• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của anh lạnh lẽo và trầm thấp, xen lẫn vẻ trêu ghẹo. Tôi hiểu ý của anh ấy, tôi vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên, cố gắng để với tới anh. Nhưng vì chiều cao giữa hai chúng tôi chênh lệch nhau quá nhiều nên động tác này lại khiến tôi trông rất buồn cười. 

Tâm trạng tối rối bời, phải dùng cách này để giữ người mình thích lại, đúng là... đáng thương. 

Tôi trượt tay mình theo bản năng, nhưng bỗng nhiên anh lại nắm chặt tay tôi lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt đen nhánh của anh thoáng hiện lên vẻ dao động khó hiểu: “Được rồi.” 

Anh bình tĩnh, nhẹ nhàng nói hai chữ đó, tôi ngẩn ra, không hiểu anh nói thế là có ý gì. Tôi chỉ thấy anh cầm áo ngủ màu xám trên giường lên, sau đó tao nhã mặc lên người. 

Tôi ngẩn ra một lúc rồi mới phản kháng lại được, đây là anh đang định... ở lại? 

Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng một cô gái nhẹ nhàng vang lên ở ngoài cửa sổ, xen lẫn với tiếng mưa: “Thận Ngôn..” 

Tôi sững người, không phản ứng nhanh được như Phó Thận Ngôn, chỉ thấy anh bước nhanh đến ban công, sau đó anh trầm mặt xuống, giật lấy áo khoác rồi đi ra khỏi phòng ngủ. 

Bên ngoài sân, Lục Hân Nhiên mặc một bộ quần áo phong phanh, đứng dưới trời mưa, mặc kệ cho nước mưa xối thẳng vào người mình. Vốn dĩ cô ta đã xinh đẹp theo kiểu mảnh mai yếu ớt, bây giờ đứng dầm mưa như vậy lại càng có vẻ điềm đạm đáng yêu hơn. 

Phó Thận Ngôn dùng áo khoác của mình choàng lên người Lục Hân Nhiên, còn chưa trách có ta câu nào thì cô ta đã ôm chầm lấy anh, sau đó bật khóc nức nở. 

Nhìn cảnh này, bỗng nhiên tôi hiểu ra tại sao tôi ở cạnh Phó Thận Ngôn hẳn hai năm mà vẫn không thể bằng một cuộc điện thoại của Lục Hân Nhiên rồi. 

Phó Thận Ngôn ôm lấy Lục Hân Nhiên, đi vào biệt thự, anh dẫn cô ta lên lầu, tôi đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống hai người vừa bị ướt do dầm mưa, chặn đường họ lại. 

“Tránh ra!” Phó Thận Ngôn lên tiếng, giọng nói anh đanh thép, lạnh lùng, đội đen nhánh của anh nhìn tôi với vẻ chán ghét. 

Khó chịu không? 

Tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ mắt tôi còn đau hơn cả trái tim tôi. Đôi mắt tôi đang phải chứng kiến cảnh người mình yêu nâng niu người khác thể nào, chà đạp mình ra sao. 

“Phó Thận Ngôn, lúc trước khi hai chúng ta kết hôn với nhau, anh đã đồng ý với em là chỉ cần Thẩm Xu em đây vẫn còn ở nhà này thì anh sẽ không dẫn cô ấy vào một bước” Chỗ này là không gian sinh hoạt chung nhỏ nhoi của tôi và Phó Thận Ngôn. Tôi đã để anh đi với Lục Hân Nhiên rất nhiều đêm rồi, sao cô ta vẫn muốn vấy bẩn cả phần địa bàn nhỏ nhoi này của tôi vậy? 

"Ồ!” Phó Thận Ngôn bỗng cười khẩy, sau đó dùng một tay gạt tối sang một bên rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Xu, cô đánh giá cao bản thân quả rồi đấy.” 

Một câu nói thật châm chọc, tôi nhìn anh ôm Lục Hân Nhiên đi vào phòng dành cho khách, cuối cùng thì tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn cảnh đó như một người qua đường mà thôi. 

Đêm này, chắc chắn sẽ không yên ổn rồi. 

Lục Hân Nhiên bị dính mưa bên ngoài, vốn dĩ cô ta đã không được khỏe mạnh, trận mưa này đã khiến cô ta bị sốt cao. Phó Thận Ngôn thương cô ta, vừa thay quần áo cho cô ta, vừa dùng khăn 

mặt để hạ sốt bằng cách vật lý. 

Có vẻ như anh thấy tôi đứng cạnh có vẻ hơi ngứa mắt, nên anh lạnh lùng nhìn về phía tôi rồi nói: “Cô về nhà tổ đi. Hân Nhiên bị như vậy rồi, tối nay cũng không về nhà được đâu.” 

Giờ này rồi mà anh lại bảo tôi phải quay về nhà tổ? Ha ha... 

Thấy tôi chướng mắt quá rồi à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK