Tôi nhìn Phó Thận Ngôn một lúc lâu, nhưng cũng chẳng biết mình phải nói gì để nhắc nhở anh. Nhà tố cách đây rất xa, bây giờ đã muộn lắm rồi, con gái như tôi mà đi thì không an toàn chút
nào.
Nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến những chuyện này, điều anh quan tâm bây giờ là nếu tôi
đây thì liệu có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lục Hân Nhiên hay không.
Tôi cố kiềm chế cảm giác xót xa trong lòng, bình tĩnh nói: “Em quay về phòng ngủ là được, bây giờ quay về nhà tổ có vẻ... không hợp lắm”
Dù anh không yêu tôi thì tôi cũng không thể hùa theo anh để giày vò chính mình được.
Tôi quay người rời khỏi phòng dành cho khách, lại gặp Trình Tuyển Dục đang vội vàng chạy ở hành lang, nhìn dáng người cao lớn của anh ta đang mặc đồ ngủ là có thể thấy được là anh ta đã vội vã đến nhường nào, không thay giày, quần áo cũng đã ướt.
Hành lang không được rộng lắm, không thể tránh mặt nhau được, anh ta hơi sững người, chỉnh lại vạt áo của mình cho ngay ngắn rồi nói: “Cô Thẩm. Tôi đến khám bệnh cho Hân Nhiên”
Trình Tuyển Dục và Phó Thận Ngôn là bạn bè sống chết có nhau, có người nói, nếu muốn biết liệu một người đàn ông có yêu thương bạn thật lòng hay không thì chỉ cần nhìn vào thái độ của những người anh em của người đó thì sẽ biết.
Không cần nhìn thái độ, chỉ cần nghe cách xưng hô thôi cũng biết được rồi. Thẩm Xu tôi luôn chỉ có một cách gọi duy nhất: Cô Thẩm.
Một cách xưng hô thật lạnh nhạt, xa lạ đến nhường nào!
Không nên soi mói quá nhiều, nếu không thì sẽ tự khiến bản thân bực bội thôi. Tôi mỉm cười, đứng tránh ra cho anh ta đi rồi lên tiếng: “Vâng, anh vào đi”
Có đôi lúc, tôi thật sự rất hâm mộ Lục Hân Nhiên, cô ta chỉ cần nặn ra vài giọt nước mắt là đã có được sự dịu dàng mà tôi đã cố gắng cả nửa đời nhưng vẫn chẳng giành lấy nổi.
Sau khi về phòng ngủ, tôi tìm lấy bộ đồ ngủ mà Phó Thận Ngôn chưa mặc bao giờ, cầm ra khỏi phòng ngủ, đi xuống phòng khách.
Trình Tuyển Dục khám bệnh cho Lục Hân Nhiên, đo nhiệt độ, kê thuốc hạ sốt rồi đi luôn.
Khi anh ta xuống lầu, thấy tôi đứng ở phòng khách thì anh ta nở nụ cười khách sáo: “Cũng muộn rồi, cô Thẩm còn chưa đi ngủ à?”
“À, lát nữa tôi đi ngủ. Tôi đưa quần cho anh ta: “Quần áo của anh bị ướt rồi, ngoài trời vẫn còn mưa, anh đổi lại bộ quần áo sạch này rồi hẵng đi, đừng để bị cảm lạnh”
Có vẻ như anh ta khá bất ngờ với việc tôi đưa quần áo sạch, anh ta ngẩn ra, sau đó một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt điển trai của anh ta, anh ta đáp: “Không cần đâu, tôi khỏe ấy mà, không vấn đề gì.”
Tôi đặt bộ quần áo vào tay anh ta rồi nói: “Bộ đồ này Phó Thận Ngôn chưa mặc bao giờ đâu, vẫn còn nguyên mác đấy. Dáng người của hai anh cũng na ná nhau, anh cứ lấy mà mặc.”
Nói xong, tôi lên lầu, về phòng ngủ.
Tôi không phải là người tốt tính như thế, chỉ là năm đó bà ngoại tôi nằm viện, Trình Tuyển Dục đã làm bác sĩ chính. Anh ta là một bác sĩ quốc tế nổi tiếng, nếu không có nhà họ Phó thì anh ta đã không đồng ý làm phẫu thuật cho bà ngoại tôi, bộ quần áo kia coi như là bảo ôn đi.
Hôm sau.
Sau một đêm mưa to, sáng sớm hôm sau ánh mặt trời ló rạng, mặt đất tỏa hương, tôi dậy sớm theo thói quen, sau khi rửa mặt xong thì đi xuống lầu, Phó Thận Ngôn và Lục Hân Nhiên đều đang ở bếp.
Phó Thận Ngôn đeo tạp dề màu đen, dáng người cao gầy của anh đang đứng bên bếp rán trứng, vẻ lạnh lùng, độc đoán thường ngày đã không còn nữa, nhìn anh có vẻ bình thường hơn hắn.