Khó khăn lắm tôi mới thốt được vài chữ, nói: "Giết người... phải đền mạng...”
Cô ta cười khẩy, càng tăng thêm sức: “Cô một xác hai mạng, tôi thấy đáng”
“Hân Nhiên, em làm gì vậy?” ở cửa phòng bệnh vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông.
Nghe thấy tiếng nói, cả người Lục Hân Nhiên cứng đờ, màu đỏ trong mắt tan đi, nước mắt như trân châu rơi xuống. Có lẽ là vừa rồi kích động quá nên lúc này Phó Thận Ngôn đột ngột xuất hiện, cô ta bỗng ngồi bệt xuống đất như mất hết sức lực.
Phó Thận Ngôn nhanh tay lẹ mắt bế cô ta lên, tôi như giành được tự do, há to miệng hít thở không khí trong lành theo bản năng.
Một lúc lâu sau, khôi phục lại cảm xúc, Lục Hân Nhiên nép trong lòng Phó Thận Ngôn, thấp giọng nức nở: “Anh Thận Ngôn, anh đã hứa với em sẽ không để người phụ nữ khác sinh con cho anh, là anh đã đồng ý với em!”
Tôi đã sớm bình tĩnh lại, nửa người dựa vào đầu giường nhìn cặp đôi này, không nói được trong lòng mình có cảm giác gì, tóm lại là không tốt lắm.
Đôi mắt đen của Phó Thận Ngôn nhìn tôi, lòng bàn tay to lớn vuốt lưng Lục Hân Nhiên, xoa dịu tiếng nức nở của cô ta, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Đừng khóc nữa, em vừa khỏe lại, khóc nhiều không tốt.”
Lục Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lau nước mắt rồi hạ quyết tâm nói: “Anh Thận Ngôn, anh sẽ không để cô ta sinh đứa bé ra đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Phó Thận Ngôn, trong lòng thấp thỏm đợi anh trả lời.
Phó Thận Ngôn hoàn toàn không thèm nhìn tôi, đôi mắt đen láy rơi trên người Lục Hân Nhiên, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, dịu dàng nói: “Hân Nhiên, đừng làm bậy!”
Nghe câu trả lời này, ít nhiều thì trong lòng tôi cũng thả lỏng hơn, ít nhất thì Phó Thận Ngôn không muốn bỏ đứa con này.
“Em không làm bậy!” Lục Hân Nhiên vốn đã bình tĩnh giờ lại bắt đầu kích động, nước mắt rơi lã chã, kéo áo Phó Thận Ngôn, giọng nói hèn mọn đáng thương: "Anh Thận Ngôn, năm đó anh đã hứa với anh trai là sẽ chăm sóc tốt cho em, anh trai mất rồi, em chẳng còn gì hết, em chỉ có anh
thôi.”
Cô ta khóc như mưa, vừa nghẹn ngào vừa chỉ tôi nói: “Nếu cô ta sinh đứa bé này ra thì có phải anh sẽ không ly hôn với cô ta không? Có phải anh sẽ không giữ lời hứa, chăm sóc cho em cả đời không? Anh có gia đình của mình, còn em chẳng có gì hết, em không muốn, em không
muốn một mình...”
Lục Hân Nhiên đau khổ khóc lóc, cả người suy sụp kéo Phó Thận Ngôn, trông đáng thương và bơ vơ như một đứa trẻ đi lạc.
Phó Thận Ngôn ôm cô ta vào lòng, an ủi: “Hân Nhiên, em không hề một mình, em cũng sẽ không chỉ một mình, em bình tĩnh một chút!”
Lục Hân Nhiên nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ: “Đừng để cô ta sinh đứa bé ra được không? Em xin anh đẩy anh Thận Ngôn, đừng để cô ta sinh đứa bé này ra, nếu không em sẽ chết!”
Cô ta nói rất quả quyết và nghiêm túc.
Phó Thận Ngôn nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm đã nhuốm sự tức giận: “Hân Nhiên, đừng có làm bừa!”
Lục Hân Nhiên thấy thế thì đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng cầm con dao gọt trái cây ở bên cạnh lên cửa vào cổ tay mình.
Tất cả xảy ra quá nhanh, tôi không ngờ Lục Hân Nhiên sẽ cực đoan đến mức này. Có lẽ Phó Thận Ngôn cũng không ngờ, cả người lạnh toát, đè nén nỗi sợ hãi, bể Lục Hân Nhiên chạy về phía phòng cấp cứu.
Lục Hân Nhiên nắm chặt lấy thành đầu giường, sống chết không chịu thả tay, đỏ mắt nhìn Phó Thận Ngôn, nói: “Đừng để cô ta sinh đứa bé ra!”
Tôi sững sờ, rốt cuộc Lục Hân Nhiên không muốn tôi sinh đứa con này ra đến mức nào? Nhìn Lục Hân Nhiên, lần này tôi không đợi anh lên tiếng mà nói: “Lục Hân Nhiên, cô yên tâm, đứa con này, tôi.." Kiềm nén nỗi đau trong lòng, tôi dịu giọng lại: “Tôi không sinh!”
“Thẩm Xu!” Phó Thận Ngôn hoàn toàn nổi giận, đôi mắt đen trở nên đỏ ngầu.
“Nếu anh còn không đưa cô ta đi cấp cứu, cô ta chết rồi thì anh càng đau khổ!” Tôi lên tiếng, cổ chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng.
Phó Thận Ngôn mím môi, đôi mắt như đêm đen sâu thẳm khó mà đoán được đang nhìn tôi, sau đó anh bế ngang Lục Hân Nhiên lên rồi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống trải, tôi nhìn chằm chằm vào vũng máu do Lục Hân Nhiên cắt cổ tay để lại, vừa nhức mắt vừa lạnh lẽo.
Hạ sốt rồi vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng, tôi không có tâm trạng ở bệnh viện nữa nên dứt khoát từ chối truyền dịch mà xuất viện luôn.
Sau một đêm mưa to, cả thành phố Giang như sáng bừng lên. Rời khỏi bệnh viện, tôi không về biệt thự mà đi thẳng đến tập đoàn Phó Thị.