Phó Thận Ngôn không đi, tôi không thể không đến được.
Tôi vừa đi đến cửa thì đã bị Lục Hân Nhiên cản lại, Phó Thận Ngôn không ở đây, cô ta cũng chẳng giả vờ ngây thơ nữa, cô ta nhìn tôi rồi lạnh lùng nói: “Bao giờ thì ký đơn ly hôn?”
Tôi sững người, sau đó bật cười, nhìn cô ta rồi hỏi lại: “Bây giờ có Lục đang dùng thân phận của con giáp thứ mười ba để ép tôi ly hôn đấy à?"
“Cô mới là con giáp thứ mười ba!” Có vẻ như cô ta không thích bị người khác gọi như vậy, mặt cô ta tối sầm lại: “Thẩm Xu, nếu như cô không xuất hiện thì bây giờ nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này đã là tôi rồi. Ông cụ Phó đã chết rồi, chẳng còn ai che chở cho cô ở đây dâu. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ ngoan ngoãn ký tên, sau đó cầm tiền mà Thận Ngôn đưa cho, cút đi thật xa rồi.”
“Cô Lục, tiếc rằng cô không phải là tôi.” Tôi lạnh lùng nói với cô ta một câu, chẳng để ý đến vẻ hung dữ của cô ta, cứ thế đi qua người cô ta, xuống lầu rời đi. Trừ Phó Thận Ngôn ra thì trên thế giới này chẳng có ai có thể làm tổn thương tôi dù chỉ một chút.
Lục Hân Nhiên đã quen với việc mọi người vây quanh mình, bây giờ lại bị tôi lơ đi như vậy thì cô ta không cam lòng, túm chặt lấy tôi rồi nói: “Thẩm Xu, cô biết xấu hổ không vậy? Anh Thận. Ngôn không thích cô, cô ở lại bên anh ấy làm gì chứ?”
Tôi quay đầu lại, nhìn về phía cô ta, cảm thấy hơi buồn cười, tôi bình tĩnh nói: “Cô biết là anh ấy không để ý đến tối thì sao phải sốt ruột như vậy chứ?”
“Cô.." Cô nhóc này cảm thấy xấu hổ, bỗng chốc không biết phải nói gì.
Tôi ghé sát vào người cô ta, cười khẩy rồi nhỏ giọng nói: “Còn về việc ở lại cạnh anh ấy làm gì ấy à.Nói đến đó, tôi nói với tông giọng đều đều, nhẹ nhàng: “Kỹ thuật của anh ấy tốt như vậy, cô nói xem tôi làm được gì rồi?”
“Thẩm Xu, đồ mặt dày!” Lục Hân Nhiên tức giận, cô ta cũng chẳng để ý điều gì mà duỗi tay ra định đẩy tôi, mà lúc này phía sau tôi là bậc thang nên tôi đứng né người sang một bên theo phản xạ, tránh khỏi việc bị cô ta đẩy.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ đó là Lục Hân Nhiên không đứng vững, cứ thế bay thẳng xuống dưới chân cầu thang.
“Á!” Dưới sảnh lớn vang lên tiếng hét đau đớn của cô ta, tôi đứng ngẩn ra, không phản ứng lại kip.
Đúng lúc này tôi thấy có người lạnh lùng đẩy tôi sang một bên, sau đó Phó Thận Ngôn nhanh chóng lao xuống kiểm tra Lục Hân Nhiên đang nằm dưới lầu.
Dưới lầu, Lục Hân Nhiên năm cuộn tròn lại, vẻ mặt cô ta tái mét, cô ta ôm bụng dưới, yếu ớt kêu lên: "Con, con của em!”
Một vệt máu từ từ chảy ra từ phía thân dưới của cô ta, nhuốm đỏ cả tấm thảm, tôi sửng sốt, cô ta... mang thai sao?
Đây là con của Phó Thận Ngôn ư?
“Anh Thận Ngôn, con, con.” Lục Hân Nhiên túm lấy ông tay áo của Phó Thận Ngôn, chỉ nhắc đi nhắc lại chữ con.
Trán Phó Thận Ngôn lấm tấm mồ hôi, gương mặt lạnh lùng của anh nhíu chặt lại.
“Đừng sợ, con mình sẽ không sao đâu.” Anh an ủi Lục Hân Nhiên, sau đó bề ngang cô ta lên, sải
bước đi về phía cửa.
Phó Thận Ngôn đi được vài bước thì bỗng ngừng lại, gương mặt anh rất nghiêm nghị, đôi mắt đen nhánh của anh hiện rõ vẻ tức giận: “Thấm Xu, cô được lắm”
Mấy chữ ngắn ngủi bao gồm cả sự lạnh lùng, căm hận, phẫn nộ.
Tôi đứng sững lại, không biết nên làm gì.
“Không định chạy theo để giải thích à?” Đằng sau lưng tôi vang lên tiếng nói trầm thấp, tôi giật
mình nhìn lại thì thấy Trình Tuyển Dục ở đó, không biết anh ta đã lên đây từ bao giờ.
Tôi cố gắng kiềm chế sự bối rối trong lòng mình lại, bình tĩnh nói: “Giải thích gì cơ?”