Mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện. Dù tôi không thích thì cũng chỉ có thể đi theo sau Phó Thận Ngôn đến phòng bệnh của Lục Hân Nhiên.
Lục Hân Nhiên đang nằm truyền nước, vốn dĩ cô ta đã xinh đẹp theo kiểu yếu ớt mảnh mai rồi, bây giờ nằm trên giường bệnh trắng thuần, ánh mắt trong veo lại càng làm nổi bật vẻ đẹp nhỏ nhắn, xinh xắn của cô ta.
Khi thấy Phó Thận Ngôn và tôi cùng nhau đi đến thì ánh mắt cô ta nhìn tôi đã lạnh hẳn đi, mãi một lúc sau cô ta mới nhìn sang Phó Thận Ngôn rồi nói: “Em không muốn gặp chị ta”
Có vẻ như sau khi mất con, vẻ mềm mại, đáng yêu của cô ta cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và thái độ căm hận.
Phó Thận Ngôn đi về phía cô ta, nhẹ nhàng đỡ cô ta từ trên giường lên, nhẹ nhàng cọ cằm mình vào trán cô ta để an ủi: “Để cô ta chăm sóc em vài hôm cũng là việc nên làm mà”
Sự yêu chiều thân mật này khiến tôi đau nhói.
Lục Hân Nhiên còn định nói gì đó, nhưng chỉ một lát sau, cô ta lại ngẩng đầu lên, nhìn Phó Thận Ngôn rồi cười nhẹ: “Vâng, em nghe lời anh.”
Mỗi người nói một câu, vậy là tương lai của tôi đã được quyết định.
Kể ra cũng buồn cười, tôi chẳng hề nói câu nào, cứ vậy mà nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Phó Thận Ngôn bận rộn nhiều việc, mặc dù anh không xuất hiện ở buổi tang lễ của ông cụ Phó, nhưng dù sao thì anh cũng là người nhà họ Phó, có rất nhiều chuyện cần phải được anh đích thân giải quyết. Phó Thị to như vậy cũng là do anh quản lý, anh không có nhiều thời gian để ở lại bệnh viện với Lục Hân Nhiên.
Có vẻ như chỉ có mỗi tôi là có thể ở lại để chăm sóc Lục Hân Nhiên được thôi.
Hai giờ sáng. Ban ngày Lục Hân Nhiên đã ngủ nhiều rồi nên buổi tối cô ta không ngủ thêm được nữa, trong bệnh viện không thừa giường nên tôi chỉ đành ngồi dựa vào ghế cạnh giường.
Thấy tôi chưa ngủ, cô ta nhìn về phía tôi rồi nói: “Thẩm Xu, cô hèn thật đấy.”
Nghe thấy câu nói đó, trong giây lát tôi cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, tôi cúi đầu xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Tình yêu là như vậy mà, phải không?”
Cô ta mỉm cười, có vẻ không hiểu lắm, một lúc lâu sau cô ta mới hỏi tiếp: “Cô mệt không?”
Tôi lắc đầu, mấy chục năm cuộc đời, làm gì có chuyện nào không mệt chứ? Tôi chỉ yêu một người thôi mà.
“Cô đi rót cho tôi cốc nước được không?" Cô ta lên tiếng rồi hơi nhổm người dậy.
Tôi gật đầu, đứng dậy đi rót cho cô ta cốc nước.
“Đừng thêm nước lạnh, rót nước càng nóng càng tốt” Cô ta lên tiếng, giọng nói có vẻ vô cảm.
Rót xong nước, tôi đưa cho cô ta nhưng cô ta lại không nhận, mà chỉ nhìn tôi rồi nói: “Tôi thấy cố đáng thương, thật sự rất thương hại cô. Vốn dĩ chuyện đứa bé cũng không phải là lỗi của cô, nhưng tôi vẫn không kiềm lòng được mà đổ hết mọi sự hận thù lên người cô.”
Tôi không biết cô ta nói vậy có ý gì, chỉ đưa cho cô ta cốc nước: “Cẩn thận bị bỏng”
Cô ta cầm cốc nước rồi kéo mạnh tôi lại, tôi định thu tay về theo phản xạ, nhưng cô ta lại nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: “Đánh cược đi, xem rốt cuộc thì anh ấy có đau lòng hay không?
Tôi sững người, sau đó đánh mắt về phía cửa, thấy người đàn ông đứng thắng ở cửa ra vào, không biết là anh đã đến đây từ bao giờ. Lục Hân Nhiên nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh: “Dám không?”