Tôi cúi mặt xuống nhìn hộp gỗ trên tay, trên nắp hộp có một ổ khóa chìm, khóa chặt cái hộp lại, tôi khó hiểu hỏi: “Chìa khóa đâu?”
“Ông cụ đã đưa chìa khóa cho cậu Phó rồi” Thím Trương lên tiếng, bà nhìn tôi rồi nói: “Gần đây nhìn cô tiều tụy hơn trước rất nhiều, hãy giữ gìn sức khỏe đi ạ. Khi ông cụ Phó còn sống, ông cụ chỉ mong rằng cô và cậu Phó có thể sớm sinh một đứa cháu mập mạp để nối dõi cho nhà họ Phó. Bây giờ ông cụ đã đi rồi, cô đừng để hương khói nhà họ Phó bị dừng lại ở đời các cô
Nhắc đến chuyện con cái, tôi hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười với thím Trường, không nói thêm gì.
Sau khi phúng viếng xong thì phải đi xe ra nghĩa trang để an táng ông nội. Bận rộn mãi, khi đến nghĩa trang thì cũng đã là xế chiều rồi, nhưng Phó Thận Ngôn vẫn chưa xuất hiện.
Nghi thức mai táng kết thúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phó Thận Ngôn đâu, Phó Xương Hằng kéo Vợ Từ Tuệ đến chỗ tôi, nhìn tôi rồi nói: “Tiểu Xu, người chết không thể sống lại được đầu. Cô bảo Thận Ngôn đừng có giận ông cụ nữa, đời này ông ấy không nợ gì cậu ta đâu.”
Từ Tuệ cười khẩy rồi nói với vẻ châm chọc: “Tên kia là ong nuôi tay áo thôi, uống tâm ý của ba mấy năm qua.”
“Bà bớt nói đi” Phó Xương Hằng trừng mắt với bà ta, sau đó quay sang nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Giờ muộn rồi, ông nội cô cũng yên nghỉ rồi, cô về cho sớm”
“Vâng, cháu cảm ơn chú Hai” Phó Xương Hồng và Từ Tuệ đã ngoài năm mươi tuổi, không có con nối dõi, hai người đều có cổ phần ở Phó Thị nên cuộc sống cũng khá bình yên.
Mặc dù Từ Tuệ hơi độc mồm nhưng bà ta không phải là người xấu tính, cuộc sống của hai vợ chồng bà ta còn khiến rất nhiều người cảm thấy hâm mộ.
Tôi nhìn hai người đi xa, sau đó đứng ngẩn ra trước bia mộ của ông nội, bây giờ ông nội đi rồi, có lẽ duyên phận của tôi và Phó Thận Ngôn cũng sắp hết.
Có lúc gió ngừng thổi, mưa sẽ ngừng rơi, ánh mặt trời ngừng chiếu xuống, và cuối cùng thì tôi cũng sẽ mất đi anh ấy thôi.
“Ông nội bảo trọng nhé, mấy nữa cháu sẽ lại đến thăm ông.” Tôi cúi thấp người xuống với bia mộ, nhưng đến khi quay người định rời đi thì tôi lại ngẩn ra.
Phó Thận Ngôn đến từ bao giờ vậy?
Anh mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt âm trầm, nghiêm nghị, dáng người cao gầy ấy đứng phía sau tôi, cách tôi không xa. Đôi mắt đen nhánh, sâu thăm thẳm của anh nhìn thẳng vào bia mộ của ông cụ Phó, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không thể hiện cảm xúc gì cả.
Thấy tôi quay đầu lại, anh không nhìn về phía bia mộ nữa, chỉ trầm giọng nói: "Đi thôi.”
Anh... đến đón tôi sao?
Thấy anh quay người rời đi, tôi vội vàng cản anh lại: “Phó Thận Ngôn, ông nội đi rồi, anh cũng nên buông bỏ. Anh cũng biết là mấy năm gần đây ông nội đã vì anh mà bỏ ra rất nhiều.”
Khi thấy anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn, tôi đành ngậm miệng lại, không biết phải làm gì.
Vốn dĩ tôi còn tưởng là anh sẽ nổi giận, nào ngờ là anh lại chẳng nói gì cả.
Tôi đi theo anh ra khỏi nghĩa trang, lúc này trời đã tối dần, đáng ra người đón tôi phải là tài xế, nhưng vì Phó Thận Ngôn đến nên anh ta đã rời đi rồi.
Tôi đành phải đi về với Phó Thận Ngôn, sau khi lên xe, anh nổ máy. Trên đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức đáng sợ, tôi bấm vào đầu ngón tay mình, rất muốn lên tiếng hỏi xem tình hình của Lục Hân Nhiên thế nào rồi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nặng nề của anh thì tôi lại ngậm miệng lại.