Tôi không hiểu lắm, mở mắt ra nhìn anh: “Phó Thận Ngôn, em.”
“Không muốn à?” Anh lên tiếng, đôi mắt đen nhánh của anh vừa lạnh lùng lại vừa có phần ngang ngược.
Tôi nhìn xuống, tôi không muốn nhưng không phải là vì tội.
“Có thể nhẹ nhàng một chút không?” Đứa bé mới được sáu tuần, nếu không cẩn thận thì sẽ nguy hiểm.
Anh nhướng mày lên, không nói gì mà chỉ quay người, sau đó thô lỗ bắt đầu mọi chuyện. Tôi đau đến mức phải cuộn người lại, chỉ có thể cố gắng hết sức mình để bảo vệ cho con không bị thương.
Anh càng hung hăng, mãnh liệt thì cơn mưa bên ngoài cửa sổ cũng càng lớn hơn, chỉ thoáng chốc mà trời đã có cả sấm chớp, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tôi đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, vốn dĩ tôi định uống ít thuốc giảm đau, nhưng lại sợ làm
ảnh hưởng đến đứa bé nên cuối cùng lại thôi.
“Br..” Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng rung lên, là của Phó Thận Ngôn, tôi nhìn liếc về phía đồng hồ trên tường, đã mười một giờ rồi.
Giờ này mà còn gọi điện cho Phó Thận Ngôn, chắc cũng chỉ có mỗi Lục Hân Nhiên mà thôi.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Phó Thận Ngôn trùm khăn tắm đi ra, anh lau tay rồi ấn nút nghe máy, không biết là bên đầu dây bên kia đã nói gì.
Mà Phó Thận Ngôn chỉ hơi nhíu mày lại, sau đó lên tiếng: “Hân Nhiên, đừng có làm loạn”
Nói xong, anh lập tức cúp máy, chuẩn bị thay quần áo rời đi. Nếu là trước kia thì tôi có thể giả vời như không thấy gì, nhưng lần này tôi lại túm chặt lấy Phó Thận Ngôn, nhẹ nhàng cầu xin anh: “Đêm nay anh đừng đi được không?”
Phó Thận Ngôn nhíu mày lại, gương mặt điển trai của anh có vẻ lạnh lùng, không vui: “Mới được cho ăn ngon một chút là bắt đầu ngang ngược luôn rồi à?”
Câu nói này vừa lạnh lùng lại vừa mỉa mai.
Tôi hơi ngẩn ra, bỗng cảm thấy hơi nực cười, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Ngày mai tổ chức tang lễ cho ông nội rồi, dù anh có cảm thấy không yên tâm về cô ấy thì cũng phải có chừng mực một chút chứ?”
“Uy hiếp à?" Anh nheo mắt lại, sau đó nắm mạnh phần cằm của tôi, nói với giọng trầm thấp, lạnh lùng: “Thẩm Xu, cô giỏi lắm”.
Tôi biết, tôi không thể bảo anh ở lại được, nhưng có vài chuyện nên thử thì hơn. Tôi nấng tầm mắt, nhìn thẳng về phía anh rồi nói: “Em đồng ý ly hôn, nhưng với điều kiện là hôm nay anh ở lại đây, cùng em tham gia tang lễ của ông nội, sau tang lễ em sẽ ký tên luôn”.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt đen nhánh ấy đầy sự châm chọc, anh nở nụ cười mỉa mai rồi nói: “Nào, làm tôi vui đi” Anh thả lỏng tay, nheo mắt lại rồi ghé vào tai tôi: “Thẩm Xu, chuyện gì cũng cần phải dựa vào bản lĩnh của mình, nói suông thôi thì không có tác dụng gì đâu”.