• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bài đồng dao cổ nói rằng: Con gái đều được tạo thành từ đường, hương liệu và tất cả những thứ đẹp đẽ nhất, không hề kém thiên thần là bao. 

Ha, không phải tất cả con gái đều được làm từ đường, hương liệu và những thứ đẹp đẽ nhất. Có một vài cô gái, sinh ra đã phải đối mặt tại họa, đau khổ, hành hạ, sinh ly tử biệt và những thứ cầu cũng không có được. 

“Kít." Lúc nghe thấy tiếng xe dừng lại, đầu tôi đã choáng váng, mắt không mở lên được, ngơi ngác ngẩng đầu lên. 

Xe Jeep màu đen, biển số ACL999, Phó Thận Ngôn. 

Vài chữ quan trọng lóe lên, tôi biết là Phó Thận Ngôn đến rồi, lập tức dùng chút sức còn lại đứng lên. 

Nhưng ngồi xổm quá lâu, hơn nữa đã bị choáng váng đầu óc nên tôi bỗng ngã ra sau. 

“Người phụ nữ ngu ngốc!” Bên tại truyền đến giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông, tôi muốn mở mắt nhưng không có sức để mở, chút ý thức còn lại nói cho tôi biết Phó Thận. Ngôn bể tôi lên xe, sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh. 

Lúc tỉnh lại thì tôi hơi ngơ ngác, xung quanh trắng toát, bình tĩnh lại thì mới nhìn rõ trước mắt, là bệnh viện. 

Tôi cử động người, đau, rất đau. 

Theo bản năng, tôi vô thức đưa tay sờ bụng dưới. 

“Đừng lo, đứa bé không sao!” Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình, nhìn sang thì thấy Trình Tuyển Dục, tôi sửng sốt, nhất thời không biết nói gì. 

Một lúc sau mới nói: “Anh...” sao lại ở đây, nhưng cổ họng đau quá nên tôi không thốt ra được. 

Thấy thế, anh ta nhướng mày, xoay người rót một ly nước rồi đi đến bên cạnh tôi, nửa ôm lấy tôi, tối hơi chống cự, dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, cố gắng cách xa anh ta một chút. 

Anh ta dứt khoát lờ đi động tác của tôi, kề ly nước đến bên miệng đút cho tôi, tôi đưa tay ra cầm lấy ly nước nhưng bị anh ta né tránh: “Uống đi!” 

Thế này thì tôi cũng không tiện nói gì nữa. 

Uống vài ngụm nước, cổ họng mới đỡ hơn đôi chút. 

Để tôi nằm lại xuống giường, anh ta đặt ly nước xuống, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Cảm ơn!” 

Anh ta cụp mắt chơi điện thoại trong tay, hờ hững ừm một tiếng. 

Do dự một lúc, tôi vẫn lên tiếng: “Phó Thận Ngôn biết chuyện đứa bé rồi à?” Nếu tôi không hoa mặt thì chắc là tôi qua Phó Thận Ngôn đưa tôi đến bệnh viện, Trình Tuyển Dục đã biết chuyện đứa bé rồi, vậy có lẽ Phó Thận Ngôn cũng biết. 

Anh ta dừng động tác trong tay, dời đôi mắt đen lên người tôi, nheo lại rồi hỏi: “Cô không muốn cậu ấy biết?” 

Tôi gật đầu không giấu: “Vốn dĩ anh ấy định ly hôn với tôi, nếu tôi nói cho anh ấy thì anh ấy sẽ cho rằng tôi dùng đứa con này để uy hiếp anh ấy không được ly hôn” 

Anh ta nhướng mày: “Nhưng bây giờ cậu ấy biết rồi, cố định làm thế nào?” 

Bị anh ta hỏi như vậy, tôi sửng sốt, nhất thời không biết đáp thế nào. 

Tôi nhìn anh ta, hỏi một cách thăm dò: “Phó Thận Ngôn sẽ cần đứa con này sao?” 

“Tôi không phải Phó Thận Ngôn” Anh ta lên tiếng, cất điện thoại trong tay vào túi, nhìn tôi rồi nói: “Nhưng Phó Thận Ngôn đã ba mươi rồi, cậu ấy không có lý do gì mà không cần cả”. 

Nói xong, anh ta đút hai tay vào áo blouse rồi ra ngoài. 

Nói vậy là Phó Thận Ngôn sẽ cần đứa con này à? 

Nhưng suy cho cùng là tôi đã vui mừng sớm quá rồi, lúc Lục Hân Nhiên xông vào phòng bệnh thì tôi vẫn đang truyền dịch, cô ta gần như điên cuồng mà lao vào bóp chặt lấy tôi. 

Ánh mắt đỏ như máu đầy đáng sợ, nói: “Tại sao, tại sao cô lại có thai? Thẩm Xu, cô hại chết con tôi, cô đừng hòng sinh ra được một đứa trẻ còn sống.” 

Tôi bị cô ta bóp cổ không thở được, chỉ có thể kéo tay cô ta ra, cố cứu lấy mình. Cảm xúc của cô ta suy sụp, hoàn toàn không khống chế được bản thân. 

Cô ta nhìn tôi với khuôn mặt dữ tợn, nói: “Tôi sẽ không để đứa bé được sinh ra, cô mơ mộng viển vông muốn sinh đứa bé này ra để trói lấy anh Thận Ngôn à. 

Người bình thường trông như người bệnh không có chút sức mà lúc này lại mạnh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, tôi cố cứu lấy mình nhưng hoàn toàn không cử động được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK