Tôi đè tay anh lại theo bản năng, cau mày: “Phó Thận Ngôn, em là Thẩm Xu, không phải Lục Hân Nhiên, anh nhìn cho kỹ."
Anh không nói, dứt khoát bế tôi lên, nụ hôn mang theo mùi rượu mạnh mẽ và thô bạo ập tới.
“Phó Thận Ngôn, em là Thẩm Xu! Anh nhìn cho kỹ” Tôi hơi suy sụp, hai tay ôm lấy mặt anh, cố để anh nhìn rõ tôi.
Giữa đôi mày anh mang theo chút mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào tối vài giây rồi nhàn nhạt thốt ra một chữ “Ừ, động tác vẫn không hề dừng lại.
Vốn dĩ anh mặc vest, lăn lộn hồi lâu khiến nó nhàu nhĩ, áo khoác bị anh vứt dưới chân giường.
Thấy sàn nhà bừa bộn, tôi tỉnh táo lại, còn đứa con trong bụng, không thể để như vậy được.
Nhân lúc anh chuẩn bị, tôi đẩy mạnh anh ra rồi xuống giường, kéo theo chăn bọc mình lại, nhìn anh nói: “Phó Thận Ngôn, anh say rồi"
Nói xong, tôi đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Tôi thay quần áo rồi ra ngoài, nếu ở đây, tôi sợ mình không thể nào giữ được đứa con này.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không biết nên xử lý những chuyện này thế nào nên dứt khoát đi tìm Mộc Tử.
Quán bar Thời Gian.
Vẫn còn sớm nên không nhiều người đến đây, Mộc Tử gọi một ly cocktail cho tôi, nói: “Sao đến đây vào giờ này? Gặp chuyện à?”
Nhìn màn múa cột trên sân khấu, tiếng nhạc định tại nhức óc và tiếng hò hét lẫn vào với nhau, tôi khẽ lắc đầu, đặt ly cocktail bên miệng xuống, nhìn cô ấy rồi nói: “Không có gì, đến chỗ cậu ngồi thôi.”
“Phó Thận Ngôn lại bắt nạt cậu à?" Lâm Trạch lên tiếng, nói hơi bất lực: “Nếu cậu thực sự không thể nào sống với anh ta được thì mau ly hôn đi, dựa vào ngoại hình của cậu thì muốn tìm người đàn ông thế nào mà chẳng được? Mắc mớ gì cứ phải canh giữ cái tượng bằng cả đời, cậu không mệt à?”
Trước nay Mộc Tử luôn ăn nói thẳng thắn, tôi với cô ấy cũng xem như bạn bè vào sinh ra tử đã đi qua trắc trở, cô ấy sống thản nhiên, không muốn thấy tôi lằng nhằng với Phó Thận Ngôn.
Đưa tờ siêu âm bụng trong túi cho cô ấy, tôi nói với vẻ hơi bất lực: “Cho dù ngoại hình có xinh đẹp, nếu tớ có con với chồng trước, cậu cảm thấy người đàn ông nào có thể chấp nhận được?”
Cô ấy giật lấy tờ siêu âm bụng trong tay tôi, nghiêm túc đọc tới đọc lui rồi trừng lớn mắt nhìn tôi, nói: “Sáu tuần? Chẳng phải cậu với Phó Thận Ngôn không thân mật à? Sao lại có em bé?”
“Nhớ tháng trước tớ say, Phó Thận Ngôn đến đón tớ không?” Tôi giật lại tờ siêu âm trong tay cô ấy, lên tiếng.
Cô ấy mở lớn mắt, ngạc nhiên và câm nín, một lúc lâu sau mới hỏi: “Giờ cậu định làm thế nào?”
Tôi lắc đầu, đến bước này thì tôi cũng thấy mông lung rồi.
“Phá đi!” Mộc Tử nói: “Vốn dĩ cậu với Phó Thận Ngôn không phải người cùng đường, bây giờ ông cụ mất rồi, cậu giữ đứa bé này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Chi bằng phá đi, cậu với Phó Thận Ngôn ly hôn, cuộc đời dài như vậy, cả đời cậu không thể chỉ yêu một người được.”
Tôi hơi lơ đãng, thấy người đến quán bar ngày càng đông, tôi nhìn Mộc Tử: “Đi tiếp khách đi, tới ngồi đây một lát.”
Thấy tôi không nghe lọt tại được câu nào nên cô ấy không nói nữa, liếc tôi một cái rồi đổi cocktail của tôi thành nước ép.
Đêm dần buông, người trong quán bar cũng dần sôi nổi, Mộc Tử bận rộn nên không rảnh để quan tâm đến tôi, tôi tìm một góc ngồi ngẩn ra.
Nhìn nam nữ qua lại không ngớt ăn chơi đàng điếm, tôi bỗng mất tập trung.
Lúc quán bar xảy ra chuyện, tôi nhất thời chưa phản ứng lại kịp, tiếng hét chói tai và tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền tới tôi mới hoàn hồn.