Đèn trong phòng mờ tối, người đàn ông trên sofa nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khẽ mỉm, khí chất của anh không giống như say rượu mà chỉ như nhắm mắt nghỉ ngơi.
trên bàn, anh uống như vậy
“Phó Thận Ngôn!” Tôi lên tiếng, nhìn những chai rượu Whisky rốn không sợ dạ dày không chịu nổi à?
Nghe thấy tiếng nói, hàng mi đen dài của anh khẽ rung, đôi mắt mở hé ra, lạnh lùng nhìn tôi.
Không biết có phải do tôi quấy rầy anh không mà bầu không khí tĩnh lặng bỗng lạnh hơn đội chút, ánh mắt anh nhìn tôi cũng càng lúc càng trở nên chán ghét.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng anh trầm thấp, lạnh như băng: “Cút!”
Biết anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi thở dài, bước tới bên anh, nhẹ giọng nói: “Phó Thận Ngôn, anh say rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Anh hơi nheo mắt, khoé miệng nhếch lên có phần châm chọc: “Nhà?” Trong giọng anh có vẻ khinh thường: “Nơi đó được coi là nhà sao?”
Tôi nhíu mày, tôi mang thai vốn đã dễ cáu , xu là bình thường chắc chắn tôi sẽ mặc anh si nhục nhưng bây giờ tôi lại bất giác nói nặng lời: “Không được coi là nhà thì là gì? Phó Thận Ngôn, nếu anh không muốn gặp em, em sẽ gọi cho Lục Hân Nhiên để cô ta tới đón anh. Mộc Tử còn phải kinh doanh, anh là ông chủ lớn không thiếu tiền nhưng đừng cản trở người khác làm ăn!"
Cổ tay tôi bị anh nắm chặt, gần như chỉ trong tích tắc anh đã kéo tôi ngồi lên chân anh, hai tay anh vòng qua eo tôi, ngón tay thô ráp của anh luồn vào cổ áo tôi không chút dịu dàng, giọng nói lạnh lùng mà mỉa mai vang lên: “Nơi có cô thì không được coi là nhà, cùng lắm chỉ được coi là... nhà trọ!”
Lời vừa dứt, tay anh càng túm lấy tôi chặt hơn.
Tôi đau đớn nhíu mày, lửa giận cũng dâng lên theo, tôi kéo tay anh ra, tức giận quát: “Nếu là nhà trọ thì sau này anh đừng về nữa, ký vào đơn ly hôn, sau này chúng ta không còn liên quan đến nhau, không ai can thiệp vào chuyện của ai!”
“Shh!” Đột nhiên anh cắn lên vai tôi, đau đớn khiến nước mắt tôi gần như trào ra.
“Sao? Có được tiền, nhà cũng có, cổ phần cũng có nên cố định cách tối thật xa à?” Anh siết tôi thật chặt rồi nở nụ cười lạnh lẽo: “Thẩm Xu, tình yêu của cô thật rẻ mạt, nhanh vậy đã chuẩn bị lấy lại rồi?”
Nhìn anh say khướt mà tôi đau đầu, tôi nói chuyện vớ vẩn gì với một người say chứ?
Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, giọng nói dịu đi một chút, tôi nâng mặt anh lên rồi nói: “Phó Thận Ngôn, muộn rồi, theo em về được không?”
Anh không lên tiếng, nhắm mắt lại dựa người vào ghế sofa phía sau những tay vẫn không chịu buông ra.
Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, dừng một chút tôi lại nói: “Anh không muốn về với em thì em gọi cho Lục Hân Nhiên để cô ta tới đón anh, được không?”
Dù sao anh cũng không muốn về biệt thự, thời gian này chắc anh cũng ở chỗ Lục Hân Nhiên, cứ để anh ở lại đây thực sự sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Mộc Tử, vì thế tôi lục túi, tìm. điện thoại định gọi cho Lục Hân Nhiên.
Nhưng tôi còn chưa kịp bấm máy, anh đã chợt giật mất điện thoại.
“Rầm!” Sau đó tiếng điện thoại bị ném ra xa vang lên.
Tôi sững sờ, quay đầu nhìn Phó Thận Ngôn, tôi sắp điên rồi: “Phó Thận Ngôn, rốt cuộc anh. muốn làm gì?”
Không đi cùng tôi cũng không cho người khác tới đón, anh muốn chết ở đây à?
“Về nhà!” Anh đột ngột thốt ra hai chữ này sau đó bể tôi lên, lảo đảo bước ra ngoài.
Tôi sợ đến mức hồn sắp bay khỏi người, trong bụng tôi còn có em bé, lỡ anh không cẩn thận làm tôi ngã thì tôi hối hận cũng không kịp.
Tôi túm lấy anh nhưng không dám nói quá nặng lời, chỉ có thể bảo: “Phó Thận Ngôn, anh say rồi, anh thả em xuống đi, em tự đi được. Em vừa làm phẫu thuật xong, nếu lại bị ngã sẽ xảy ra chuyện!”
Người anh chợt cứng đờ, không biết sao đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại nhìn tôi chằm chằm rồi anh nói một cách khó hiểu: “Là để trả thù tôi sao?”
Tôi sửng sốt, thật sự không biết anh đang nói gì, tôi lắc đầu đáp: “Không phải, em không phải trả thù anh, em yêu anh như vậy sao có thể trả thù anh. Anh đặt em xuống rồi chúng ta về nhà được không?”