“Đồn cảnh sát khu ngoại thành!” Báo địa chỉ xong thì điện thoại bị cúp.
Mộc Tử nhìn tôi, hơi câm nín, nói: “Sao cậu không gọi trực tiếp cho Phó Thận Ngôn? Cứ phải sinh thêm chuyện mới chịu!”
Tôi đỡ trán, cạn lời nói: “Lúc tớ ra khỏi biệt thự thì Phó Thận Ngôn say rồi, vốn dĩ tớ tưởng anh ấy đang nghỉ ngơi nên mới gọi cho Trình Tuyển Dục, không ngờ...”
Không ngờ Phó Thận Ngôn lại nhận cuộc gọi này.
Nửa tiếng sau, Phó Thận Ngôn đi vào đồn cảnh sát với một nhóm người vây quanh. Người đàn ông khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cao gầy anh tuấn, chỉ đứng thôi không nói câu nào cũng có thể tự vẽ nên một bức tranh.
Huống hồ, tiêu đề trên báo tài chính ngày nào cũng có vài bài báo về anh, vì thế sự xuất hiện của anh thu hút người trong đồn cảnh sát nhao nhao tiến tới chào hỏi.
Thấy tình cảnh này, Mộc Tử cọ vào vai tôi, nói: “Thực ra tớ cũng có thể hiểu tại sao cậu lại say đắm anh ta như vậy, dù sao thì cũng là con cưng của trời mà! Người phụ nữ nào mà chả muốn có, chỉ riêng cái danh cố Phó thôi là đã có không ít phụ nữ trông ngóng rồi, huống chi cậu ngày ngày ngủ với anh ta.”
Tôi liếc cô ấy, trước đó còn khuyên tôi ly hôn, giờ lại...
Quả nhiên phụ nữ hay thay đổi.
Sau khi Phó Thận Ngôn thương lượng với người trong đồn cảnh sát và ký tên, sau đó tôi với Mộc Tử có thể đi được rồi.
ở cổng đồn cảnh sát.
Người cảnh sát bắt giữ chúng tôi nhìn tôi với Mộc Tử, nói: “Nếu sau này hai cô còn gặp phải tình huống như vậy nữa thì cứ dứt khoát báo cho cảnh sát là được, đừng động tay động chân!”
Tôi với Mộc Tử đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn người cảnh sát đó, cười nói cảm ơn.
Quay đầu lại, Mộc Tử nhỏ giọng thì thầm: “Khỉ khô, con mẹ nó nếu tớ không ra tay thì đợi cảnh sát đến hốt xác à!”
Tôi vốn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được cơn lạnh lẽo, tôi bỗng nhìn sang thì thấy Phó Thận Ngôn mặc vest đen, lạnh lùng đứng bên cạnh chiếc xe Jeep màu đen.
Biết anh tức giận, tối nhỏ giọng nói tạm biệt với Mộc Tử rồi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh!”
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm tối sầm lại, không nhìn ra được cảm xúc, không mặn không nhạt thốt ra hai chữ: “Lên xe!”
Tôi không dám nói nhiều, ngoan ngoãn lên xe.
Xe đi được hơn nửa đường thì nhận được tin nhắn của Mộc Tử đã về đến nhà, tôi gửi lại một tin nghỉ ngơi sớm đi rồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tôi với anh cũng sắp đến biệt thự rôi.
Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, vẫn lạnh lùng như trước, nếu anh không chủ động lên tiếng thì tất nhiên tôi cũng không thể nói nhiều được.
Cho đến khi anh dừng xe ở biệt thự, anh xuống xe rồi sải bước đi thẳng vào trong, tôi đi theo anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Phó Thận Ngôn, vốn dĩ em tưởng anh uống nhiều nên mới gọi cho bác sĩ Trình, em không có suy nghĩ gì khác.”
Mặc dù giải thích như vậy hơi dư thừa, nhưng tôi vẫn giải thích, tôi biết cho dù tôi có nói thì anh cũng chẳng quan tâm.
Đột nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen hơi nheo lại, thấp giọng nói: "Suy nghĩ khác? Cô cảm thấy Trình Tuyển Dục có thể thích cô sao?”
Câu nói của anh chặn họng tôi, tôi nhất thời câm nín không thốt ra được gì.