Đúng nhỉ, khoan nói đến việc Trình Tuyển Dục là anh em của Phó Thận Ngôn, tôi còn là vợ trên. danh nghĩa của Phó Thận Ngôn, mà cho dù không phải thì cũng chưa chắc Trình Tuyển Dục sẽ thích tôi.
Với Phó Thận Ngôn mà nói, tôi là hạt bụi nhỏ bé trong bùn, nếu không phải ông cụ Phó yêu thương tôi thì e là tôi còn chẳng có tư cách để gặp Phó Thận Ngôn, càng khỏi phải nói đến chuyện kết hôn với anh.
Thấy tôi không nói, Phó Thận Ngôn lạnh lùng nhìn tôi rồi đi lên tầng.
Đi chưa được mấy bước, anh bỗng dừng lại, như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi nói: “Đến Quảng Hàn Nam Ký mua đồ ăn khuya”
Tôi sững sờ, sao vừa rồi ở trên đường anh không nói? ở đây với Quảng Hàn Nam Ký quả thực là ngược đường nhau, huống hồ bây giờ đã là sáng sớm rồi, tôi chạy cả nửa thành phố để mua đồ ăn khuya cho anh?
“Nhất định phải ăn trong hôm nay sao? Giờ đã là sáng sớm, có thể đóng cửa rồi.”
“Mở cửa hai bốn giờ!” Vứt lại vài chữ, anh dứt khoát không cho tôi cơ hội nói nhiều mà đi thẳng lên tầng.
Anh hoàn toàn không muốn ăn khuya mà là muốn hành hạ tôi.
Nhưng suy cho cùng là tôi đuối lý, một lúc sau tôi vẫn ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lái xe đi.
Đang là mùa mưa, không khí nóng ẩm bức bối, chắc là sắp mưa rồi. Vốn dĩ tôi định lái chiếc Jeep của Phó Thận Ngôn đi, nhưng chìa khóa xe đã bị Phó Thận Ngôn cầm vào phòng sạch rồi, hết cách nên tôi chỉ có thể vào gara lại một chiếc xe có gầm xe khá thấp đi ra ngoài.
Một giờ sáng, vòng nửa thành phố mới mua được đồ ăn khuya, tôi còn đang mừng vì mình may mắn không gặp mưa.
Nhưng vừa ra khỏi Quảng Hàn Nam Ký thì trời đổ mưa to, sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước.
Lái xe quay về, mùa mưa ở thành phố Giang có rất nhiều đường hầm và con đường xuất hiện tình trạng ngập nước, vì vậy tôi cố ý vòng qua đường hầm, mặc dù đường sẽ xa hơn một chút nhưng không bị ngập.
Thế nhưng tôi tính toán kỹ lưỡng vậy mà cũng không ngờ xe sẽ hỏng giữa đường, vì đi đường vòng, tôi lái cũng chậm nên vẫn còn cách biệt thự hơn nửa quãng đường. Ở đây vắng vẻ, lại còn đang mưa to nên một lúc lâu sau cũng không thể nào bắt được xe.
Nhìn điện thoại, pin sắp hết rồi, tôi không còn cách nào khác nên chỉ đành gọi cho Phó Thận Ngôn.
Điện thoại đổ chuông vài lần cũng không có ai nghe máy, thấy điện thoại sắp tắt, tôi chỉ đành tìm dù trong xe rồi xách đồ ăn khuya, đi bộ về.
Nếu đủ may mắn thì có lẽ tôi có thể gặp được tài xế tốt bụng, trong đêm mưa to gió lớn, chiếc dù to bằng lòng bàn tay lớn cũng chẳng có tác dụng gì, tôi đi chưa được bao xa mà quần áo đã ướt sũng.
Có thể là vận may thật sự quá kém, tôi đi một lúc lâu mà không gặp được một chiếc xe nào, hơn nữa cơ thể nhiễm lạnh nên bụng dưới đau âm ỉ, đi được vài bước thì tôi có hơi không trụ được, bụng dưới đau như bị kim châm.
Lo em bé trong bụng xảy ra chuyện, tôi đành dừng lại, ôm bụng ngồi xổm xuống đất. Mưa ngày càng lớn, tôi sờ điện thoại trong túi thì không thấy đâu, e là vừa nãy xuống xe đã để trong xe rồi.
Tôi đã đi được một quãng đường dài, bây giờ bụng dưới cực kỳ đau, hoàn toàn không thể quay lại được nữa. Tôi vịn tảng đá bên đường, cố gắng chống đỡ đi thêm vài bước, nhưng mồ hôi lạnh trên người toát ra, tôi cũng chỉ đành tiếp tục ngồi xuống.
Lờ mờ cảm thấy giữa hai chân có một luồng nhiệt, tôi giật mình, sợ là không giữ được đứa con này nữa...