Lục Hân Nhiên nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng long lanh, có vẻ như cô ta mới hạ sốt, gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn vẫn còn hơi hồng hồng, nhìn đáng yêu đến mức khiến người ta phải si mê.
“Anh Thận Ngôn, em muốn ăn trứng hơi xém” Trong lúc nói chuyện, Lục Hân Nhiên còn đút cho Phó Thận Ngôn ăn một quả dâu tây rồi nói tiếp: “Nhưng đừng để xem qua nhé, không là đắng
mất.”
Phó Thận Ngôn vừa ăn dâu tây, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn về phía cô ta, mặc dù anh không nói gì nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự yêu chiều.
Trai đẹp gái xinh, trai tài gái sắc, hai người đúng là rất xứng đối với nhau.
Cảnh này vừa ấm áp lại vừa rực rỡ, tương tác giữa hai người rất ngọt ngào.
“Hai người đó xứng đối nhỉ?” Sau lưng vang lên tiếng nói của ai đó, tôi hơi giật mình. Tôi quay lại nhìn thì thấy Trình Tuyển Dục, tôi quên mất là đêm qua mưa lớn, Lục Hân Nhiên thì sốt, tất nhiên là Phó Thận Ngôn sẽ không để anh ta về rồi.
“Chào buổi sáng" Tôi lên tiếng, sau đó mỉm cười. Ánh mắt tôi dừng lại trên bộ đồ mà anh ta đang mặc, đây là bộ quần áo mà hôm qua tôi đã đưa cho anh ta.
Anh ta để ý đến ánh mắt của tôi, cười khẽ: “Bộ quần áo này vừa lắm, cảm ơn cô”
Tôi lắc đầu: “Không có gì” Bộ đồ này tôi mua cho Phó Thận Ngôn, nhưng anh chưa mặc bao giờ.
Có lẽ Lục Hân Nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên này nên nói với chúng tôi: “Chị Thẩm, anh Tuyển Dục, hai người dậy rồi ạ, anh Thận Ngôn đang rán trứng đấy, chúng ta ăn chung với nhau di."
Giọng điệu của cô ta giống như là chủ nhà vậy.
Tôi khẽ cười: “Không cần đâu, hôm qua tôi có mua ít bánh mì và sữa để trong tủ lạnh, cô thấy khỏe rồi thì uống thêm đi” Dù sao thì đây cũng là nơi tôi đã ở suốt hai năm qua, sổ đỏ còn có tên tôi và Phó Thận Ngôn.
Dù tôi có nhu nhược đến mấy thì cũng không muốn để người khác làm tu hú chiếm tổ.
Nghe tôi nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Hân Nhiên lộ ra vẻ gượng gạo, đôi mắt đen nhánh của cô ta tối sầm lại. Cô ta quay sang Phó Thận Ngôn, kéo góc áo của anh rồi nói nhỏ: “Anh Thận Ngôn, đêm qua em vô ý quả, làm phiền anh và chị Thẩm rồi. Anh có thể bảo chị ấy ngồi xuống ăn sáng với chúng ta không? Coi như em xin lỗi chị ấy. Được không anh?”
Tôi...
Ha ha, quả nhiên, có vài người không cần phải cố gắng gì cả, chỉ cần biết làm nũng, tỏ vẻ yếu đuổi là sẽ có được những gì mà người khác cố gắng mãi mà vẫn chẳng đạt được.
Vốn dĩ Phó Thận Ngôn rất thờ ơ với sự xuất hiện của tôi, thấy Lục Hân Nhiên nói như vậy thì anh ta quay đầu lại, liếc về phía tôi rồi nói: “Ăn chung đi!”
Một câu ra lệnh rất lạnh lùng.
Đau không? Tôi quen rồi.
Tôi mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”