Cuộc hôn nhân của tôi và Phó Thận Ngôn là một sự cố, đồng thời cũng là một sự sắp đặt của định mệnh, không liên quan gì đến tình yêu. Trong lòng Phó Thận Ngôn luôn có Lục Hân Nhiên, sự hiện diện của tôi chỉ là một món đồ trang trí, hoặc nói đúng hơn thì đó là một chướng ngại vật.
Hai năm trước, ông cụ Phó bị nhồi máu cơ tim, ông cụ nằm trên giường bệnh, ép Phó Thận Ngôn cưới tôi, mặc dù Phó Thận Ngôn không muốn nhưng vì ông cụ Phó nên cuối cùng vẫn đành phải cưới tôi. Hai năm qua, có ông cụ Phó nên Phó Thận Ngôn chỉ coi như tôi không tồn tại, hôm nay ông cụ Phó đã trút hơi thở cuối cùng rồi, chắc anh chỉ muốn đi tìm luật sư để viết đơn ly hôn rồi chờ tôi ký vào đó thôi.
Khi tôi quay lại biệt thự thì trời cũng đã tối, căn nhà to lớn như vậy mà lại vắng vẻ như một căn nhà ma. Có lẽ là vì đang mang thai nên tôi cảm thấy không muốn ăn lắm, tôi cứ thế đi thẳng về phòng ngủ, tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng tắt động cơ ô tô ở sân nhỏ.
Phó Thận Ngôn về rồi à?
Anh đi với Lục Hân Nhiên rồi cơ mà?
Toi còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, anh mặc một bộ đồ ướt, không nhìn tôi mà đi thẳng về phía nhà tắm, sau đó có tiếng nước chảy vang lên.
Anh đển vào lúc này rồi thì tôi cũng chẳng ngủ tiếp được nữa, đành phải đứng dậy, mặc quần áo vào, sau đó lấy áo ngủ của anh từ trong tủ ra, đặt ở cửa phòng tắm, sau đó đi lên sân thượng.
Bây giờ đã sang mùa mưa, bên ngoài trời mưa rả rích, sắc trời cũng đã tối, còn có thể nghe thấy loáng thoáng có tiếng tí tách khi những giọt mưa rơi xuống những viên gạch ngói.
Tôi nghe thấy có tiếng động ở phía sau, quay đầu lại thì thấy Phó Thận Ngôn đã ra khỏi phòng tắm, quấn khăn tắm ở nửa người bên dưới, mái tóc anh ướt sũng, còn có vài giọt nước đang chảy dọc theo cơ thể cường tráng của anh, chắc đây chính là cảnh mà người ta thường gọi là đẹp trai mê người rồi.
Có vẻ như anh cũng phát hiện ra là tôi đang nhìn mình nên quay ra nhìn về phía tôi, anh nhíu mày: “Lại đây!” Giọng nói của anh vô cảm.
Tôi ngoan ngoãn đến bên cạnh anh, thấy anh ném khăn tắm trên tay mình cho tôi, sau đó hạ giọng nói: “Lau giúp tôi”
Trước giờ anh vẫn luôn như vậy, tôi cũng đã quen rồi. Anh ngồi ở mép giường, tôi ngồi trên giường, nửa quỳ nửa ngồi phía sau lưng anh, lau tóc cho anh.
“Ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho ông nội, chắc phải về nhà tổ sớm đấy” Tôi lên tiếng, không phải là tôi đang cố ý bắt chuyện với anh mà vì anh chỉ mải để ý đến Lục Hân Nhiên, nếu tôi không nhắc thì chắc anh cũng quên luôn mất.
“Ừ” Anh đáp tôi một câu, không nói gì thêm.
Tôi biết là anh không muốn nói chuyện nhiều với tôi nên cũng không nhiều lời, sau khi lau khô tóc giúp anh xong, tôi lại nằm xuống giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là do đang mang thai nên lúc nào tôi cũng thấy rất buồn ngủ, bình thường Phó Thận Ngôn tắm xong thì sẽ vào phòng đọc sách rồi ở đó đến tận nửa đêm, chẳng hiểu sao tối nay anh lại thay áo ngủ rồi nằm xuống luôn.
Mặc dù thấy hơi lạ nhưng tôi cũng không hỏi gì. Nhưng sau đó anh bất ngờ ôm lấy tôi, kéo vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn tôi.