột nhiên có người khẽ cười nói: "Có phải cảm thấy, thiên hạ này không ngờ lại đáng ghê tởm đến thế? Thật chỉ muốn giết hết cho thống khoái?"
Sở Dương chấn động!
Với tu vi của hắn mà nói, đã là thánh cấp cửu phẩm, hơn nữa còn là kiếm thánh cửu phẩm! không ngờ không hề phát hiện, bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm một người!
Trước đó hắn đã từng kiểm tra cẩn thận, xung quanh mấy trăm trượng, tuyệt đối không có ai tồn tại!
Ngoại trừ tu vi, thần hồn của hắn lại càng cường đại hơn. Cho dù là chí tôn cửu phẩm, cũng chưa chắc đã hơn được hắn lực lượng thần hồn. Vậy mà hắn vẫn không hề phát hiện.
Người này giống như quỷ mị vậy, vô thanh vô tức đã xuất hiện.
Không chỉ xuất hiện, mà còn nói chuyện với minh.
Sở Dương xoay người thật nhanh, quay đầu nhìn lại.
Đứng trước mặt hắn, là một hôi y nhân (hôi y= áo xám), đang chắp hai tay sau lưng, sóng vai mà đứng, ngẩng đầu nhìn trời, thần thái có chút nhàn nhã.
Hắn cứ như vậy đứng ở đó, nhưng lại khiến Sở Dương có một cảm giác: Ở đó chẳng có gì cả, chỉ có một cơn gió mát, chỉ là một vùng hư vô.
Sở Dương khẽ nở một nụ cười: "Tôn giá là ai?"
Trước tiên, hắn đã trấn định trở lại.
Nếu như người này muốn giết mình, mình tuyệt đối không may mắn thoát được. Cho nên, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được. Vào giờ khắc này, hắn cũng đã xác định, hoặc cũng có thể nói... trong lòng nỗi lên một chút tâm tính lưu manh.!
Thích thì nhích!
Ai sợ ai chứ!
"Ta là ai?" Vị hôi y nhân kia tựa hồ thoáng mỉm cười, nói: "Ngươi thử nói xem? Sở Dương?"
Sở Dương đã dịch dung, tự tin trên thế gian không một ai có thể nhận ra thân phận, nhưng hôi y nhân này, lại trực tiếp gọi ra tên hắn!
Thanh âm này... Sở Dương đột nhiên cảm thấy quen thuộc, trong nháy mắt, trong đầu đã hiện ra một nhân vật, không khỏi lui lại một bước, kêu lên: "Là ngươi?"
Người nọ bật cười lớn, chậm rãi xoay người lại, nhìn Sở Dương, không ngờ nháy mắt hai cái,nói: "Chẳng lẽ không phải?"
Trong lòng Sở Dương choáng váng như bị sấm sét đánh trúng, trong phút chốc không ngờ có chút hoa mày chóng mặt!
Người trước mắt này, không ngờ chính là hắn.
Chính là lão giả đoán mệnh trong Thiên Cơ thành, chí hữu kiếp trước, đệ nhất tài tử được Cửu Trọng Thiên đại lục công nhận kiếp trước - Tuyết Lệ Hàn.
Chẳng qua lúc này, hắn đã không còn là vị tướng sĩ thần bí khó lường trong Thiên Cơ thành kia nữa, cũng không phải tài tử bạch y như tuyết, thơ kiếm động sơn hà trong kiếp trước.
Hắn giống như là một người khác, một thân hôi y, tướng mạo tầm thường.
Chỉ cần chớp mắt một cái, hắn cũng có thể biến mất trong biển người!
"Ngươi nhận ra ta." Hôi y nhân khẽ cười nói.
Cổ họng Sở Dương thoáng lay động hai cái, cuối cùng nở một nụ cười. Có trời mới biết, khi hắn nở ra một nụ cười này, khóe mắt hắn có chút ươn ướt, trong lòng có chút run rẩy.
Nếu như không ngoài dự liệu, kiếp trước kiếp này, chính là do người trước mắt này tạo ra cho mình!
Sở Dương không biết mình nên hận hắn, hay là nên cảm tạ hắn.
Hắn ảm đạm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thật sự không biết, nên xưng hô với ngươi thế nào. Hẳn là... Tuyết huynh? Hay là... đại sư? Hay là... Các hạ?"
Hôi y nhân trầm mặc một chút, nói: "Ta thích cái tên Tuyết Lệ Hàn kia."
Sở Dương nói: "Ồ?"
Hôi y nhân nói: "Tuyết Lệ Hàn, tuyết trung hữu lệ, tích tích giai thị hàn."
Sở Dương thản nhiên nói: "Tuyết tan chảy thành nước, đều là lệ. Nếu tất cả đều là lệ, thì tâm quá lạnh."
Hôi y nhân Tuyết Lệ Hàn nói: "Cho nên, sống trên đời này, cả đời đều là lệ, cả đời đều là khổ."
Trong mắt Sở Dương chợt lóe lên tinh mang: "Ồ? Ý ngươi là, kiếp này của ta vẫn như cũ, đều là lệ? Đều là khổ? Kiếp trước kiếp này đều không bất đồng?"
"Oán niệm của ngươi đối với ta rất lớn." Tuyết Lệ Hàn mỉm cười: "Tại sao không nghĩ tới một phương diện khác. Tuyết chính là thiên địa tinh linh. Hóa thành nước, tuy có thể là lệ, nhưng cũng có thể xoa dịu sinh linh. Hơn nữa nó cũng không tan biến... Chẳng bao lâu sau sẽ lại hóa thành thiên địa linh khí, tiêu tán thành gió, tụ lại thành mây, một khi phong vân động, lại hóa thành mưa, hóa thành sương, hóa thành khói. Hoặc là... một lần nữa hóa thành tuyết."
"Phủ xuống thế gian!" Hôi y nhân bình tĩnh nhìn Sở Dương: "Một vòng hoàn chỉnh, mới là.... đại đạo chí cực!"
"Nhưng kiếp trước kiếp này, cuối cùng vẫn là một hồi đảo điên." Sở Dương trầm mặc một lát, chậm rãi nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Kiếp tnrớc kiếp này, ai mà không có?"
Tuyết Lệ Hàn đưa tay bắt lấy một chiếc lá cây đang phiêu đãng theo gió xuân, thản nhiên nói: "Cho dù chỉ là một chiếc lá cây, cũng có kiếp trước kiếp này. Trừ những bậc đại năng siêu thoát luân hồi, ngay cả thần tiên thánh nhân cũng có kiếp trước kiếp này."
"Nhưng từ xưa tới nay, có thể nhớ rõ kiếp trước kiếp này, lại rõ ràng như thế, cũng chỉ có một mình ngươi." Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn giống như thấu triệt thế gian, nhìn Sở Dương nói: "Ngươi không chỉ trải qua kiếp trước kiếp này, mà còn hợp nhất kiếp trước kiếp này!"
"Hóa thành nghịch thiên chi lực, hóa thành thiên ngoại chi tâm! Hóa thành luân hồi chi ngoại, hóa thành tử tiêu chi hồn! " Tuyết Lệ Hàn chậm rãi nói.
Trên mặt Sở Dương lộ ra một vẻ mơ hồ, nói: "Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu."
Tuyết Lệ Hàn cười.
"Nhưng ta vẫn thích Tuyết Lệ Hàn kiếp trước." Sở Dương bùi ngùi nói: "Ta và ngươi lần đầu gặp mặt, chính là trong Tử Trúc lâm lất phất tuyết trắng. Lúc ấy ngươi ngâm một câu thơ...: "Vạn cổ quỳnh tiêu bản vô nhan, nhất tràng tuyết lạc thiên tâm hàn: thế gian khô vinh thùy năng định, mộng ngoại hà nhân khả hồi thiên?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Ta rất tưởng niệm Tuyết huynh ưu sầu kiếp trước, chứ không phải Tuyết Lệ Hàn nắm giữ hết thảy trước mắt."
Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn ngưng trọng, trong mắt thoáng hiện một vẻ mơ hồ, tựa như toàn bộ thế gian tang thương đều lần lượt xuất hiện trong một khắc này.
Thật lâu sau, hắn mới nở một nụ cười: "Sở huynh."
Một tiếng Sở huynh, Sở Dương giống như trở về với kiếp trước, trong mát có chút mơ hồ và cảm khái, cười nói: "Tuyết huynh."