• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xử lý xong vết thương, y tá dặn dò vài câu. Tôi chuẩn bị quay về phòng bệnh của Lục Hân Nhiên, 

lúc đi qua cửa cầu thang thì loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ cầu thang truyền tới, tôi dừng lại. 

“Ông cụ mất rồi, cậu định khi nào thì ly hôn với cô ấy?” Đây là giọng của Trình Tuyển Dục? 

“Cô ta? Thẩm Xu?” Người đàn ông lên tiếng, giọng trầm thấp lạnh lùng, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, là Phó Thận Ngôn 

Tôi đến gần cửa cầu thang, lờ mờ nhìn thấy Phó Thận Ngôn đút hai tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào lan can, Trình Tuyển Dục thì dựa vào tường, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa. 

Anh ta gảy tàn thuốc trên đầu lọc, nhìn Phó Thận Ngôn, vẻ mặt hờ hững, nói: “Cậu biết rõ cô ấy chẳng làm gì cả, chẳng qua là vì cô ấy yêu cầu thôi.” 

Phó Thận Ngôn ngước mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Quan tâm đến cô ta từ khi nào vậy?” 

Nghe vậy, Trình Tuyển Dục cau mày, lên tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu, tránh để sau này hối hận. Tình yêu có sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ có một ngày cô ấy lấy lại tình yêu đó thôi.” 

“Ha!” Phó Thận Ngôn cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ thèm tình yêu của cô ta...” 

Tôi không nghe tiếp về sau, có vài chuyện trong lòng mình biết là được rồi. Nếu cứ muốn nghe người ta nói tường tận rõ ràng, vậy là tự bản thân mình không biết tốt xấu. 

Đến phòng bệnh của Lục Hân Nhiên, cô ta đã ngủ rồi, trong phòng có thêm một người phụ nữ trung niên, là người chăm sóc mà Phó Thận Ngôn tìm. Thấy tôi, bà ta chào hỏi đơn giản, ý muốn nói Phó Thận Ngôn bảo bà ta ở đây chăm sóc cho Lục Hân Nhiên, đã vậy thì tôi cũng không ở lại nữa. 

Ra khỏi bệnh viện, bắt xe về thẳng biệt thự. 

Vất vả cả một đêm, về đến biệt thự đã là sáng sớm. Có thể vì mang thai nên tôi hơi thèm ngủ, quay về phòng ngủ, quả thực là buồn ngủ quả nên tôi dứt khoát lên giường ngủ luôn. 

Trong cơn mê man, tôi bị mùi thuốc lá nồng nặc đánh thức, lờ mờ nhìn thấy bóng đen ngồi bên giường, tôi giật mình, tỉnh táo hơn đôi chút mới nhìn rõ là Phó Thận Ngôn. 

Không biết anh về từ lúc nào, trong phòng ngủ đầy khói, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng. Giữa ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc đang cháy, không biết anh hút bao nhiêu nhưng nhìn tình hình thì chắc là không hề ít. 

“Anh về rồi à.” Tôi lên tiếng, ngồi thẳng người dậy, ngước mắt nhìn anh. 

Anh chưa từng hút thuốc, hôm nay lại ngang nhiên hút nhiều như vậy trong phòng ngủ, chắc hắn là có chuyện. 

Anh không lên tiếng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy đang nhìn tôi, tôi nhìn không thấu. Mùi khói trong phòng quá nồng khiến tôi hơi khó thở, tôi vén chăn xuống giường mở cửa sổ. 

Anh ngồi trên sofa, lúc đi qua anh, anh đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng, sau đó hai tay ôm lấy tôi, dùng sức ôm chặt đến đáng sợ. 

“Phó Thận Ngôn!” Mặc dù không biết tại sao anh bỗng như vậy, nhưng tôi thực sự không thích người anh đầy mùi thuốc, vùng vẫy mấy cái anh cũng không buông tay. 

Tôi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn anh: “Anh uống rượu à?” Vừa rồi không để ý, bây giờ gần anh mới phát hiện trên người anh nồng nặc mùi rượu. 

“Không hận tôi?” Anh bỗng thốt ra một câu như vậy khiến tôi hơi khó hiểu, tôi nhìn anh thì thấy anh cau chặt mày, bên môi có râu, có thể là gần đây bận quá nên anh chưa cao. 

“Hận!” Tôi đáp, đưa tay muốn gỡ tay anh đang ôm tôi ra, cố thoát khỏi cái ôm của anh nhưng anh như đã hạ quyết tâm, ôm chặt lấy tôi. 

Anh như vậy khiến tôi hơi bối rối, nhìn anh hỏi: “Phó Thận Ngôn, anh sao vậy?” 

“Sẽ lấy lại sao?” Đôi mắt đen của anh nhìn tôi, có lẽ là do say rượu nên ánh mắt hơi mơ màng. 

Tôi nhất thời không biết anh đang nói gì, ngờ vực hỏi: “Lấy lại cái gì?” 

Anh nhìn tôi không nói gì nữa, bàn tay to lớn lần mò tìm kiếm, tất nhiên tôi biết anh muốn làm 

gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK