Tôi biết anh tức giận nhưng vẫn không quay đầu lại, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng: “Em sẽ xử lý ổn thoả, không để chuyện của đứa bé ảnh hưởng đến Lục Hân Nhiên đầu”
“Thẩm Xu!” Cơn giận của anh đã lên đến đỉnh điểm, tay tôi bị anh nắm chặt đau đến mức tê dại: “Cô muốn làm gì? Ly hôn với tôi rồi phá thai? Sau đó cứ thế bỏ đi?”
“Nếu không thì sao?” Tôi nhìn anh, nước mắt cố nén bấy lâu cuối cùng vẫn chảy xuống: “Em còn có thể làm thế nào nữa? Phó Thận Ngôn, không phải anh luôn muốn em đồng ý ly hôn với anh, cách anh thật xa sao? Bây giờ em làm vậy có gì không đúng?”
Mắt Phó Thận Ngôn chợt tối lại, giống như phủ lên một lớp sương mỏng.
“Cô nghĩ mình rất thông minh sao?” Anh cười khẩy, ngón tay thon dài nắm lấy cằm tôi. Tôi bị đau, muốn giãy ra nhưng anh lại bóp mạnh hơn, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở hoà vào nhau: “Đứa bé trong bụng cô là con của Phó Thận Ngôn tôi, cô không có tư cách quyết định giữ hay bỏ nó”
“Em không có tư cách?” Tôi bật cười, nhìn anh nói từng chữ: “Vậy Lục Hân Nhiên có tư cách à?”
Anh hơi nheo đôi mắt đen lại, luồng hơi thở lạnh lùng khát máu ập tới: “Thẩm Xu, cô đang tự tìm cái chết!”
Anh hất tay ra, tuy không mạnh nhưng một cơn đau nhói chạy dọc từ quai hàm tôi đến tận đáy lòng.
Tôi đau đến mức ngón chân cũng quắp lại.
Tôi dầm mưa xong vốn vẫn chưa khoẻ lại, lúc này lại đối chọi gay gắt với anh, anh đột nhiên buông tay, người tôi liền mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Tay anh mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, anh thường xuyên tập thể dục, dựa vào lòng anh có thể cảm nhận được độ rắn chắc của cơ bắp. Tôi vốn đã chẳng còn sức, bây giờ cũng không muốn cãi nhau với anh nên thuận thể nhắm mắt lại, dựa vào lòng anh.
“Bây giờ giỏi rồi, còn biết giả chết nữa!” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mang theo cơn giận chưa nguôi của anh.
Anh vỗ mạnh vào má tôi, hơi đau nhưng tôi thực sự thấy trong người hơi khó chịu, không muốn mở mắt.
Thấy tôi không có phản ứng, có lẽ lương tâm anh trỗi dậy nên bề ngang tôi lên, đưa tôi về phòng ngủ.
Anh đặt tôi xuống giường, sau đó tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi cứ tưởng anh lười quan tâm đến mình, nhưng không ngờ lát sau tôi lại nghe thấy anh gọi cho Trình Tuyển Dục, hình như là gọi anh ta tới khám cho tôi.
Thực ra tảng đá này cũng không lạnh lùng lắm.
Khoảng hơn mười phút sau, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy giọng Trình Tuyển Dục.
“Thận Ngôn, cậu đã nghĩ xong nên làm gì với đứa bé này chưa?”
Phó Thận Ngôn có vẻ có chút không kiên nhẫn: “Muộn rồi cậu về nghỉ ngơi đi!”
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy thông cảm cho Trình Tuyển Dục, anh ta là bác sĩ nổi tiếng thế giới nhưng lại bị Phó Thận Ngôn gọi là tới, quát là lui mỗi ngày, cũng rất bực bội.
Tôi vốn đã thèm ngủ, hơn nữa ban ngày đi lại nhiều nơi nên giờ rất buồn ngủ, mơ màng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tôi cảm nhận được có ai đó kéo mình vào lòng, tôi cố gắng mở mắt ra nhưng vì buồn ngủ quá nên đành thôi.
Ngày hôm sau!
Khi tôi tỉnh lại, Phó Thận Ngôn đã không còn ở biệt thự, không cần nghĩ cũng biết chắc anh đã đi gặp Lục Hân Nhiên.
Hôm qua tôi đã hẹn trước với viện trưởng Lục, thế nên dậy đánh răng rửa mặt xong tôi đến bệnh viện luôn.