Lúc Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cùng nhau ra khỏi khách sạn thì trời đã tối đen, bóng trăng cũng đã quá đầu.
Sở Dương nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng bỗng tự hỏi: Phải chăng là từ đây mà Mạc Thiên Cơ có thể chiếm được cái cảm giác nắm giữ thiên hạ, dần dần lột xác thành một Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ sau này chăng?
Bên trong Thiên Binh Các, năm gã thiếu niên đang luyện công như rồng cuộn hổ vồ. Tinh thần diện mạo của cả năm gã hôm nay đã hoàn toàn khác trước, bộ dáng cả năm đều như đang dư thừa tinh lực.
Mấy ngày gần đây, tất cả đều đã luyện công đến phát nghiện. Mỗi ngày ba lượt đột phá cực hạn đã trở thành việc không thể thiếu, mà tất cả đều cảm thấy ích lợi không nhỏ của việc tụ lại choảng nhau hằng ngày để hoàn thiệnvõ học của bản thân.
Dưới áp lực như vậy, cái kỳ hạn một tháng kia còn chưa qua được một nửa thì tất cả đều có cảm giác mình có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Kể từ đó, trong nội tâm mỗi người đều có chút say mê: Một tháng đột phá một phẩm, hai tháng là hai phẩm... cứ thế mà tính thì chỉ cần bốn năm năm thì cũng thăng đến Hoàng cấp rồi, chẳng phải tầm mười năm nữa thôi mình sẽ là chí tôn rồi sao?
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, bọn chúng như ăn phải xuân dược, càng luyện điên cuồng hơn.
Với tâm tình phấn chấn như vậy, Kỷ Mặc không nhịn nổi cuồng hỉ, gã liền dụ dỗ La Khắc Địch ra, dùng danh nghĩa tỷ thí đánh cho La Khắc Địch tơi bời để phát tiết cái bụng đang vui sương đến tột cùng của mình.
Sau đó La Khắc Địch mang theo bộ mặt bầm dập đi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Khuẩn Bất Thông, đánh hắn bò lê lết luôn.
Đổng Vô Thương thì hào khí bừng bừng khiêu chiến Cố Độc Hành, bị Cố Độc Hành đánh cho lên bờ xuống ruộng, vì vậy Đổng Vô Thương liền túm Kỷ Mặc lại trút giận, đánh cho y không còn biết đến trời đất là gì.
Trong cả đám, Khuẩn Bất Thông có tu vi yếu nhất, chẳng biết tìm ai trút giận, thế là tối đó, thừa dịp La Khắc Địch đang phiêu du trong mộng đẹp, lấy túi vải trùm kín đầu y, đánh túi bụi.
Thế là từ tối hôm đó, đại hội võ lâm của năm người chính thức mở màn.
Mỗi ngày, tất cả đều thê thảm như trong lò sát sinh, Cố Độc Hành tiến bộ nhanh nhất, có thực lực cao nhất trong cả đám nên rất ít khi bị thương, nhưng đám còn lại thì hầu như ngày nào cũng bầm dập mặt mày.
Quá đáng nhất là trong khoảng thời gian này, chỉ cần Sở Dương trở về nhất định sẽ bị đám Kỷ Mặc khiêm tốn mời ra:
"Lão đại à, tiểu đệ xin ngài tận tình chỉ giáo, ta cảm thấy chỗ này còn có sơ hở..." Sau đó tất cả danh chính ngôn thuận tẩm quất một chầu cho lão đại.
La Khắc Địch cũng hùa theo, đến bàn luận cước pháp với Sở Dương, kết quả không nghĩ cũng biết.
Đổng Vô Thương lại không dám mạnh tay bởi hắn còn có việc phải nhờ vả, hắn rất muốn có một cây bảo đao, mà điều này không ai làm tốt hơn Sở Dương, chính vì vậy hắn không dám nặng tay.
Riêng Khuẩn Bất Thông… hiện tại hắn chính là cái đuôi theo sau Cố Độc Hành rồi.
Trong khoảng thời gian này, Sở Dương chịu thiệt thòi vô cùng nhưng cứ sau mỗi lần bị hành xác, Kiếm Hồn sẽ mắng chửi hắn một trận lên bờ xuống ruộng, sau đó chỉ ra sơ hở trong chiêu này, cách phá giải chiêu kia, cách ứng biến chiêu nọ.
Những thứ này đều được Sở Dương ghi lòng tạc dạ.
Nhìn ánh mắt xấu xa của Kỷ Mặc và La Khắc Địch, Sở Dương nhủ thầm: Vui lắm sao, các ngươi nghiện việc khi dễ ta rồi hả? Tương lai còn nhiều việc các ngươi phải cầu ta lắm.
Đến lúc đó lão tử không dày vò các ngươi thì lão tử không mang họ Sở nữa!
Những ngày này Mạc Khinh Vũ cũng rất vui sướng, hàng ngày đều có nhiều đại ca ca cùng chơi với mình, hơn nữa ai cũng thèm thuồng nhìn cây đao của mình… Cô lolita này lại càng thỏa mãn tâm lý thích hư vinh của tiểu hài tử. Chính vì vậy mỗi ngày nàng đều híp đôi mắt đẹp như ánh trăng của mình lại, ngồi xổm trên cửa ra vào xem xiếc khỉ, thỉnh thoảng lại nhảy dựng lên cổ vũ các ca ca đánh nhau.
Cũng trong mấy ngày này, thương thế của Mạc Thành Vũ đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, giờ đã khôi phục được năm sáu thành rồi, nhưng càng ngày sắc mặt của hắn càng khó coi.
Đêm nay, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, đến phiên La Khắc Địch nấu cơm, ngay lập tức tất cả đều gào thét cơm khó ăn, sau khi ăn xong cả đám liền đồng tâm hiệp lực phục vụ La Khắc Địch một chầu tẩm quất miễn phí.
Khuẩn Bất Thông lại càng nỗ lực chăm sóc gã tận tình.
Đang lúc hỗn loạn, Cố Độc Hành chợt chau mày thốt: "Có người đến."
Nghe hắn nói, cả bốn người đều nháo nhào tách ra, ngay lập tức thu dọn chiến trường trên mặt đất, chỉ một khắc sau cả đám đều đã bày ra tư thế an nhàn ngồi uống trà xung quanh bàn đá.
Cả lũ ngồi ung dung nói chuyện vui vẻ, làm gì còn dấu vết của trận vật lộn nữa chứ.
Cánh cửa mở ra.
Một người áo đen, một người áo trắng đồng thời xuất hiện, phía sau hai người là một lão giả.
Con mắt đám người Cố Độc Hành đồng loạt mở lớn.
Sau đó phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau, vô cùng sống động.
Áo đen tất nhiên là Sở Dương, còn người áo trắng, anh tuấn cao ráo, mày kiếm mắt sáng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái ung dung cao quý, vô cùng trầm ổn.
Ánh mắt hắn ôn hòa lạnh nhạt, thâm thúy như nước hồ thu.
"Nhị ca!" Mạc Khinh Vũ mừng rỡ reo lên, nhào vào lồng ngực thanh niên áo trắng như cánh chim én về tổ.
Người kia cũng vô cùng kích động: "Tiểu muội! Tiểu Vũ… Ca nhớ ngươi muốn chết, để nhị ca nhìn ngươi xem nào, gầy quá…"
Mạc Thiên Cơ vừa nhìn thấy muội muội liền quên mất vẻ ưu nhã thong dong, vui vẻ cười ha hả, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc.
"Mạc Thiên Cơ?" Năm người Cố Độc Hành đồng thời thốt lên kinh ngạc. Ngoại trừ Kỷ Mặc thì những người khác đều biểu hiện sự kiêng kỵ vô cùng
Năm người đều là thiên tài trong các đại gia tộc ở Trung Tam Thiên, đều nổi tiếng trong lớp nhân tài mới xuất hiện. Nhưng hiện tại, kể cả người sẽ cùng Mạc Thiên Cơ nổi danh trong tương lai như Cố Độc Hành hay Đổng Vô Thương đều có cảm giác mặc cảm khi đối diện với y.
Bởi hiện tại Mạc Thiên Cơ đã nổi danh văn võ toàn tài, hùng cứ một phương! Điều này đúng là thứ mà những người này còn chưa làm được.
Gia tộc của La Khắc Địch cùng gia tộc Mạc Thiên Cơ là tử địch, nên hơn ai hết hắn càng hiểu rõ sự lợi hại của Mạc Thiên Cơ. Có thể nói, trong đám thanh niên gia tộc họ Mạc thì sự uy hiếp của Mạc Thiên Cơ là lớn nhất, hoàn toàn vượt trội so với đại ca Mạc Thiên Vân của hắn.
Mạc Thiên Cơ hiện tại còn chưa có được ngoại hiệu Thần Bàn Quỷ Toán. Nhưng trong đám thanh niên, ngoại trừ Tà công tử xuất quỷ nhập thần thì Mạc Thiên Cơ xứng đáng là người tài giỏi nhất.
"Náo nhiệt quá!" Mạc Thiên Cơ cười ôn hòa nói nhưng sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một tia ảm đạm cùng phẫn nộ. Từ lúc ôm tiểu muội, nguyên khí của hắn đã bắt đầu dò xét.
Tam Âm mạch của tiểu muội không phải là tổn thương mà đã bị hủy hoàn toàn.
Sự thật này khiến Mạc Thiên Cơ vô cùng phẫn nộ.
Đồng thời Mạc Thiên Cơ cũng hoàn toàn giật mình khi gặp những người ở đây! Tại sao ở đây lại lắm người quen như vậy? Toàn những người không thể khinh thường được.
"Náo nhiệt hả? Mạc Thiên Cơ, ngươi có muốn lưu lại tham gia náo nhiệt cùng chúng ta không?" La Khắc Địch ôm bả vai, âm dương quái khí hỏi.
"Không được, trong thế hệ chúng ta có Cố huynh cùng Đổng huynh náo nhiệt với ngươi đã đủ rồi. Nhìn xem, thậm chí còn có cả Kỷ Mặc nữa đó, vui thế còn gì! Về phần ta, không tham dự có lẽ tốt hơn!!" Mạc Thiên Cơ mỉm cười thân thiết đáp: "La Khắc Địch, so với ngươi thì ta quá già rồi!!"
Chỉ mấy câu nói đó thôi đã làm cho La Khắc Địch tức giận thở phì phì.
Câu nói của Mạc Thiên Cơ đã cô lập hoàn toàn hắn.
Hắn mang hai người khó chơi nhất là Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương xếp ngang với bản thân, Kỷ Mặc lại là biểu đệ của hắn, mà Khuẩn Bất Thông lại là bạn bè của Cố Độc Hành, hơn nữa, mục tiêu hắn nhắm vào lại chỉ có mình mình.
Hiển nhiên ý hắn là mình không xứng ở chung một chỗ với bọn họ, còn cái câu cuối cùng "ta già rồi" lại càng cay độc.
"Mạc Thiên Cơ, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" La Khắc Địch tức giận gào lên.
"Người trẻ tuổi phải biết nhẫn nại." Mạc Thiên Cơ ôn hòa nói tiếp: "Nếu không sao có thể an thân lập thế? La nhị công tử, sau khi về nhà thay ta hỏi thăm một tiếng, nhớ gửi lời vấn an đến lệnh tôn, à còn lệnh đường, lệnh tổ, ta cũng đã ngưỡng mộ từ lâu rồi!!"
"Ừ…" La Khắc Địch kì quái kêu lên, ngay lập tức lao thẳng tới.
Đại ca của La Khắc Địch, La Khắc Vũ đã từng bị Mạc Thiên Cơ mai phục, suýt nữa đi đời nhà ma. Phụ thân của gã - gia chủ La thị gia tộc là La Thừa Thiên cũng đã bị Mạc Thiên Cơ chơi xỏ một lần, suýt nữa thổ huyết mà chết. Mạc Thiên Cơ nói như vậy một phần nâng cao giá trị bản thân, càng nhiều là muốn chèn ép La Khắc Địch, thuận tiện còn cười nhạo y.
Làm sao La Khắc Địch có thể nuốt giận được.
"Tiểu La!" Kỷ Mặc chấn động, vội vàng ôm lấy hắn. Mạc Thiên Cơ rất ít khi sỉ nhục người khác, giờ phút này có thể hắn đang cười ưu nhã ôn hòa nhưng chắc chắn nội tâm hắn rất phẫn nộ.
