Nghĩ đến chuyện của viện trưởng Lục, tôi vội vàng đứng dậy nói: “Chủ tịch Phó, tôi sẵn sàng chịu hoàn toàn trách nhiệm về những tổn thất đã gây ra cho công ty trong mấy ngày qua!”
Anh cau mày không nói, nhưng Kiều Cẩn Nghiêm đang xem náo nhiệt bên cạnh lại xen vào: “Có Thẩm thật có năng lực! Hạng mục vài trăm triệu mà chỉ mấy ngày cô đã khiến chồng mình lỗ mất vài chục triệu, ra tay hào phóng lắm!”
Lời này rõ ràng là đang châm chọc tôi.
Tôi nhìn Phó Thận Ngôn, thấy mặt anh tối sầm nhưng vẫn không nói gì, tôi lườm Kiều Cần Nghiêm: “Nhà sếp Kiều ở bờ biển à?”.
“Phụt!” Người bật cười thành tiếng là Trình Tuyển Dục, hai tay anh ta đút túi quần, đôi mắt trong trẻo quan sát tình hình, dường như mọi việc không liên quan đến mình.
Kiều Cần Nghiêm nhìn anh ta, khuôn mặt đẹp trai vụ xuống, anh ta nhìn tôi bảo: “Thẩm Xu, cô có thân phận gì mà nói với tôi như vậy?”
Tôi thật sự không muốn tốn nước bọt với Kiều Cần Nghiêm, anh ta vốn chướng mắt tôi, cảm thấy tôi xen vào giữa Phó Thận Ngôn và Lục Hân Nhiên nên luôn tỏ thái độ với tôi.
Dù sao đều là người quen, tôi cũng không nể tình mà nói thẳng luôn: “Sếp Kiều là Hoàng đế từ ba nghìn năm trước xuyên không tới à? E là chỉ có những tượng binh mã ở lăng Tần Thuỷ Hoàng mới xứng nói chuyện với anh thôi, dù sao họ mới là người cùng thời đại với anh, có chung chủ đề nói chuyện!”
Nghe ra ý trong lời tôi, Kiều Cẩn Nghiêm tức đỏ mặt tía tai, anh ta nói không chút kiêng dè: “Cho dù người chết cũng có tư cách hơn cô, loại phụ nữ lòng dạ độc ác như cô, ngay cả con trong bụng mình cũng nỡ bỏ...”
“Cẩn Nghiêm!” Trình Tuyển Dục lên tiếng, nhíu mày cắt ngang lời Kiều Cẩn Nghiêm: “Thận Ngôn và giám đốc Thẩm còn có chuyện cần bàn. Tôi đặt nhà hàng rồi, chúng ta qua đó chờ họ trước đi!"
Dừng lại một lúc, Trình Tuyển Dục nhìn tôi: “Chắc giám đốc Thẩm cũng chưa ăn trưa, lát nữa cô với Thận Ngôn cùng tới nhé!”
Tôi muốn lên tiếng từ chối thì anh ta đã kéo Kiều Cần Nghiêm đi ra ngoài.
Trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và Phó Thận Ngôn, tôi không biết anh định xử lý chuyện viện trưởng Lục thể nào nên chủ động nói: “Chuyện của viện trưởng Lục là trách nhiệm của tôi, sau khi phá thai tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, một lòng nghĩ về con nên quên mất chuyện của viện trưởng Lục”
Thấy anh im lặng, sắc mặt tối sầm, tôi bèn nói tiếp: “Tôi biết sơ xuất lần này đã gây ra tổn thất rất lớn cho công ty, tôi sẽ chủ động nghỉ việc.”
“Đây là cách giải quyết của cô?” Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh như băng giá, đôi mắt đen nhìn tôi chằm chằm khiến tôi hoảng sợ.
“Vâng!” Ngay từ đầu tôi đã nghĩ xong xuôi, làm vậy tôi có lý do để nghỉ việc, rời khỏi thành phố Giang cũng hợp lý lẽ.
Cơ thể cao lớn thẳng tắp của Phó Thận Ngôn đứng trước mặt tôi, anh cười khẩy không rõ ý tứ, hơi thở lạnh lùng toát ra: “Phá thai, ký tên vào đơn ly hôn, bây giờ lại định nghỉ việc. Thẩm Xu, cô đang tính toán điều gì?”
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của anh bao quanh khiến tôi lùi lại theo bản năng, nhưng eo chợt bị anh nắm lấy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi: “Muốn rời khỏi thành phố Giang đi đâu?”
“Không phải!” Tôi nhanh chóng phủ nhận, ngước mắt nhìn anh: “Không phải anh luôn muốn tôi ký tên vào đơn ly hôn sao? Bây giờ tôi ký rồi, anh và Lục Hân Nhiên có thể trở thành người nhà, có gì không tốt?”
“Được!” Anh cười càng lạnh hơn, bàn tay đang nắm lấy eo tôi cũng bóp chặt hơn: "Thẩm Xu, có không biết tôi ghét nhất người khác tự quyết định à? Cô phá bỏ con tôi, cô nghĩ cô có thể thuận lợi rời đi sao?”.
“Không phải anh muốn có đứa bé đó sao?” Tôi cau mày, càng ngày càng không hiểu nổi anh: “Lục Hân Nhiên đã lấy cái chết ra uy hiếp rồi, chờ các người ép tôi phá thai, tôi thà tự phá trước!”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Phó Thận Ngôn nheo mắt nguy hiểm, tôi có cảm giác đứng trước mặt mình lúc này là một con báo hung tợn đang bị chọc giận, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị nó cắn cổ, xé xác thành từng mảnh.
“Cô thật thông minh!”.
Tôi không hiểu ý anh là gì, nhưng chắc chắn không phải một lời khen.
“Thẩm Xu, cất vẻ khôn lỏi của cô đi, nếu cô đã bỏ đứa bé đó đi thì không sao, chúng ta sẽ lại sinh đứa khác!”
Nói xong anh lạnh lùng bỏ đi, tôi sững sờ tại chỗ, có chút không hiểu ý anh. Nếu chồng người khác nói câu này chắc chắn là an ủi và đau lòng, nhưng anh thì không, chắc chắn là không.
“Còn không đi?” Anh quay đầu, lông mày tuấn tú nhíu lại, giọng nói có hơi lạnh lùng.