Dù thế nào thì tôi cũng không thể từ chối được Phó Thận Ngôn, cả đời này, tôi sẽ rất khó mà từ bỏ người mà mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi thầm cảm thấy rất hân hạnh, lần đầu tiên được ăn bữa sáng mà Phó Thận Ngôn nấu, trứng gà rán, cháo đậu xanh, bình thường nhưng lại không tầm thường. Tôi vẫn luôn tưởng rằng người đàn ông như Phó Thận Ngôn là kiểu người được ông trời ưu ái, tay của anh chỉ dùng để chỉ khắp thế gian mà thôi.
“Chị Thẩm, chị nếm thử món trứng rán này của anh Thận Ngôn đi, thơm lắm, khi chúng tôi ở chung với nhau, anh ấy hay rán trứng cho tôi ăn lắm" Lục Hân Nhiên vừa nói vừa gắp cho tôi một quả trứng.
Sau đó cô ta ngọt ngào gắp cho Phó Thận Ngôn một quả trứng khác, mỉm cười nói: “Anh Thận Ngôn, hôm nay anh đã đồng ý với em là sẽ đưa em đến Nam Giang ngắm hoa rồi đấy, anh đừng có mà thất hứa nhé."
“Ừ!” Phó Thận Ngôn lên tiếng, tao nhã, cao ngạo ăn bữa sáng của mình. Từ trước đến giờ, anh vẫn là một người rất kiệm lời, nhưng có vẻ như anh luôn đồng ý với mọi yêu cầu của Lục Hân Nhiên.
Có vẻ Trình Tuyển Dục đã quen với việc này, anh ta cũng ung dung ăn sáng, ngồi nhìn chúng tôi như một người ngoài cuộc.
Tôi cúi đầu xuống nhưng lại vô thức cau mày, hôm nay là ngày tổ chức lễ tang cho ông nội, nếu Phó Thận Ngôn đi với Lục Hân Nhiên thì bên nhà tổ...
Chẳng ai có tâm trạng để thưởng thức bữa sáng này, tôi ăn qua loa vài miếng, thấy Phó Thận Ngôn ăn xong, lên lầu thay quần áo thì tôi bỏ bát đũa xuống, đi theo.
Phòng ngủ.
Phó Thận Ngôn biết tôi đi theo anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Nói xong, anh thoải mái cởi quần áo trên người ra, dáng người cao lớn của anh cứ thể hiện ra, tôi quay lưng về phía anh theo phản xạ rồi nói: “Hôm nay là lễ tang của ông nội đấy.”
Sau lưng tôi vang lên tiếng sột soạt, tiếng cài thắt lưng, sau đó là câu trả lời của anh: “Cô đến đó là được rồi.”
Tôi nhíu mày lại: “Phó Thận Ngôn, đó là ông nội anh đấy!” Anh là con trai trưởng của nhà họ
Phó, nếu hôm nay anh không có mặt ở đó thì những người khác của nhà họ Phỏ sẽ nghĩ gì chứ?
“Chuyện chôn cất thì tôi đã dặn Trần Nghị đến đó làm rồi, những việc khác, có cứ gặp Trần Nghị
mà bàn bạc. Anh nói câu đó với vẻ vô cảm, dường như đang nói về một chuyện gì đó không quan trọng lắm.
Thấy anh đi về phía phòng đọc sách, tôi lên giọng, nói với vẻ hơi khó chịu: “Phó Thận Ngôn, có phải là trừ Lục Hân Nhiên ra thì tất cả những người khác đều không quan trọng đúng không? Đối với anh thì tình thân có ý nghĩa gì vậy?”.
Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía tôi, anh hơi nheo mắt lại, thái độ lạnh lùng khiến tôi phải rùng mình: “Chuyện nhà họ Phó chưa đến lượt cô lên giọng với tôi đâu"
Anh ngừng một lúc rồi cười khẩy, nói với vẻ châm chọc: “Cô không xứng!”
Chỉ là ba chữ ngắn ngủi đó thôi, nhưng lại khiến tôi có cảm giác như vừa bị hắt một chậu nước
lạnh vào người vậy, khiến tôi lạnh hết cả người.
Nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, tôi bật cười.
Tôi không xứng!
Ha ha!
Hai năm rồi mà tôi vẫn không thể làm ấm nổi một tảng băng.
“Tôi tưởng cô chỉ mặt dày thôi, nào ngờ cô còn thích xen vào chuyện của người khác nữa” Bên cạnh vang lên tiếng nói giễu cợt.
Tôi quay đầu lại, chẳng biết là Lục Hân Nhiên đã đến đây tự bao giờ, cô ta khoanh tay lại, dựa người vào khung cửa, vẻ đơn thuần đáng yêu trên gương mặt cô ta đã biến mất, chỉ còn vẻ lạnh lùng.
“Tốc độ trở mặt của cô Lục khiến tôi bất ngờ đấy.” Tôi liếc cô ta rồi cầm túi xách, chuẩn bị đi thẳng đến nhà họ Phó.