Với tư cách là biểu đệ của hán, Kỷ Mặc hiểu rất rõ tâm tính của vị biểu ca này? Nếu La Khắc Địch thật sự nhào tới, vậy thì một khắc sau sẽ có một cỗ thi thể trên mặt đất.
"La Khắc Địch! Đầu ngươi có não không vậy?" Sở Dương giận dữ gầm lên: "Hai vị Vương Tọa của gia tộc họ Mạc đang ở đây, ngươi còn dám động thủ với Nhị thiếu gia nhà họ?"
Sở Dương thật sự muốn đánh chết cái tên không có đầu óc này, hai vị Vương Tọa đang lù lù ở đây, ngươi có thể làm tổn thương được Mạc Thiên Cơ sao? Mạc Thiên Cơ đang vô cùng giận dữ, đang không có chỗ phát tiết nên mới cố ý chọc tức ngươi, nếu ngươi thật sự xông lên thì đúng là có trò hay để xem rồi.
Câu nói của Sở Dương tuy không khách khí nhưng lại hoàn toàn đánh thức La Khắc Địch. Nhìn sắc mặt ôn hòa của Mạc Thiên Cơ, hắn không nhịn được phải rùng mình sợ hãi, thằng này âm hiểm quá rồi.
Hắn tức giận thở mạnh ra một cái rồi quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
"Sở huynh, ta muốn bàn bạc lại với ngươi lần nữa." Mạc Thiên Cơ bình tĩnh nhìn Sở Dương, thản nhiên nói.
"Được!!"
"Trong khách sạn ta đã mời ngươi uống trà, hiện tại ta mời ngươi uống rượu." Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Mời!!"
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương choáng váng nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thiên Cơ trà, Thiên Cơ tửu, chính là sáng tạo độc đáo của Mạc Thiên Cơ, chỉ có những người hắn tán thành và rất coi trọng mới có vinh hạnh để hắn cam tâm tình nguyện mời khách.
Mạc Thiên Cơ đã từng nói câu: Phàm phu tục tử sao có thể uống Thiên Cơ trà?
Mạc Thiên Cơ hẳn cũng mới gặp Sở Dương lần đầu, vì sao lại coi trọng Sở Dương như thế?
Sở Dương nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng bỗng tự hỏi: Phải chăng là từ đây mà Mạc Thiên Cơ có thể chiếm được cái cảm giác nắm giữ thiên hạ, dần dần lột xác thành một Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ sau này chăng?
Bên trong Thiên Binh Các, năm gã thiếu niên đang luyện công như rồng cuộn hổ vồ. Tinh thần diện mạo của cả năm gã hôm nay đã hoàn toàn khác trước, bộ dáng cả năm đều như đang dư thừa tinh lực.
Mấy ngày gần đây, tất cả đều đã luyện công đến phát nghiện. Mỗi ngày ba lượt đột phá cực hạn đã trở thành việc không thể thiếu, mà tất cả đều cảm thấy ích lợi không nhỏ của việc tụ lại choảng nhau hằng ngày để hoàn thiệnvõ học của bản thân.
Dưới áp lực như vậy, cái kỳ hạn một tháng kia còn chưa qua được một nửa thì tất cả đều có cảm giác mình có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Kể từ đó, trong nội tâm mỗi người đều có chút say mê: Một tháng đột phá một phẩm, hai tháng là hai phẩm... cứ thế mà tính thì chỉ cần bốn năm năm thì cũng thăng đến Hoàng cấp rồi, chẳng phải tầm mười năm nữa thôi mình sẽ là chí tôn rồi sao?
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, bọn chúng như ăn phải xuân dược, càng luyện điên cuồng hơn.
Với tâm tình phấn chấn như vậy, Kỷ Mặc không nhịn nổi cuồng hỉ, gã liền dụ dỗ La Khắc Địch ra, dùng danh nghĩa tỷ thí đánh cho La Khắc Địch tơi bời để phát tiết cái bụng đang vui sương đến tột cùng của mình.
Sau đó La Khắc Địch mang theo bộ mặt bầm dập đi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Khuẩn Bất Thông, đánh hắn bò lê lết luôn.
Đổng Vô Thương thì hào khí bừng bừng khiêu chiến Cố Độc Hành, bị Cố Độc Hành đánh cho lên bờ xuống ruộng, vì vậy Đổng Vô Thương liền túm Kỷ Mặc lại trút giận, đánh cho y không còn biết đến trời đất là gì.
