• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, tôi không thể kiềm lòng được, đành phải hỏi: "Cô Lục sao rồi?" Tôi không đẩy cô ta xuống, nhưng dù sao thì cô ta cũng ngã ngay trước mặt tôi. 

“Két!” Chiếc xe đang chạy trên đường bỗng phanh gấp lại, tốc độ nhanh quá nhanh nên cả người tôi cứ thể đổ về phía trước theo quán tính. Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy eo mình bị đè chặt lại, cả người ngồi vào chỗ cũ, mà nửa người trên của Phó Thận Ngôn cũng đè lên phía tôi. 

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh mắt của anh lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng, tôi cảm thấy hơi nguy hiểm nên hơi có người lại, mở miệng nói: “Phó Thận Ngôn.” 

“Cô muốn cô ấy bị sao à?” Anh lên tiếng, giọng nói anh lạnh lùng đến mức tối hơi run lên, anh 

nói châm chọc: “Thẩm Xu, cô nghĩ rằng ông nội cho cô cái hộp đó thì tôi sẽ không ly hôn với cô thật đấy à?” 

Tôi thầm cảm thấy không ổn, đúng là cái gì anh cũng làm được, mới có mấy tiếng thôi mà anh đã biết hết mọi chuyện rồi. 

“Em không đẩy cô ấy” Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác chua chát trong lòng mình lại, nhìn thắng vào đôi mắt đen nhánh của anh. Tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười: “Phó Thận Ngôn, em không biết cái hộp mà ông nội cho em có gì bên trong, em cũng không muốn dùng nó để duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta, vậy mà anh lại nghĩ thế. Thôi được rồi, em đồng ý, mai chúng ta đến ủy ban rồi làm thủ tục ly hôn đi.” 

Trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ xe có tiếng gió hòa lẫn với tiếng mưa rả rích, bầu không khí trong xe vốn đã nặng nề, giờ lại càng trở nên lạnh lẽo, yên tĩnh hơn hẳn. 

Có vẻ như việc tôi đồng ý ly hôn đã khiến Phó Thận Ngôn cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng chỉ một lúc sau, anh đã cười khẩy: “Hân Nhiên còn đang nằm viện, bây giờ cô lại đồng ý ly hôn là vì định bỏ trốn à?” 

“Anh muốn em làm gì?” Đúng vậy, bây giờ người trong lòng anh đang nằm viện vì tôi, sao anh có thể thả tôi đi dễ dàng thể được. 

“Bắt đầu từng ngày mai, cô đi chăm sóc cô ấy” Anh ngồi thẳng dậy, đặt bàn tay lên vô lăng, ảnh 

mặt dần trở nên sâu xa hơn. 

Tôi không thể đoán nổi ý nghĩ của anh, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý. 

Có đôi khi, con người ta sẽ rất hèn mọn, hèn mọn một cách vô cớ. Có lẽ tôi đã quen với những yêu cầu của Phó Thận Ngôn nên chỉ biết phục tùng theo, chẳng màng đến việc nội tâm của tôi đang chống lại điều đó. 

Anh lái xe vào nội thành, tôi tưởng là Phó Thận Ngôn sẽ chở tôi về biệt thự, nào ngờ là anh chở thẳng tôi đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK