Không biết người này đã uống bao nhiêu, tôi run rẩy dìu anh xuống cầu thang, Mộc Tử đang ngồi khoanh tay trước quầy bar nhìn tôi hỏi: “Cần tớ giúp không?”
Tôi lắc đầu: “Anh ấy trả tiền chưa?”
Mộc Tử lườm tôi: "Quán bar này của tớ sắp thành của anh ta rồi còn trả tiền cái gì!”
Tôi không hiểu cầu này của cô ấy có ý gì nhưng vẫn gật đầu, dìu Phó Thận Ngôn ra khỏi quán bar.
Phó Thận Ngôn dựa cả người lên người tôi, khó khăn lắm tôi mới đưa anh lên xe được, ngồi vào xe, một lúc sau tôi mới ổn định lại, lưng đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lại nói phụ nữ mang thai đụng vào là hỏng, làm chút chuyện thôi mà tôi cảm giác như đi đánh giặc.
Nhìn người đàn ông ngồi bên ghế phụ, đôi mắt đen khép hờ khiển khuôn mặt anh trông không còn vẻ lạnh lùng, hà khắc thường ngày nữa, trong đêm đen còn có phần dịu dàng, đôi lông mày tuấn tú, đường nét rất sắc lại gợi cảm. Anh thật sự rất được trời cao ưu ái, vừa giàu có vừa đẹp trai, dáng người cũng đẹp, là cực phẩm trong cực phẩm.
Tôi đang nhìn anh suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên anh mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, lòng tôi cũng thẳng, hoảng loạn.
“Ừm!” Tôi thật sự không phản ứng kịp, mùi rượu nồng nặc mang theo mùi thuốc lá đặc trưng của người đàn ông này xộc vào mũi, một lúc sau lưỡi tối bị anh khẽ cắn.
Tôi bình tĩnh lại, sao tự nhiên Phó Thận Ngôn lại hôn tôi?
Hơn nữa anh còn hôn rất sâu khiến tôi có chút không thở nổi, đầu óc ong ong, đến khi không khí sắp bị rút sạch anh mới buông tôi ra.
Tôi ngẩn người nhìn anh với vẻ khó hiểu, lúc này anh không còn vẻ lãnh đạm, thờ ơ nữa mà ngược lại ánh mắt anh phức tạp, nhưng vẫn không thể đoán được.
“Phó Thận Ngôn.”
"Cô phải trả con lại cho tôi!” Anh đột nhiên nói câu này rồi lại dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt.
Tôi: ...
Sau một hồi ngơ ngác, sững sờ, tôi nhìn anh không biết là đã ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi không nhìn thấu nên dứt khoát khởi động xe, lải về biệt thự.
Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu Phó Thận Ngôn vừa nói: “Cô phải trả con lại cho tôi!”
Trong lòng thực ra anh không hề ghét bỏ đứa bé này sao?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi phức tạp.
Lục Hân Nhiên là trách nhiệm mà cả đời này anh không thể buông bỏ, chưa nói anh có quan tâm cô ta không, cho dù không quan tâm thì anh cũng sẽ không bỏ mặc cô ta.
Nếu để anh biết tôi vẫn giữ đứa bé lại, chỉ sợ tình hình sẽ càng thêm khó xử, vốn chỉ là vướng mắc giữa ba người, thêm đứa bé nữa sẽ càng rối rắm hơn.
Tôi rời đi là kết quả tốt nhất, ít nhất kết quả ấy khiến mọi người đều hạnh phúc.
Xe dừng lại dưới là biệt thự, tôi cảm thấy mình sắp ngất rồi, đưa Phó Thận Ngôn từ lầu một lên lầu hai thật sự không phải chuyện dễ.
Ngập ngừng một chút tôi vẫn xuống xe, tới bên ghế lái phụ, mở cửa rồi kéo tay áo anh: “Phó Thận Ngôn!”
Có lẽ anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu cũng không ngủ được, tôi vừa gọi anh đã tỉnh.
Anh mở hé mắt ra nhìn tôi sau đó đưa mắt nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi: “Cô đưa tôi về à?”
Tôi gật đầu, không biết bây giờ anh tỉnh hay vẫn say: “Anh xuống đi, muộn rồi!”
Đã gần rạng sáng, tôi là phụ nữ mang thai thật sự không còn sức để đày đoạ bản thân cùng anh.
Anh ngồi thẳng lưng, cơ thể thon dài ngồi thẳng tắp trên ghế, dường như không có ý định đi xuống, mà anh cũng không nói gì, đôi mắt đen mở ra trông rất vô hại, nhưng tôi biết tính anh rất thất thường.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn hỏi: “Có cần em đỡ anh xuống không?”
“Tôi phơi nắng một lát đã!” Anh trả lời, sau đó ngồi im trong xe không nhúc nhích.
Tôi thực sự bị sốc, giờ này mà anh lại bảo phơi nắng?
Anh đã say lắm rồi...