Trong cả đám, Khuẩn Bất Thông có tu vi yếu nhất, chẳng biết tìm ai trút giận, thế là tối đó, thừa dịp La Khắc Địch đang phiêu du trong mộng đẹp, lấy túi vải trùm kín đầu y, đánh túi bụi.
Thế là từ tối hôm đó, đại hội võ lâm của năm người chính thức mở màn.
Mỗi ngày, tất cả đều thê thảm như trong lò sát sinh, Cố Độc Hành tiến bộ nhanh nhất, có thực lực cao nhất trong cả đám nên rất ít khi bị thương, nhưng đám còn lại thì hầu như ngày nào cũng bầm dập mặt mày.
Quá đáng nhất là trong khoảng thời gian này, chỉ cần Sở Dương trở về nhất định sẽ bị đám Kỷ Mặc khiêm tốn mời ra:
"Lão đại à, tiểu đệ xin ngài tận tình chỉ giáo, ta cảm thấy chỗ này còn có sơ hở..." Sau đó tất cả danh chính ngôn thuận tẩm quất một chầu cho lão đại.
La Khắc Địch cũng hùa theo, đến bàn luận cước pháp với Sở Dương, kết quả không nghĩ cũng biết.
Đổng Vô Thương lại không dám mạnh tay bởi hắn còn có việc phải nhờ vả, hắn rất muốn có một cây bảo đao, mà điều này không ai làm tốt hơn Sở Dương, chính vì vậy hắn không dám nặng tay.
Riêng Khuẩn Bất Thông… hiện tại hắn chính là cái đuôi theo sau Cố Độc Hành rồi.
Trong khoảng thời gian này, Sở Dương chịu thiệt thòi vô cùng nhưng cứ sau mỗi lần bị hành xác, Kiếm Hồn sẽ mắng chửi hắn một trận lên bờ xuống ruộng, sau đó chỉ ra sơ hở trong chiêu này, cách phá giải chiêu kia, cách ứng biến chiêu nọ.
Những thứ này đều được Sở Dương ghi lòng tạc dạ.
Nhìn ánh mắt xấu xa của Kỷ Mặc và La Khắc Địch, Sở Dương nhủ thầm: Vui lắm sao, các ngươi nghiện việc khi dễ ta rồi hả? Tương lai còn nhiều việc các ngươi phải cầu ta lắm.
Đến lúc đó lão tử không dày vò các ngươi thì lão tử không mang họ Sở nữa!
Những ngày này Mạc Khinh Vũ cũng rất vui sướng, hàng ngày đều có nhiều đại ca ca cùng chơi với mình, hơn nữa ai cũng thèm thuồng nhìn cây đao của mình… Cô lolita này lại càng thỏa mãn tâm lý thích hư vinh của tiểu hài tử. Chính vì vậy mỗi ngày nàng đều híp đôi mắt đẹp như ánh trăng của mình lại, ngồi xổm trên cửa ra vào xem xiếc khỉ, thỉnh thoảng lại nhảy dựng lên cổ vũ các ca ca đánh nhau.
Cũng trong mấy ngày này, thương thế của Mạc Thành Vũ đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, giờ đã khôi phục được năm sáu thành rồi, nhưng càng ngày sắc mặt của hắn càng khó coi.
Đêm nay, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, đến phiên La Khắc Địch nấu cơm, ngay lập tức tất cả đều gào thét cơm khó ăn, sau khi ăn xong cả đám liền đồng tâm hiệp lực phục vụ La Khắc Địch một chầu tẩm quất miễn phí.
Khuẩn Bất Thông lại càng nỗ lực chăm sóc gã tận tình.
Đang lúc hỗn loạn, Cố Độc Hành chợt chau mày thốt: "Có người đến."
Nghe hắn nói, cả bốn người đều nháo nhào tách ra, ngay lập tức thu dọn chiến trường trên mặt đất, chỉ một khắc sau cả đám đều đã bày ra tư thế an nhàn ngồi uống trà xung quanh bàn đá.
Cả lũ ngồi ung dung nói chuyện vui vẻ, làm gì còn dấu vết của trận vật lộn nữa chứ.
