Sau đó người ấy dẫn tôi và Phó Thận Ngôn đi qua sân vào một căn phòng, vừa vào tối đã thấy Trình Tuyển Dục và Kiều Cẩn Nghiêm đang pha trà trong đó, có vẻ hai người đang nói chuyện.
Sau khi đưa chúng tôi đến nơi thì nữ tiếp tân rời khỏi đó, Phó Thận Ngôn đi đến chỗ chiếc ghế ngồi uống trà bên cạnh họ và ngồi xuống, nói với ánh mắt thờ ơ, “Sao không gọi món?”
“Nồi canh của đầu bếp Lựu sắp được rồi!” Nói xong, Trình Tuyển Dục nhìn tôi và nói, “Có đói không?”
Tôi sững sờ, sau đó lắc đầu.
Kiều Cẩn Nghiêm không vừa mắt tôi, thấy Trình Tuyển Dục như vậy thì tức giận nói, “Nuông chiều cái gì, chẳng phải chỉ là sảy thai thôi sao? Còn cố ý bảo đầu bếp Lưu nấu canh cho cô, người ta là đầu bếp cấp quốc tế đấy, đúng là lãng phí!”
Trình Tuyển Dục định lên tiếng ngăn cản, nhưng tôi cười và nói, “Phong cảnh ở đây không tệ, tôi ra ngoài đi dạo một chút!”
Câu này là nói với Phó Thận Ngôn và Trình Tuyển Dục.
Phó Thận Ngôn bình thản nhìn tôi nhưng không nói gì, Trình Tuyển Dục nói, “Phong cảnh ngoài vườn không tệ, cô có thể đi dạo một vòng, bên cạnh còn có vườn cây, trong đó có một cái ao rất nhiều cá”
Tôi mỉm cười và cảm ơn, sau đó đi ra ngoài.
“Tôi nói này Trình Tuyển Dục, đầu óc cậu có vấn đề à? Sao lại quan tâm người phụ nữ này như vậy? Cậu bị thần kinh hả, nếu năm đó cô ta không dùng mọi thủ đoạn để kết hôn với anh ba thì Hân Nhiên và anh ba đã hạnh phúc bên nhau rồi"
Người nói câu này là Kiều Cẩn Nghiêm, cho dù tôi không muốn nghe cũng không được, giọng nói lớn như vậy, mọi người trong sân đều biết.
Tôi không muốn nghe những lời này nên bước đi rất nhanh, sau khi ra khỏi sân, quả thực tôi đã nhìn thấy một khung cảnh khác.
Đất ở thành phố Giang rất đất, mảnh sân rộng này lại nằm ở trung tâm thành phố thì có thể tưởng tượng được nó xa hoa cỡ nào, ngoài sân còn có chỗ trồng hoa cỏ rất rộng lớn, có lẽ ông chủ của nhà hàng này là một người không thiếu tiền.
Tôi đang đi trên con đường rải đá cuội thì thấy một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi dắt theo đứa trẻ đang bẻ cành cây trong sân.
Thấy tôi bước vào, người đàn ông đó cũng nhìn tôi, anh ta dừng động tác và chào hỏi, “Xin chào!”
Tôi cười đáp, “Xin chào!”
Bên cạnh anh ta còn có một đứa trẻ có vẻ vừa biết đi, nhìn thấy tôi, đứa bé buông tay anh ta và chạy loạng choạng về phía tôi, đây là một đứa bé không sợ người lạ.
Đứa bé này vẫn chưa biết nói, nên chỉ mở to mắt và đưa bông hoa nhỏ màu vàng trên tay cho tôi.
Tôi chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà muốn bế đứa bé lên, không ngờ người đàn ông lại ngăn cản, "Cô đang mang thai, nó nghịch lắm, không an toàn đối với thai nhi đâu!”
Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, “Anh..” Sao có thể nhận ra rằng tôi đang mang thai.
Nhưng tôi không hỏi câu này.
Anh ta bèn nói, “Đừng ngạc nhiên, tôi biết đôi chút về y học. Nhìn thấy sắc mặt và cách cô vô thức bảo vệ phần bụng dưới khi đi, tôi nghĩ có lẽ cô đang mang thai”
Tôi gật đầu, không khỏi bội phục người đàn ông này.
“Phong cảnh trong khu vườn này rất đặc biệt” Tôi nói, "Hơi giống vườn rau!”
Người đàn ông bật cười, sửa lại lời cô, “Nói chính xác thì đây là vườn thuốc. Ở đây có hơn hai nghìn loại dược liệu, một số dược liệu có nguy cơ tuyệt chủng đều được trồng ở đây”
Tôi ngẩn người, sau khi nhìn kỹ thì thấy quả là như vậy, không có nhiều nơi có rau, nhưng quả thực có rất nhiều thảm thực vật không rõ, còn có một cây xương rồng đất rất cao.
“Ban đầu nơi này được gọi là vườn thuốc. Thành phố Giang có khí hậu dễ chịu nhất cả nước, cũng là nơi nuôi trồng được thảm thực vật tốt nhất. Vì vậy nơi đây đã trở thành nơi tập trung dược liệu của cả nước, số lượng không nhiều lắm nhưng các giống loài đều được bảo tồn.” Người đàn ông sửa sang lại cành cây đã được bẻ trong tay, sau khi nói với tôi xong thì chuẩn bị dẫn đứa trẻ đi.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta dắt đứa trẻ đi.
Nhưng người đàn ông đi chưa được vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn tôi và nói, “Cô Phỏ, đừng ở đây quá lâu, có một số loại thuốc không tốt cho phụ nữ có thai!”
Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn anh ta đã dẫn đứa trẻ đi xa, anh ta biết tôi ư?
Không lâu sau, Phó Thận Ngôn ra ngoài tìm thì thấy tôi đang ngồi xổm bên con suối nhỏ ngắm kiến, anh đột nhiên đứng bên cạnh tôi và nói, “Đi thôi!”
Tôi đang chăm chú quan sát thì anh đột ngột lên tiếng, khiến tôi giật mình đến nỗi suýt nữa thì trượt xuống, anh nhanh tay nâng tôi lên.
Hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại, “Không có não à?”
Tôi hoàn hồn, cười với anh và xấu hổ nói, “Vừa mất tập trung!”
Anh không nói nhiều mà chỉ xoay người rồi rời đi.
Tôi cảm thấy hình như mấy hôm nay Phó Thận Ngôn đối xử với mình hơi khác thường, dường như không còn lạnh lùng như vậy nữa?
Tôi đi theo sau lưng anh, lấy hết can đảm để nói, “Hóa ra vườn thuốc này không phải là nơi để dùng bữa à?”
“Ừ.” Anh lên tiếng, có vẻ không muốn tôi nói nhiều.
Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quay lại trong sân, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, vốn dĩ trên bàn ăn chỉ có bốn chúng tôi nhưng lại thêm một nhà ba người.
Người đàn ông và đứa trẻ là hai người mà tôi vừa gặp trong sân, người phụ nữ là vợ của anh ta.
Khi thấy tôi, người đàn ông mỉm cười nhìn vợ rồi nói, “Em vào bếp bưng canh mực táo đỏ đã hầm xong ra đây cho cô Phó nếm thử, món canh này rất tốt cho thai nhi?”