Cánh cửa mở ra.
Một người áo đen, một người áo trắng đồng thời xuất hiện, phía sau hai người là một lão giả.
Con mắt đám người Cố Độc Hành đồng loạt mở lớn.
Sau đó phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau, vô cùng sống động.
Áo đen tất nhiên là Sở Dương, còn người áo trắng, anh tuấn cao ráo, mày kiếm mắt sáng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái ung dung cao quý, vô cùng trầm ổn.
Ánh mắt hắn ôn hòa lạnh nhạt, thâm thúy như nước hồ thu.
"Nhị ca!" Mạc Khinh Vũ mừng rỡ reo lên, nhào vào lồng ngực thanh niên áo trắng như cánh chim én về tổ.
Người kia cũng vô cùng kích động: "Tiểu muội! Tiểu Vũ… Ca nhớ ngươi muốn chết, để nhị ca nhìn ngươi xem nào, gầy quá…"
Mạc Thiên Cơ vừa nhìn thấy muội muội liền quên mất vẻ ưu nhã thong dong, vui vẻ cười ha hả, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc.
"Mạc Thiên Cơ?" Năm người Cố Độc Hành đồng thời thốt lên kinh ngạc. Ngoại trừ Kỷ Mặc thì những người khác đều biểu hiện sự kiêng kỵ vô cùng
Năm người đều là thiên tài trong các đại gia tộc ở Trung Tam Thiên, đều nổi tiếng trong lớp nhân tài mới xuất hiện. Nhưng hiện tại, kể cả người sẽ cùng Mạc Thiên Cơ nổi danh trong tương lai như Cố Độc Hành hay Đổng Vô Thương đều có cảm giác mặc cảm khi đối diện với y.
Bởi hiện tại Mạc Thiên Cơ đã nổi danh văn võ toàn tài, hùng cứ một phương! Điều này đúng là thứ mà những người này còn chưa làm được.
Gia tộc của La Khắc Địch cùng gia tộc Mạc Thiên Cơ là tử địch, nên hơn ai hết hắn càng hiểu rõ sự lợi hại của Mạc Thiên Cơ. Có thể nói, trong đám thanh niên gia tộc họ Mạc thì sự uy hiếp của Mạc Thiên Cơ là lớn nhất, hoàn toàn vượt trội so với đại ca Mạc Thiên Vân của hắn.
Mạc Thiên Cơ hiện tại còn chưa có được ngoại hiệu Thần Bàn Quỷ Toán. Nhưng trong đám thanh niên, ngoại trừ Tà công tử xuất quỷ nhập thần thì Mạc Thiên Cơ xứng đáng là người tài giỏi nhất.
"Náo nhiệt quá!" Mạc Thiên Cơ cười ôn hòa nói nhưng sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một tia ảm đạm cùng phẫn nộ. Từ lúc ôm tiểu muội, nguyên khí của hắn đã bắt đầu dò xét.
Tam Âm mạch của tiểu muội không phải là tổn thương mà đã bị hủy hoàn toàn.
Sự thật này khiến Mạc Thiên Cơ vô cùng phẫn nộ.
Đồng thời Mạc Thiên Cơ cũng hoàn toàn giật mình khi gặp những người ở đây! Tại sao ở đây lại lắm người quen như vậy? Toàn những người không thể khinh thường được.
"Náo nhiệt hả? Mạc Thiên Cơ, ngươi có muốn lưu lại tham gia náo nhiệt cùng chúng ta không?" La Khắc Địch ôm bả vai, âm dương quái khí hỏi.
"Không được, trong thế hệ chúng ta có Cố huynh cùng Đổng huynh náo nhiệt với ngươi đã đủ rồi. Nhìn xem, thậm chí còn có cả Kỷ Mặc nữa đó, vui thế còn gì! Về phần ta, không tham dự có lẽ tốt hơn!!" Mạc Thiên Cơ mỉm cười thân thiết đáp: "La Khắc Địch, so với ngươi thì ta quá già rồi!!"
Chỉ mấy câu nói đó thôi đã làm cho La Khắc Địch tức giận thở phì phì.
Câu nói của Mạc Thiên Cơ đã cô lập hoàn toàn hắn.
Hắn mang hai người khó chơi nhất là Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương xếp ngang với bản thân, Kỷ Mặc lại là biểu đệ của hắn, mà Khuẩn Bất Thông lại là bạn bè của Cố Độc Hành, hơn nữa, mục tiêu hắn nhắm vào lại chỉ có mình mình.
Hiển nhiên ý hắn là mình không xứng ở chung một chỗ với bọn họ, còn cái câu cuối cùng "ta già rồi" lại càng cay độc.
"Mạc Thiên Cơ, ngươi đừng có khinh người quá đáng!" La Khắc Địch tức giận gào lên.
"Người trẻ tuổi phải biết nhẫn nại." Mạc Thiên Cơ ôn hòa nói tiếp: "Nếu không sao có thể an thân lập thế? La nhị công tử, sau khi về nhà thay ta hỏi thăm một tiếng, nhớ gửi lời vấn an đến lệnh tôn, à còn lệnh đường, lệnh tổ, ta cũng đã ngưỡng mộ từ lâu rồi!!"
"Ừ…" La Khắc Địch kì quái kêu lên, ngay lập tức lao thẳng tới.
Đại ca của La Khắc Địch, La Khắc Vũ đã từng bị Mạc Thiên Cơ mai phục, suýt nữa đi đời nhà ma. Phụ thân của gã - gia chủ La thị gia tộc là La Thừa Thiên cũng đã bị Mạc Thiên Cơ chơi xỏ một lần, suýt nữa thổ huyết mà chết. Mạc Thiên Cơ nói như vậy một phần nâng cao giá trị bản thân, càng nhiều là muốn chèn ép La Khắc Địch, thuận tiện còn cười nhạo y.
Làm sao La Khắc Địch có thể nuốt giận được.
"Tiểu La!" Kỷ Mặc chấn động, vội vàng ôm lấy hắn. Mạc Thiên Cơ rất ít khi sỉ nhục người khác, giờ phút này có thể hắn đang cười ưu nhã ôn hòa nhưng chắc chắn nội tâm hắn rất phẫn nộ.
Với tư cách là biểu đệ của hán, Kỷ Mặc hiểu rất rõ tâm tính của vị biểu ca này? Nếu La Khắc Địch thật sự nhào tới, vậy thì một khắc sau sẽ có một cỗ thi thể trên mặt đất.
"La Khắc Địch! Đầu ngươi có não không vậy?" Sở Dương giận dữ gầm lên: "Hai vị Vương Tọa của gia tộc họ Mạc đang ở đây, ngươi còn dám động thủ với Nhị thiếu gia nhà họ?"
Sở Dương thật sự muốn đánh chết cái tên không có đầu óc này, hai vị Vương Tọa đang lù lù ở đây, ngươi có thể làm tổn thương được Mạc Thiên Cơ sao? Mạc Thiên Cơ đang vô cùng giận dữ, đang không có chỗ phát tiết nên mới cố ý chọc tức ngươi, nếu ngươi thật sự xông lên thì đúng là có trò hay để xem rồi.
Câu nói của Sở Dương tuy không khách khí nhưng lại hoàn toàn đánh thức La Khắc Địch. Nhìn sắc mặt ôn hòa của Mạc Thiên Cơ, hắn không nhịn được phải rùng mình sợ hãi, thằng này âm hiểm quá rồi.
Hắn tức giận thở mạnh ra một cái rồi quay đầu đi không nói thêm gì nữa.
"Sở huynh, ta muốn bàn bạc lại với ngươi lần nữa." Mạc Thiên Cơ bình tĩnh nhìn Sở Dương, thản nhiên nói.
"Được!!"
"Trong khách sạn ta đã mời ngươi uống trà, hiện tại ta mời ngươi uống rượu." Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Mời!!"
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương choáng váng nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thiên Cơ trà, Thiên Cơ tửu, chính là sáng tạo độc đáo của Mạc Thiên Cơ, chỉ có những người hắn tán thành và rất coi trọng mới có vinh hạnh để hắn cam tâm tình nguyện mời khách.
Mạc Thiên Cơ đã từng nói câu: Phàm phu tục tử sao có thể uống Thiên Cơ trà?
Mạc Thiên Cơ hẳn cũng mới gặp Sở Dương lần đầu, vì sao lại coi trọng Sở Dương như thế?